LoveTruyen.Me

Inazuma Eleven Giai Dieu Trong Tim Toi

Một buổi sáng thứ ba đầy mây và âm u, sương chùng chình vờn quanh ô cửa sổ tại sân bay quốc tế Tokyo.

Suzuno Fuusuke và Nagumo Haruya đều xuất thân từ học viện âm nhạc, thức dậy và đi đến sân bay như bao người khác, không hề nhận ra mình chuẩn bị va phải bước ngoặt lớn nhất cuộc đời.

Tại sảnh chờ, nhiều người quây thành một đám, xì xào bàn tán về một thứ gì đó. Đấy không phải là một cảnh tượng đáng ngạc nhiên, người ta vẫn thường ồn ào ở chốn công cộng, chuyện thường ấy mà. Nhưng khoan, hình như những người này đang nói về ai đó? Ừ phải... hình như thế. Họ quây quanh một người, chừa ra một khoảng trống ở giữa.

Những ngón tay điêu luyện của Nagumo lướt đi trên phím đàn, đó một bài hát quen thuộc và đơn giản. Ở một số sân bay, người ta sẽ đặt những cây đàn piano ở khu vực ngồi chờ để hành khách có thể giải trí. Một hành động hết sức tinh tế và thấu hiểu.

Nhiều người đi ngang và dành tặng cho Nagumo một ánh mắt ngưỡng mộ, một số sẽ rời đi ngay sau đó hoặc ngồi lại và thưởng thức.

Nagumo chuyên tâm đến mức không nhận ra có một người khác cũng xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào. Người đó tham gia vào bản nhạc của cậu, ngón tay nhảy múa trên phím đàn.

Nagumo nhăn mày, cậu dễ nổi giận và cọc cằn khi có ai đó chen chân vào trò chơi của mình. Thế nhưng, không tệ. Cậu nghĩ khi nhìn người con trai chơi đàn bên cạnh.

Bọn họ cùng song tấu một bản nhạc nào đó của Bethoven mà tôi cũng không biết đọc tên. Nagumo, ngay sau đó, tấm tắc công nhận thực lực của người con trai nọ.

"Suzuno." Người nọ giới thiệu. "Suzuno Fuusuke."

"Nagumo Haruya." Nagumo chìa tay, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Suzuno.

Họ quen nhau như thế.

Đó là một cuộc gặp gỡ vô cùng tình cờ thôi, tại đất nước hoa anh đào, họ không quen biết cũng không ngờ rằng đối phương sẽ ở đấy. Hai con người xa lạ tìm được nhau qua dòng chảy âm nhạc.

Hai người cùng là sinh viên và cùng đi đến nước Anh. Dưới bầu trời Anh quốc, chập chùng mây và sương, họ dọn ra ngoài và ở cùng nhau tại một căn hộ giá rẻ. Hai người có một người hàng xóm, cũng là một tay chơi đàn cự phách.

Mỗi cuối tuần, Nagumo và Suzuno sẽ cùng người hàng xóm chơi vài bản nhạc. Họ dùng được nhiều loại nhạc cụ khác nhau, từ nhạc cụ dân tộc đến hiện đại, song họ vẫn có một sở thích chung, đó là dương cầm. Họ thích những bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng.

Ba người không biết mặt nhau, chính thế, họ chưa từng có một buổi gặp chính thức nào. Như Suzuno hay nói.

"Một số thứ dù không có hình dạng nhưng vẫn mang lại ý nghĩa đặc biệt."

Ba người không cần phải nhìn thấy mới cảm nhận được nhau. Họ liên lạc bằng các mảnh giấy note dán trên cửa. "Gặp" nhau mỗi cuối tuần, họ thậm chí cũng chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng bằng cách kì lạ nào đó, vẫn thấu hiểu.

Họ tâm sự bằng ca từ, lắng nghe qua giai điệu, bày tỏ tâm tình qua những nốt nhạc nhỏ nhắn trên trang giấy. Dù cuộc sống bận rộn, song họ chưa bao giờ thất hứa.

Nhưng vào một ngày nọ, Nagumo và Suzuno nảy ra tranh chấp lớn. Hai người cãi nhau một trận to và Nagumo bỏ ra ngoài.

Từ đó, hai người không gặp nhau nữa. Suzuno ở lại căn hộ, vẫn ngày ngày chơi đàn cũng người hàng xóm bên kia bức tường. Tuy nhiên, số lần họ chơi cùng nhau dần ít đi, Suzuno càng ngày càng trở nên lạnh lùng và xa cách. Cậu trở về nhà và thường gieo mình xuống giường, ngủ đến sáng. Cậu dần bỏ bê cây đàn, không còn thiết tha với âm nhạc.

"Người đi một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."

Tâm trạng của Suzuno như gắn liền với hai câu thơ tình buồn. Nỗi niềm chất chứa trong lòng không thể giãi bày, cũng không còn ai để tâm sự. Cậu đem mất mát của mình gieo vào những câu thơ, tâm sự cùng người xưa.

Thế nhưng dù không còn ai cùng chơi nhạc, người hàng xóm nọ vẫn vô cùng kiên trì, những ngày Suzuno không có hứng song tấu, người đó sẽ tự chơi đàn cho cậu nghe. Đôi khi nó làm tâm hồn cậu trở nên nhẹ nhõm và cảm thấy được an ủi.

Một ngày nọ, Nagumo đột nhiên trở về, cả người tàn tạ, kiệt quệ. Suzuno sửng sốt, không mời vào nhưng cũng không đuổi đi.

Còn chàng trai tóc đỏ chỉ muốn tới để nói rằng mình nhớ Suzuno đến thế nào, khao khát được ở cạnh cậu, chơi đàn cùng cậu, nấu ăn cho cậu và chăm sóc cậu, cùng cậu thức dậy mỗi sáng. Nagumo giãi bày tâm tình của mình bằng một vẻ mặt buồn khổ, dằn vặt bản thân vì đã bỏ đi, tự thấy xấu hổ vì hành vi vô lí và ấu trĩ của mình.

Nagumo sau đó, tạm biệt Suzuno và rời đi.

Hôm sau, Suzuno tìm đến chỗ của Nagumo. Hai người làm lành (sau bao nhiêu công sức thuyết phục của Suzuno) và Nagumo về sống cùng cậu ở căn hộ.

Cuối tuần đó là một ngày nắng nhẹ, gió nhiều khiến không gian trong nhà trở nên sáng bừng đầy sức sống.

"Em nghĩ chúng ta nên làm chút bánh kếp cho bữa sáng." Suzuno ngồi trên ghế, vắt chéo chân, nhâm nhi một ly sữa nóng.

"Anh sẽ ăn bất cứ thứ gì em nấu miễn là nó cho vào miệng được." Nagumo nhún vai, miệng cong cong như đang cười, mắt nhắm nghiền chăm chú chơi đàn.

"Rồi sẽ có một ngày nào đó em không chịu nổi mà đầu độc anh bằng một cái bánh kẹp mất."

"Chết trong tay em là một vinh dự mà."

Cả hai cùng bật cười. Nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi phát hiện Nagumo đã dừng chơi từ lâu nhưng căn hộ bên cạnh không có tiếng đáp lại.

"Người ta quên mất rồi sao?"

"Hoặc mất kiên nhẫn rồi." Suzuno hơi thất vọng, giọng ủ rũ. "Phải nhắc cho anh nhớ người ta đã chơi đàn cùng em thế nào khi anh bỏ em đi."

Nagumo gãi má, thở dài xấu hổ. Sau đó, hai người quyết định đóng nắp đàn và bắt tay vào làm bữa sáng. Nhưng khi vừa định rời đi, phía bên kia phát ra tiếng nhạc.

Lần này Nagumo và Suzuno không thể song tấu, vì bản nhạc này họ chưa từng nghe bao giờ. Ca khúc ấy nhẹ nhàng, tiết tấu có lúc nhanh như bày tỏ tâm trạng vui vẻ, lúc chậm rãi, êm đềm như lời tâm sự, vừa da diết vừa đau lòng. Hai người ngẩn ngơ lắng nghe âm thanh được truyền từ bên kia bức tường.

Khi bản nhạc kết thúc, hai người vẫn chưa nói được gì.

Một lúc sau, ai đó gõ cửa nhà họ.

Một anh chàng với mái tóc dài màu trà, cột gọn xuất hiện, anh nở một nụ cười dịu dàng, trên tay là một khay bánh nóng hổi. Anh chàng đưa bánh cho Nagumo và Suzuno, nói rằng đó là quà cảm ơn và chào tạm biệt.

Có lẽ đó là lần đầu tiên người nọ xuất hiện trước nhà hai cậu.

Nagumo và Suzuno cảm thấy kì lạ, họ nghĩ rằng anh chàng đó chính là người hàng xóm đã chơi nhạc cùng mình bấy lâu nay.  Tuy nhiên sau lần đó, không còn âm thanh nào phát ra ở căn nhà bên cạnh nữa. Bẵng đi một thời gian, đến tận khi một gia đình khác chuyển tới, hai người mới ngỡ ngàng nhận ra người hàng xóm chơi đàn cùng mình bấy lâu là một người khác.

Anh ấy là Hiroto.

Hiroto là một người khiếm thị, tốt nghiệp học viện âm nhạc trước Suzuno và Nagumo một năm, anh chàng đó có niềm đam mê rất lớn với âm nhạc, với giai điệu và ca từ và nhạc cụ. Họ được biết rằng Hiroto rất thích chơi đàn, anh hiểu người ta qua những lần ngồi đối diện nhau cách một bức tường, không cần nói, chỉ cần một tiếng đàn hồi đáp.

Dù không thấy gì nhưng Hiroto vô cùng nhạy bén. Anh biết rằng Suzuno cảm thấy tuyệt vọng và buồn bã như thế nào sau trận cãi vã, vì vậy anh vẫn thường chơi đàn cho cậu nghe.

Từ nhỏ, Hiroto đã rất yêu âm nhạc, nhưng cha mẹ anh không đồng ý, luôn ép uổng anh, khi cha mẹ mất rồi cũng không còn cơ hội chơi nhạc, những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong kí ức tuổi thơ của Hiroto là những ngày được nghe cha nuôi của mình đánh đàn. Khi đó anh cũng lạc lõng, cũng đau đớn và cảm thấy bị bỏ rơi, không ai cần đến. Nhưng nhờ âm nhạc của cha nuôi mà anh được vực dậy một lần nữa, anh cảm thấy bản thân được yêu thương, và ông trời vẫn cho anh một người cha hết mực chăm sóc, quan tâm mình.

Vì vậy Hiroto hiểu những cảm xúc tiêu cực của Suzuno, anh xoa dịu nó bằng âm nhạc của mình.

Nhưng vào cái ngày trước khi Suzuno và Nagumo làm lành, Hiroto lâm bệnh nặng. Anh mắc bệnh từ một năm trước, và được chẩn đoán có thể không sống được quá mùa đông năm nay.

Ngày cuối cùng trước khi nhắm mắt, anh nằm trên giường, mình đắp mền trắng, Midorikawa, anh chàng có mái tóc màu trà đã thay anh chơi một bản nhạc cho hai người hàng xóm. Đó là bản nhạc Midorikawa sáng tác tặng riêng cho anh và hai người bạn phía bên kia bức tường.

Bài hát viết về Hiroto, người con trai kiên cường, dịu dàng và tinh tế, chống chọi lại căn bệnh quái ác trong khi vẫn nở nụ cười rực rỡ như nắng ban mai. Midorikawa nghĩ về Nagumo và Suzuno, những người đã ở bên cạnh Hiroto vào những năm tháng cuối đời, lắng nghe và trao đi. Midorikawa nghĩ về đoạn tình cảm của hai người, từ hai thành bốn. Không chỉ là tình bạn mà còn là tình yêu, tình tri kỉ, đó là cảm xúc thăng hoa khi bốn người cùng chung một nhịp đập.

Sau đó, Hiroto mãn nguyện nhắm mắt.

Midorikawa, người thương của anh, lặng lẽ chuẩn bị chu đáo hậu sự, cậu ân cần, kiên nhẫn chăm sóc cho Hiroto từ khi còn là một người bệnh, cho đến tận lúc mất, cậu vẫn dịu dàng như thế, thay anh nướng một mẻ bánh, như một lời cảm ơn đến Suzuno và Nagumo.

Cho đến lần cuối cùng, họ mới biết người nghệ sĩ đã chơi đàn cùng mình bấy lâu là một người khiếm thị.

Cho đến lần cuối cùng, họ mới biết hóa ra trước giờ có đến bốn người cùng ngồi bên nhau, lặng lẽ.

Cho đến lần cuối cùng, họ mới biết, thì ra cơ hội cuối cùng để chơi nhạc cùng Hiroto cũng không còn nữa...

Nhưng Hiroto đã nằm đó, bên cạnh người mình yêu, thưởng thức bản nhạc về cuộc đời của bốn người, ra đi với một nụ cười trên môi. Họ biết rằng đoạn tình cảm đẹp đẽ này là nhân chứng hùng hồn nhất cho quãng thời gian họ cùng nhau đi qua. Hôm đó là một sáng thứ bảy vô cùng đẹp trời.

Từ đó, Nagumo và Suzuno luôn giữ thói quen đánh đàn mỗi cuối tuần, hai người lắp vách cách âm, vẫn chơi những bản nhạc bốn người từng chơi. Vì Nagumo đã nói đó là cách duy nhất để gìn giữ kỉ niệm về Hiroto và Midorikawa sống mãi.

Mỗi khi những ngón tay nhảy múa trên phím đàn, nắng sẽ xuyên qua cảnh cửa, tràn vào phòng. Rực rỡ như nụ cười của ai đó mỗi khi được chơi đàn. Nắng dịu dàng nhưng da diết, nắng rạng ngời nhưng đằm thắm, nắng nhảy trên đất, vuốt qua gò má, nắng hôn lên mái tóc lay động trong gió. Nắng thì thầm với họ như đang hát, nắng cảm ơn và nắng tạm biệt.

Họ vẫn như thế, ngày qua ngày, cùng nắng chơi đàn, cùng tưởng niệm.

Tất cả những gì còn lại bấy giờ chỉ là hồi ức.

Cho đến một hôm, khi hai người cùng nhau đi dạo ở Paris, họ bắt gặp một chàng trai với mái tóc xanh, cột gọn, màu trà. Anh chàng đi ngang họ, mùi hương của bánh xộc vào mũi, thơm lừng, thân quen.

Họ quay người lại, ba ánh mắt chạm vào nhau, như những người bạn cũ mà mới, quen thuộc mà xa lạ. Anh chàng tóc xanh ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười gật đầu, quay gót bước đi.

Suzuno và Nagumo cũng không nán lại quá lâu, họ nắm tay nhau, sải bước trên đường phố Paris. Kinh đô ánh sáng đã lên đèn, những ánh đèn rực rỡ chói lọi. Trong lòng họ đều gửi đi một lời cảm ơn chân thành, tha thiết dành cho đối phương. Cho hai người đang bước đi, cho người đã yên nghỉ, và cho người đang ở lại.

Họ không quay đầu, dù cho đó là lần gặp gỡ cuối cùng, năm tháng rực rỡ chỉ rực rỡ khi họ để nó trôi đi theo tự nhiên. Họ hiểu nhau qua giai điệu chứ không phải những cuộc nói chuyện, họ tâm sự qua nốt nhạc chứ không phải con chữ. Họ hồi đáp nhau bằng tâm, bằng tình, bằng ánh mắt, bằng cảm xúc. Thứ tình cảm đơn sơ, giản dị.

Midorikawa không dừng lại, anh không níu kéo kỉ niệm xưa. Người ta nói một người chỉ chết hẳn khi người còn sống không còn nhớ đến người đó nữa. Vì vậy Midorikawa sẽ ngẩng đầu mà bước đi, sống tiếp với thứ tình cảm tha thiết, dào dạt anh dành cho người anh yêu.

Suzuno và Nagumo cũng không dừng lại, vì họ đã yêu và được yêu, họ đã đam mê và được đáp lại. Họ đã kết bạn, gặp gỡ và chia xa. Những nỗi buồn da diết cũng là niềm vui còn mãi trong những con tim đang đập.

Hồi ức về những buổi sáng cuối tuần ấm áp, ly cà phê nóng hổi nghi ngút khói, những giai điệu ngọt ngào vang vọng trong hai căn nhà hiện ra. Bốn con người hòa mình vào âm nhạc, nhắm mắt tận hưởng những phút giây êm đềm cuối cùng.

Hình ảnh về một quá khứ tươi đẹp, về người con trai dịu dàng kiên cường vụt qua tâm trí, vượt qua đại dương mênh mông, hướng về phía hoàng hôn và chân trời xa tít.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me