Isaacnegav Yeu Em
Thành An trở về nhà trong sự nơm nớp lo sợ, chỉ cần nghe cái giọng của ba cũng khiến em toát mồ hôi rồi. Từng bước nặng trĩu bước về nhà, em chỉ muốn ước thời gian quay lại khoảnh khắc em nằm trên sofa ở công ty. Em về đến nhà, chưa kịp mở lời thì đã có vật thể ném vào đầu em. "Địt mẹ, mày khiến tao ngứa mắt đấy cút ra khỏi đây đi" Đó là lời của Minh Khôi, tên đó vừa chửi vừa ném chai nước vào đầu em. Nắp chai nước tiếp xúc mạnh vào trán khiến nó chảy máu. Thành An đưa tay che đi chỗ bị thương. Em lủi thủi đi về phòng, chưa đợi em đi được ba bước chân thì lại thêm một giọng quát tháo cất lên. "Cũng biết mò về đấy à? Mày với con nhãi kia có quan hệ gì" Mẹ em chỉ tay vào em hỏi, Thành An khó hiểu với từ "con nhãi", tự dưng nói thế có ai mà hiểu được chứ. Em lắc đầu tỏ ý không biết thì bị Minh Khôi nắm lấy tóc giật ra sau. Em đau đớn cố gắng gỡ tay nó ra. "Anh trai mà lại thèm đồ của em trai mình thế á? Mày với cô ta rốt cuộc có quan hệ gì" "Không có, anh không có lấy đồ của em" Thành An cố gắng mở lời, em đâu có lấy gì của Minh Khôi đâu chứ. Nó nghe em cuối liền tức giận đạp vào người em khiến em ngã ra sàn nhà. Thành An sợ hãi đưa tay ôm lấy đầu mình, em sợ vết thương sẽ rách ra mất. "Phạm Lưu Phương Ly, mày biết mà đúng không. Mày với cô ta có quan hệ như nào?" Thành An mở tròn mắt nhìn nó, em biết là mối quan hệ của Minh Khôi và Phương Ly bị gia đình cô từ chối nhưng em có làm gì đâu chứ. "Không có...anh với Ly chỉ là đồng nghiệp" Minh Khôi cười khinh nhìn em, đối với nó tất cả là tại em mới khiến nó bị từ chối. Thành An ôm lấy đầu mình chịu trận đòn từ nó. Một người chân tay mềm yếu sao có thể đánh lại một thằng đô con chứ. Ngoài việc ôm đầu cầu xin thì em chẳng có thể làm gì hơn... Bên trong Thành An bị đánh phát ra những âm thanh đau đớn gần như đã quá quen thuộc với xóm này. Đức Duy nghe mà bất lực mà không thể can ngăn, cậu không dám vào vì nhiều lần cậu bị bố An đe dọa. Cả cái xóm này không ai không sợ một người đi lính như ông ta cả. Đức Duy cố gắng leo tường ngó vào nhà Thành An, cậu đang lo cho người anh kết nghĩa của mình lắm đấy. Đang nhòm ngó thì bị hụt chân khiến cậu ngã bịch xuống đất. Tay cậu xoa xoa mông nhỏ, đau đấy nhé! "Bé lên anh cõng cho mà nhìn" Đó là Quang Anh, người yêu của cậu, cả hai đều đang là sinh viên. Thế là Đức Duy đã nhìn được Thành An ở khoảng cảnh xa bằng cách ngồi lên cổ Quang Anh. "Nó còn ổn không bé?" "Ổn lòi lìa nè anh ơi, ảnh kêu mà xót ghê á" Quang Anh, Đức Duy và Thành An vốn là bộ ba thân nhau mà ai cũng biết. Thấy người anh bị đánh như thế hai đứa em ai chả lo nhưng mà làm sao mà cản được. Gia đình hai đứa vì lo cho con nên luôn cấm cả hai không được sang đấy. Riêng Đức Duy thì lâu lâu được mẹ nhờ mang đồ qua cho em. "B-ba ơi..." Thành An hoảng loạng kêu lớn khi thấy ba em về trong tình trạng say xỉn. Từ nhỏ đến lớn em luôn sợ mỗi khi ông ta về khi say, bình thường đánh đã đau vậy mà khi say ông ta đánh có khi còn không quan tâm sống chết của em. Minh Khôi thấy ba về liền dừng việc đánh em lại, Thành An sợ hãi lết về sau. Việc ông ta say đã khiến em sợ rồi huống chi giờ còn cầm chai bia trên tay. Thành An nức nở gọi ba nhưng nào được đáp lại, ông ta từng bước lại gần em. Thành An run rẩy khi thấy lưng đã chạm vào tường. Ông ta cứ thế đi tới kéo lê em ra sân. "Ba ơi...con sai rồi con xin ba" "Im mồm. Tao cho mày nói chưa?" Ông ta quát to khiến Đức Duy với Quang Anh giật thót tuy đã đứng ở khoảng cách khá xa. Đức Duy sợ hãi không dám nhìn nữa, cậu rúc đầu vào lòng Quang Anh để nhận lấy cái xoa lưng. Hai đứa ở xa cũng đã run như thế thì Thành An ở gần còn sợ hơn. "Ba..." Em chưa nói xong thì ông ta đã đập chai bia xuống đất khiến thủy tinh văng túng tóe. Vài mảnh thủy tinh bắn vào người em, ông ta cầm nửa chai bia lành chĩa vào em. "Tại mày, tất cả là tại mày thằng khốn. Tại mày mà con trai tao mất đi con vợ tốt" Em lắc đầu liên tục, em có làm gì đâu chứ, sự sợ hãi đẩy lên cao trào khi ông ta cầm nửa chai bia đi lại gần em. ______________ Tuấn Tài và Phương Ly bấy giờ đang trên xe đi đến nhà em. Với tin nhắn Minh Khôi gửi cho cô đã khiến anh biết rõ Thành An bây giờ đang không ổn. Anh không thể để mất người tài năng này được! "Anh hai, anh An chắc không sao đâu nhỉ?" "Mong thế" Tuấn Tài bấy giờ như ngồi trên đống lửa, anh không biết vì sao khi cứ nghĩ em bị bạo hành lại khiến anh sốt ruột không yên. Không phải tự nhiên anh nghĩ như thế đâu, những vết bầm tím trên tay Thành An cũng đủ để anh suy nghĩ em bị đánh. Anh giục tài xế lái nhanh tuy đang ở giờ cao điểm khiến bác tài chỉ có thể bất lực nói đường đang tắt. Tuấn Tài cắn lấy móng tay vì lo lắng hay như nào chính anh cũng không biết. Phương Ly nhìn người vốn ưa sạch sẽ nay lại tự cắn móng tay làm cô cũng đủ hiểu anh mình quý trọng anh An như nào rồi. Mãi cho đến khi thoát ra khỏi tắt đường thì tài xế mới phóng nhanh được. Mất khoảng hơn tiếng để anh với cô đến xóm của em. Tuấn Tài nhanh chân kéo Phương Ly cái vèo đi đến nhà em. Vừa mới đến đầu ngõ đã nghe thấy tiếng choang đã khiến anh với cô vội vã đi nhanh. Thành An bấy giờ bị đập chai bia vào đầu khiến em choáng váng mất nhận thức. Tiếng đánh to khiến Đức Duy với Quang Anh nghe thấy liền chạy nhanh sang nhà Thành An. Bốn người Phương Ly, Đức Duy, Quang Anh và Tuấn Tài sững sờ trước cảnh Thành An nằm bất tỉnh trên sân và vết máu chảy dài trên đầu em. Tuấn Tài nhanh chóng đi lại gần em "Ly mau lên kêu xe đi vào đây, việc ở đây cho em với vệ sĩ" Nói xong anh liền bế em chạy nhanh ra xe ô tô chỗ tài xế đang đợi. Tuấn Tài giục bác tài đi nhanh. Tài xế ngơ ra một lúc khi thấy Thành An đầu chảy máu đang được anh bế trong lòng. Không chần chứ, anh và tài xế đưa em đến bệnh viện gần đó nhất. Phía Phương Ly, cô nhếch mày nhìn Minh Khôi. Người yêu cũ mà riết cô tưởng mẹ cô không á trời. "Sao lại đánh anh An?" - Phương Ly "Chả phải em với thằng đó quen nhau à" - Minh Khôi Đức Duy kéo lấy tay áo Phương Ly, cậu nhỏ giọng nói "Thằng đó bị khùng á kệ nó đi, dẫn bọn em đi ra chỗ anh An được không?" Phương Ly nhìn thằng nhóc nhỏ đi cùng một đứa lớn đang luời cô khiến cô phì cười. Gật đầu đáp trả lại câu hỏi của Đức Duy sau đó cô quay sang nhìn cả nhà em. Khinh bỉ cười lên một cái rồi buông ta một câu. "Ngày mai mời các người lên tòa với tội bạo hành, phiên tòa do amh trai tôi kêu mở để xét việc này. Đặng Minh Khôi, tôi và anh đã chia tay tốt nhất là biết điều tí đi" Cô nói xong liền quay đầu dắt hai đứa kia đi chung đến chỗ định vị Tuấn Tài gửi...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me