[INDRASAKU/SASUSAKU - EDIT] TỐ THẾ HƯƠNG - DỊ BÍNH THUẦN
Chương 16
Lữ trình của hai người rất nhanh, mấy ngày sau bọn họ liền đến được thành trấn thứ nhất mà Indra nói tới. Nơi này so với thôn làng Sakura ở lúc trước lớn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn cứ không tính là phồn hoa, thế nhưng ít nhất trên mặt đường đã có không ít thương nhân tiến hành trao đổi mua bán.Hai người đi trên đường phố của thành trấn, Sakura phát hiện, đường phố hai bên vẫn là cửa hàng chiếm đa số, mà dân cư rất ít, xem ra này một khu phố phát triển lên là nhờ giao dịch trao đổi. Như Indra nói, rất nhiều hàng hóa được giao bán đều là hương liệu.Ở niên đại bí ẩn này, Sakura cũng thả xuống rất nhiều cảnh giác, nàng dừng lại tại những của hàng bán hương liệu này, rất trực tiếp hỏi dò xem liệu các chủ cửa hàng có bao giờ nghe qua lọi hương 'Tố thế hương', hoặc là bất cứ cái gì khác liên quan đến loại hương liệu này. Chỉ là cả một đường hỏi thăm, không có một người nào nghe nói qua, thậm chí rất nhiều người bán hương liệu cũng căn bản không biết cái tên "Tố thế hương". Cái gọi là tin tức liên quan đến hương liệu truyền thuyết cũng đều chỉ là "Cô gái à, nếu cô mua bao hương này thì điều cô muốn chắc chắn sẽ thành sự thật" loại hình.Indra yên lặng mà đi sau lưng nàng, nhìn nàng chuyên tâm thu thập thông tin mình cần, đồng thời vẻ mặt của nàng cũng từ ung dung trở nên căng thẳng.Rất không thuận lợi.Tại cuối ngã tư đường, bọn họ ngừng lại trước cửa hàng của một ông lão. Đây là cửa hàng bán hương liệu cuối cùng trên con đường này rồi. Sakura bưng lên nụ cười, đối với ông lão nói: "Lão gia gia, chào ngươi, ta có thể hỏi chút chuyện này được không?"Lỗ tai của ông lão cũng không còn tốt, Sakura lặp lại nhiều lần ông mới rõ ràng. Thế nhưng ông cũng không có manh mối liên quan đến tố thế hương. Sakura thở dài một hơi, sau khi nói cám ơn liền chuẩn bị rời đi. Ông lão còn muốn hướng về bọn họ chào hàng một hồi đồ vật của chính mình, hắn kéo Indra tay áo nói: "Vị thiếu gia này, mua cái bao hương cho cô nương của ngươi đi, trong này đều là tốt nhất hương liệu đây..."Indra còn chưa mở miệng, Sakura đã bẻ đi trở về, "Gia gia, ta cùng hắn không phải..." Lão nhân nghi hoặc mà nhìn nàng, hiển nhiên là không hề nghe rõ. Sakura bất đắc dĩ cười cười, từ bỏ lớn tiếng giải thích chuyện này. Nàng nhìn một chút vật phẩm ông lão đang bầy bán, thoáng nhìn một túi thơm màu lam sậm, giống hệt như chiếc túi thơm lúc trước nàng mua ở Hương quốc. Nàng cầm cái túi lên nhìn một lúc, đối với ông lão gật gật đầu, "Liền cái này đi." Ông lão vui vẻ ra mặt mà đem túi thơm gói kỹ đưa cho nàng.Rời đi quầy hàng, Indra nghiêng đầu hỏi nàng: "Ngươi mua cái này làm gì?"Sakura đem túi thơm đưa cho hắn, "Này, đưa cho ngươi." Trên mặt nàng cũng không có gì đặc thù vẻ mặt, "Hỏi thăm tình báo, mua cái đồ vật coi như thù lao đi, một ông lão còn muốn như vậy mà sống kế bôn ba cũng không dễ dàng."Indra không có lập tức tiếp nhận cái kia túi thơm, "Ngươi không biết đưa thứ đồ vật các cô nương đeo cho nam nhân chưa thành hôn là có ý tứ gì sao?"Sakura kinh ngạc nhìn hắn: "Ách, biết là biết... Ai chờ chút, ta cũng không biết ngươi có hay không thê tử a... Quên đi này không phải then chốt. Ta cho rằng ngươi khả năng không thèm để ý những thứ này, chúng ta nơi đó cũng có thể đưa cho bằng hữu. Ta quen đeo túi thơm, vừa nãy cũng là cho ngươi chọn, ngươi không cần..."Indra cầm lấy túi thơm từ lòng bàn tay đang chuẩn bị thu hồi của nàng."Đã như vậy, đa tạ."Sakura ngơ ngác mà nhìn hắn đem túi thơm thu vào trong túi của mình, lấy lại tinh thần sau này cong cong khóe miệng.Chạng vạng thời điểm, bọn họ tìm tới một nhà dân cư tá túc. Bởi vì nhà của đối phương cũng không lớn, hai người chỉ có thể ở cùng một căn phòng. Nơi này so ở ngoài trời chính là trả một chút tiền liền có thể tắm nước nóng.Hai người sáng mai liền muốn rời khỏi thành trấn này, vì lẽ đó liền ngủ từ rất sớm. Tuy rằng nằm trong chăn, Sakura lại trợn tròn mắt ngủ không được. Trong phòng cũng không có nến, thế nhưng ánh trăng bên ngoài rất sáng sủa, xuyên thấu qua cửa sổ gỗ, từng cái chiếu đến nàng bên chân.Thành trấn này không hề có một chút manh mối nào liên quan đến tố thế hương, vậy những chỗ khác liền nhất định sẽ có sao? Nàng ở trong lòng suy nghĩ, nếu như cuối cùng thật sự không thể quay về được, bản thân phải làm sao bây giờ?Sakura tuy rằng đã sớm không còn là cô bé yếu đuối chỉ biết núp sau lưng đồng đội của mình, nhìn bóng lưng của bọn họ mà gào khóc, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ còn chưa tới 17 tuổi, lại một mình ở nơi đất khách quê người xa lạ này, nhất thời trong lòng ủ rũ bi thương, con mắt chua xót, nước mắt liền theo khóe mắt rớt xuống chiếc gối đang nằm."Nơi này là thành trấn nhỏ nhất trong số những nơi sản xuất hương liệu." Âm thanh của Indra ở bên trong yên lặng vang lên, Sakura mau mau cẩn thận mà lau trên gương mặt nước mắt."Có đúng không." Nàng tận lực bình tĩnh mà nói, thế nhưng trong thanh âm giọng mũi còn là hết sức rõ ràng. Thực sự là mất mặt. Sakura ở trong lòng xấu hổ chửi mình.Indra nhưng lại không có vẻ là phát hiện, "Ừm. Chỗ khác có thể sẽ có manh mối."Sakura lung tung đáp lại vài câu, Indra cũng không tiếp tục nói nữa.Chờ đến sau khi hô hấp của cô gái từ từ trở nên lâu dài, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Nhàn nhạt vệt nước mắt vẫn còn in ở bên trên mặt gối của nàng, trên hàng lông mi nhỏ dài còn có một chút ẩm ướt. Ánh trăng vương lên khuôn mặt nàng, trắng như đồ xứ hắn từng thấy ở Đông quốc.Hắn xưa nay không thích những người phụ nữ xảy ra chuyện gì cũng chỉ một mực gào khóc, thật giống như vậy làm vậy liền có thể giải quyết được vấn đề, nước mắt là vũ khí của các nàng, các nàng chỉ là hi vọng thông qua phương thức này có được được sự đồng tình hoặc là trợ giúp của người khác.Nàng cũng sẽ ở thời điểm này mà khóc, nhưng là lặng lẽ, lẳng lặng, không muốn bị hắn phát hiện.Hắn không biết tại sao, nghe được giọt nước mắt rơi xuống trên gối "Tháp" một tiếng thì, trái tim như là bị nhéo một hồi, sau đó nói ra lời an ủi mà hắn chưa bao nói với bất kỳ ai khác.Indra mặt không hề cảm xúc quay đầu trở về, sau đó nhắm mắt lại.Nói đến, từ khi cùng với nàng đồng thời bước lên lữ trình, hắn đã có một khoảng thời gian không hề mơ đến cô gái trong quầng sáng hồng nhạt nữa.Ngày thứ hai, tinh thần của Sakura có vẻ là đã khôi phục rất nhiều, vẫn cứ tràn đầy sức sống mà xuất phát.Bọn họ vừa vặn đang đi tới một thành trấn, chỉ là nơi đó cũng không xa, Indra đối với Sakura nói, miễn là đi theo phương hướng này, khoảng chừng buổi chiều liền có thể đến.Nếu như không có nhóm người này xuất hiện chặn bọn họ lại."Hai người các ngươi, lưu lại tất cả mọi thứ trên người, chúng ta liền..." Tên đầu lĩnh lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Sakura, trong miệng phát ra tiếng cười hèn mọn, "Ừ, còn có cô gái này, ta liền thả ngươi qua." Hắn vẫy vẫy một cây đại đao, đối với Indra nói.Ai. Sakura ở trong lòng thở dài một hơi, những người này đúng là, người nào là không trêu chọc nổi lẽ nào một điểm cũng không thấy ư.Indra sắc mặt cũng lạnh đến mức đáng sợ, hắn tay đã đè lại cây kiếm sau lưng, "Sakura, ngươi lui lại một chút đi."Sakura tự nhiên nhìn ra hắn không thích, nói thật là cũng chưa từng thấy người nào không có mắt nhìn như vật, thế là thức thời nhún nhún vai lùi qua một bên.Để hắn phát tiết một hồi bất mãn được rồi.Nhóm sơn tặc thấy thanh niên thon dài thẳng tắp này dĩ nhiên là không có ngoan ngoãn dâng lên tiền tài cùng mỹ kiều nương, đều không có ý tốt xông tới, đầu lĩnh sơn tặc đem lưỡi đao đánh đánh trong lòng bàn tay, phát ra âm thanh uy hiếp, "Vị này tiểu ca, ngươi nếu như không thành thật, liền đừng trách chúng ta không khách khí."Một tên như là quân sư núp sau lưng hắn, nhìn Indra ăn mặc thật giống nghĩ tới điều gì, thế nhưng nhất thời lại không nhớ ra được, thế nhưng hắn vẫn là cau mày tiến đến sơn tặc lão đại bên tai nói: "Lão Đại, ta cảm thấy người này thật giống có chút vấn đề, quần áo trên người hắn thật giống là có chút lai lịch...""Câm miệng!" Sơn tặc lão Đại khẽ quát một tiếng đem người kia đẩy về mặt sau, đối với lúc này có người đến diệt sự oai phong của chính mình vô cùng khó chịu. Quản hắn là lai lịch gì, ở chỗ này đem người giết, tùy tiện ném xác ở gốc hác nào đó trong núi, ai sẽ biết là bọn họ làm ra, "Lên cho ta!" Sơn tặc lão Đại vẫy vẫy đao liền vọt tới, mười mấy hào tiểu lâu la cũng đều yêu ba uống bốn hướng vung đao lao về phía người đang bất động như núi kia.Sakura khí định thần nhàn ôm ngực tựa ở trên cây, nhìn Indra rút ra cây kiếm cắm ở sau lưng, một hồi liền chặn lại rồi mười mấy người tiến công.Nàng biết, hắn khẳng định là rất mạnh.Indra đối phó những người này tự nhiên là thành thạo điêu luyện, nhưng cũng xem thường đối với bọn họ hạ sát thủ, vốn định dạy dỗ một trận là tốt rồi, ai biết trong đó mấy cái thấy hắn không phải người dễ trêu, dĩ nhiên đánh chủ ý tới Sakura. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, liền hướng Sakura vọt tới.Sakura câu môi nở nụ cười, từ trong túi tiền lấy ra găng tay tự chế từ da hươu đeo lên, nhanh chóng né cây đao của một người vọt đến, thuận thế một quyền, đánh vào bụng tên phía sau. Tên sơn tặc kia liền như vậy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài! Sakura không có đến xem hắn, một cước quét về phía sau trúng chân một tên sơn tắc định đánh lén, hắn kêu thảm thiết ngã trên mặt đất.Sakura đứng lên, cảm giác phía sau có tiếng gió lao đến, mau mau hướng về bên cạnh lóe lên. Sáng loáng đao từ gò má của nàng xẹt qua, không có đụng tới nàng nửa phần, nhưng lại cắt mất một nửa mái tóc dài ngang eo của nàng.Indra biết Sakura đối phó những người kia đại khái là không có vấn đề gì, nhưng vẫn là dành thời gian nghiêng đầu qua chỗ nàng nhìn một chút.Sau đó hắn liền nhìn thấy, những sợi tóc hồng nhạt rì rạt rơi rụng trên không trung.Trong đầu của hắn một nổ, xa lạ cảnh tượng chợt lóe lên.Là ai, đã từng thề sống chết bảo vệ ở trước mặt hắn, cắt lấy mái tóc dài, đem mình làm cho vết thương đầy rẫy.Con mắt của hắn không tự chủ trở nên đỏ như máu, quỷ quyệt câu ngọc bắt đầu không ngừng mà chuyển động."Sakura!"Sakura vốn là không có chuyện gì, lại bị hắn này một gọi sợ hết hồn. Nàng tam quyền lưỡng cước trừng trị người cuối cùng ở bên này, hướng về Indra bên kia nhìn lại, trong nháy mắt khí huyết dâng lên.Indra không biết xảy ra chuyện gì, bưng đầu của mình ngã quỳ trên mặt đất, vũ khí trong tay cũng cắm vào trong đất bùn, bên cạnh sơn tặc thấy có thể thừa dịp, một đao liền hướng đến cổ của hắn bổ xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me