[IzaTake] Thượng Hải Nơi Ta Bắt Đầu
Chương 10: Thượng Hải
Author: Tô Bún Chả_______________________________________"Ngọn gió nào lại đưa ngài Hanagaki đến đây vậy? Lâu lắm rồi mới thấy ngài xuất hiện ở hộp đêm Xinzcha này đấy nha"Giọng nói đôi phần nịnh nọt thốt lên bên cạnh người đàn ông mặc vest lịnh lãm đang sải bước chân tiến vào bên trong hộp đêm nổi tiếng bậc nhất Thượng Hải. Ông Hanagaki khẽ nhếch môi cười rồi chăm chú nhìn thiếu niên đang tỏ ra ngây thơ trước mắt"Xin lỗi nhóc, hôm nay tôi không có hứng uống rượu"Cậu nhân viên phục vụ tuy có chút hụt hẫng nhưng lại rất hiểu chuyện mà lui về sau nhường đường cho gã đàn ông này tiến lên tầng trên. Ông Hanagaki bỏ tay vào túi quần rồi bắt đầu nhìn ngắm khung cảnh xung quanh trên tầng hai của hộp đêm, gã không đến đây để vui chơi mà là để làm ăn"Chà, ra là ngài Hanagaki đại giá quang lâm. Xin thứ lỗi cho sự tiếp đón chậm trễ này nhé" Một người phụ nữ với nét đẹp sắc sảo cùng thân hình nóng bỏng giấu đằng sau bộ vest cứng ngắc đi tới bắt chuyện. Ông Hanagaki cũng cười tít mắt nhún vai nghiêng đầu sang hướng căn phòng bên cạnh. Người phụ nữ hiểu ý liền kêu đám đàn em lui về sau, ông Hanagaki cũng nhanh chóng cho người của mình tản raCả hai tiến vào trong với vẻ mặt tươi tắn như thể lâu lắm rồi không gặp gỡ. Ông Hanagaki ngồi xuống ghế sofa rồi nới lỏng cavat sau đó cúi người thở dài"Cô nương đang làm ăn khấm khá quá nhỉ, chả bù cho tôi"Người phụ nữ đang nhâm nhi ly rượu trên tay liền cười lên một tiếng sau đó đáp trả, giọng nói như có chất ngọt mà êm ái dạt dào bên tai"Cũng chỉ là chút mánh khóe để kiếm cơm thôi, đâu được như ngài Hanagaki oanh liệt bốn phương búng tay một cái là tiền vào như nước"Ông Hanagaki khẽ nhướng mày cười phì chế giễu, gã say mê nhìn người phụ nữ trước mắt rồi từ tốn rót cho mình một ly rượu Whiskey sau đó nghiêng đầu lên tiếng"Vũ Thiều Ân, tôi đến để hợp tác làm ăn chứ không có hứng thú nghe mấy lời tâng bốc quá đà đó của cô. Với lại tiền của tôi là để nuôi con không phải để ăn chơi trác táng"Thiều Ân ngơ ngác một lúc rồi bật cười ha hả như được mùa, cô nàng tiến đến ngồi bên cạnh ông Hanagaki sau đó tựa vào vai gã một cách trắng trợn. Thiều Ân nhẹ giọng thì thầm bên tai gã mặc cho gã có trưng ra bộ dạng chán ghét đến mức nào"Ngài Hanagaki cũng thật là lạ đó nha, Ân Ân cũng chỉ khen có vài câu thôi mà ngài lại lôi vợ con ra làm bia đỡ đạn. Nhưng mà Ân Ân lại thích đàn ông có gia đình lắm đấy, ngài nghĩ sao về tôi? Có muốn mây mưa một chút không?"Ông Hanagaki quay sang đưa tay vuốt ve gương mặt quốc sắc thiên hương đó rồi mạnh bạo đẩy cô nàng ra xa còn bản thân đi đến chỗ của cô vừa an tọa mà ngồi xuống. Thiều Ân đã quen với việc bị phũ phàng như vậy nên gã càng lạnh nhạt cô nàng càng thích thú ra mặt mà dày sức rù quến"Tôi có gia đình rồi"Thiều Ân chống khuỷu tay lên trên đùi, bàn tay của cô thì nâng cằm mình lên huýt sáo nhắc nhở "Nhưng đã ly hôn"Ông Hanagaki nhíu mày cúi gằm mặt suy tư, trong ánh mắt bây giờ lại phủ một lớp sương lam cố kìm hãm sự đau đớn nơi tâm can mà trầm giọng "Còn yêu rất nhiều nên không muốn phản bội cô ấy lần nữa. Tôi mong cô cũng đừng quá phận"Thiều Ân thở ra một làn hơi nhẹ rồi nhìn sang tấm kính trong suốt của tầng hai hộp đêm, một bức đêm đen nhưng lại có nhiều màu sắc tô điểm. Giống như cuộc đời của cô là cả một bi kịch nhưng người đàn ông này lại xuất hiện thêm màu sắc cho nó khiến bi kịch này lại trở nên quá đỗi dịu nhẹ"Nếu yêu nhiều như vậy hà cớ gì lại ngoại tình rồi đặt chân lên Thượng Hải này chứ? Không ngồi xuống nói chuyện hòa giảng được sao?"Ông Hanagaki vuốt mặt hít một hơi thật sâu rồi thở ra nghiêng đầu chăm chú nhìn Thiều Ân khiến đôi má của cô bỗng hồng lên một chút. Gã đàn ông này quá đẹp, gã lịch lãm và có thân hình rắn chắc làm bao người mê mẩn, gương mặt của gã thì rất tuấn tú mang bao tâm sự của người từng trải. Bấy nhiêu đó cũng đủ khiến người phụ nữ không sợ trời không sợ đất như Thiều Ân bó tay quy phục"Cô ấy là một người mạnh mẽ nên khi biết tôi ngoại tình liền lập tức ly hôn. Tôi với người phụ nữ kia cũng chỉ qua đường định cắt đứt quan hệ nào ngờ ả lại tìm đến cô ấy đòi chia tài sản gì đó rất nực cười"Thiều Ân nghe câu chuyện này cũng rất thích thú mà huýt sáo một tiếng, ánh mắt lấp lánh chờ đợi "Thế vợ của ngài đã làm gì vậy?"Gã tựa vào thành ghế rồi bật cười khe khẽ không thành tiếng như đang nhớ lại những chuyện xưa cũ quá đỗi hài hước "Nghe đám đàn em bảo là cô ấy rút súng nả thẳng vào đầu người kia trong chớp mắt. Nghĩ đến cảnh cô ấy tức giận đến mức mất bình tĩnh như thế cũng khôi hài thật. Đúng là may mắn khi cô ấy không xử tôi giống vậy"Thiều Ân chẹp miệng rồi vỗ tay tán dương sau đó liền rút súng ra chỉa thẳng vào gã đàn ông đang nhâm nhi ly rượu. Cô nàng nhẹ nhàng đi đến kề thẳng họng súng vào thái dương của người mà cô hết sức tôn trọng lạnh giọng"Nếu tôi bắn ngài bây giờ thì liệu ngài khi qua thế giới bên kia có kể về tôi với ánh mắt si mê như vậy không?"Đối với ông Hanagaki thì câu hỏi này mang ý chọc ghẹo cùng giễu cợt của cô nàng vừa tròn 25 tuổi. Nhưng đối với Thiều Ân thì lại khác"Tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ trên đời này chỉ có cô ấy mới khiến tôi say đắm đến như vậy thôi. Chỉ là bản thân quá sức tồi tệ nên không muốn cô ấy đau khổ thêm lần nào nữa"Thiều Ân nhíu chặt mày rồi lại nặng nề buông khẩu lục bạc xuống đá nó vào một góc. Hóa ra người đàn ông này bề ngoài trăng hoa bay bướm nhưng thực chất lại là một kẻ si tình khó đoán. Ông Hanagaki ngước nhìn cô sau đó liền nhích sang một bên để cô ngồi xuống cạnh mìnhThiều Ân nghẹn ngào thốt lên vờ như đang tìm kiếm một điều gì đấy không rõ ràng "Ngài đi rồi thì sẽ có kẻ khác đến thay thế thôi"Ông Hanagaki nhướng mày gật đầu đáp "Bỏ qua chuyện đó đi Ân, hôm nay tôi muốn bàn chuyện làm ăn, lần này tôi muốn làm một trận lớn"Thiều Ân thở dài rồi dựa vào thành ghế suy nghĩ đôi lát sau đó cất lời "Chẳng phải ngài nên nói với Mã Uy sao? Tôi ngại dùng mấy thứ này lắm"Ông Hanagaki cũng đã suy nghĩ đến người tên Mã Uy đó nhưng chung quy Thiều Ân vẫn là lựa chọn hàng đầu vì vốn dĩ cô nàng sẽ lanh lợi và biết suy nghĩ hơn kẻ chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề"Tôi chỉ muốn hợp tác với cô thôi, hộp đêm Xinzcha sẽ an toàn và tận dụng hàng tốt hơn những nơi khác"Thiều Ân vắt óc suy nghĩ rất lâu mới chịu đồng ý, cô chung quy là không cự nổi gương mặt ưa nhìn đấy của gã đàn ông có gia đình. Ông Hanagaki vui vẻ bắt tay sau đó liền mở cửa đi ra ngoài với tâm trạng hết sức phấn khởi, coi như nếu chuyến hàng này ổn thì gã sẽ về Nhật thăm gia đìnhThiếu niên phục vụ ban nãy chẳng biết từ lúc nào đã đứng đợi ở dưới lầu vừa thấy ông Hanagaki đi xuống đã nhanh chân đi đến thì thầm vào tai "Hôm nay có thiếu gia của Lưu thị đến đó a"Ông Hanagaki nghe xong lời này rồi chậm rãi xoa đầu thiếu niên như hoa như ngọc trước mắt tán dương sau đó đưa cho người này một xấp tiền coi như khen thưởng, gã nhìn khung cảnh náo nhiệt ở quán bar một lượt rồi phát hiện cậu thiếu gia nổi tiếng ăn chơi bay bướm của Lưu tổng đang nhâm nhi cốc rượu cùng bè bạn trên tầng lầu hạng vip, khẽ nhếch môi nói bâng quơ"Thằng nhóc này bằng tuổi Takemichi nhà mình mà chịu chơi đến cỡ đó rồi à, đúng là tài thật"_______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me