LoveTruyen.Me

Izatake Thuong Hai Noi Ta Bat Dau

Author: Tô Bún Chả

_______________________________________

"Tôi hỏi quý khách có muốn dùng gì nữa không? Nếu không thì để tao gọi món cho chúng mày nhé!"

Trước sự ngỡ ngàng của Takemichi, Izana một tay thì siết chặt lấy cánh tay của Sammi, một tay thì rút khẩu súng HS2000 ra chĩa thẳng vào thái dương của gã đàn ông chán sống kia. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Izana cười khì nhìn bọn chúng

Sammi buông lỏng cằm Takemichi ra rồi quỳ xuống cầu xin tha mạng nhưng trong mắt Izana điều này chẳng khác nào đang cầu xin hắn giết quách gã đi

"Cứ tưởng kẻ dám chuốc thuốc con trai phu nhân Hanagaki là kẻ nào sừng sỏ lắm, cuối cùng cũng chỉ có vậy thôi sao?"

Sammi quỳ ở dưới khẽ nhếch môi cười lớn, gã đúng là có gan làm chuyện này thì chắc chắn sẽ làm cho lớn chứ không có kiểu qua loa như mấy nhóc hạng tép riu tập tễnh học làm giang hồ được. Thằng nhân viên này quá coi thường gã rồi

"Mày là đứa nào?" 

Yong chẳng biết từ lúc nào đã đứng từ đằng sau chỉ thẳng súng vào đầu Izana, Sammi đứng dậy phủi bụi trên quần áo rồi thấp giọng "Tao nhận lệnh phải khiến người tên Hanagaki Takemichi thân tàn ma dại, nhiệm vụ này mà hoàn thành thì số tiền thưởng tụi tao xài đến ba đời còn chưa hết. Mày tốt nhất dừng có xía vào chuyện tốt của tao. Lo an phận mà làm nhân viên đi nhóc thối"

Takemichi sốt sắng nhìn sang Izana, lẽ nào có người căm ghét cậu đến nỗi muốn cậu chết trong đau đớn quằn quại mới vừa lòng hay sao? Những người bàn bên cũng tiến tới đây, bọn chúng đều là cùng một giuộc với nhau. Chuyến này chắc cậu với hắn phải cùng nhau đi qua thế giới bên kia rồi

"Là ai đã sai chúng mày đến đây? Tao sẽ trả gấp đôi số tiền tụi mày nhận" Izana giữ nguyên khẩu súng không chút dao động, Sammi chần chừ trong giây lát nhưng liền bị Toru cắt ngang

"Tao không biết mày lấy tiền từ đâu ra để trả nhưng một khi bọn tao đã nhận việc thì sẽ không hủy kèo, nếu mày ngoan ngoãn ngậm mồm lại và cút đi thì tao sẽ tha cho mày một mạng. Còn không thì mày với cậu thiếu gia này cùng nhau chết xem như là bầu bạn. Mày chọn cái nào?"

Izana ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó rồi gật gù hiểu ý, Takemichi lo lắng nhìn hắn thì đáp lại cậu chính là nụ cười mỉm đầy đáng ghét như mọi hôm. Hắn ta sẽ bỏ rơi cậu? Nếu là Izana thì có thể lắm chứ, hắn ghét cậu đến thế cơ mà. Lúc nãy còn mắng hắn đôi câu xem chừng là cậu sẽ chết trong quằn quại rồi

"Cũng được ấy chứ, tôi đâu có thể đấu lại mấy người. Vả lại cứu cậu thiếu gia này tôi cũng chẳng được gì, có khi còn bị thủ tiêu nữa. Thôi tôi lui đây, tôi chỉ là một nhân viên thịt nướng bình thường mà thôi"

Izana đá khẩu súng về sau xuống rồi từ từ lui về quầy, Toru quan sát không có động tĩnh gì liền ra lệnh cho Sammi tiếp tục công việc đang dang dở. Takemichi một lần nữa bị kéo lại, cậu khẽ rơi một giọt nước mắt yếu đuối. Quả nhiên Izana là loại người như vậy, là loại ham sống sợ chết, là loại thấy chết không cứu, là loại cậu ghét nhất trên trần đời này

Kurokawa Izana, nếu tôi làm ma cũng sẽ ám cậu đến suốt kiếp không tha

Tiếng súng nổ ra từ đằng sau, đám thuộc hạ đứng gần đấy đã bị hạ gục trong chớp nhoáng. Yong nhìn kĩ thì thấy một người có vết sẹo dàu từ trán xuống mắt trái đang cầm khẩu FN FNP-9 chĩa thẳng vào Toru đang thảnh thơi hút thuốc. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng ngỡ ngàng quay lại nhìn

"Hôm nay nhiều bọ phá đám thật" Toru thở ra làn khói thuốc rồi ngước lên nhìn chằm chằm Kakuchou

Takemichi thấy Sammi đang lơ là cảnh giác thì liền cắn vào tay hắn một cái thật mạnh rồi vùng vẫy chạy ra nào ngờ Yong đã kịp ôm chầm cậu lại, gã kè khẩu súng lên trên thái dương cậu giọng hấp tấp

"Cho nó uống nhanh đi, kệ thằng đó" Sammi đang đau đớn liền cau có mắng chửi một tiếng, bây giờ cho nó uống thì tên kia nả súng thì sao. Mẹ nó gã không muốn ăn đạn

Toru nhìn Kakuchou từ tốn hỏi "Mày là người của bang nào?"

Kakuchou mặt lạnh băng quan sát Toru rồi trả lời, tông giọng bỉnh thản như người đang nắm quyền kiểm soát cuộc chơi "Người chết không cần biết nhiều, Satan sẽ cho mày biết nguyên do mày chết"

Toru nhấp ngụm bia rồi cúi đầu cười nhạt "Vậy sao"

Liên tiếp là hai tiếng súng phát ra, Toru đã sang thế giới bên kia. Phía này thì Yong bị một phát đạn từ đằng sau nhắm thẳng đến bả vai trái và người làm điều này không ai khác ngoài Izana. Hắn cởi bỏ cái tạp dề phiền phức rồi lấy từ trong quầy thanh toán ra một cốc bia mát lạnh, đôi đồng tử sắc lạnh bỗng chớp chớp mắt vô tội nhìn Takemichi, khẽ cười khì

"Cuối cùng tôi cũng thấy bộ mặt yếu đuối của cậu rồi Takemichi"

"Tên khốn kiếp" Takemichi cau có chửi một tiếng

Sammi ngơ ngác nhìn khung cảnh này, Izana chạy đến đá gã một cái bổ nhào ra đất trong sự phấn khích tột độ. Lúc nãy là ai chế giễu hắn vậy nhỉ? Izana đi ngang qua đống xác nằm la liệt trên nền sàn rồi dừng lại chỗ Sammi, hắn một lần nữa giơ khẩu súng HS2000 quen thuộc ra. Và chắc chắn lần này người chết sẽ là Sammi chứ chẳng phải hắn. Kẻ biết dùng cái đầu sẽ là kẻ sống sót 

Kakuchou tiến tới đưa điện thoại ghé sát tai Izana, đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ

"Bắt sống tụi nó về, dì muốn nó khai ra người đứng đằng sau chuyện này"

Izana vừa nghe đã biết là mẹ của Takemichi nên liền vui vẻ dạ vâng còn không quên nhắn nhủ "Con biết mà, dì đi công tác mua quà về cho con nha. Chúc dì có chuyến công tác thật vui vẻ"

Đầu dây bên kia ừ một tiếng rồi cúp máy, Sammi liếc nhìn Izana với đôi mắt đầy căm phẫn. Gã lớn giọng "Rốt cuộc mày là ai?"

Youka đi đến gần, trên gương mặt có vài vệt máu và nước mắt trộn lẫn. Cô nàng với mái tóc ngắn màu hạt dẻ, gương mặt non nớt giờ đây như muốn xé xác Sammi ra thành trăm mảnh

"Có thể cho tôi bắn gã một lần trước khi chết không?" Youka hỏi Izana, đôi đồng tử đen láy xoáy vào tâm can

Izana nhún vai rồi trao khẩu súng của Kakuchou cho cô, Youka dùng hết bao nhiêu uất ức, tuổi hờn, bi phẫn vào viên đạn này. Tiếng súng lần nữa vang lên, đường đạn xuyên qua ổ bụng trái của Sammi khiến gã đau đớn rống lên một tiếng to. Izana huýt sáo khen ngợi, Takemichi nhìn Youka như vậy cũng không muốn truy cứu gì thêm, có lẽ là cô nó nỗi lòng riêng mới làm như vậy với cậu

"Là tôi dẫn Hanagaki đến đây, các người có thể giết tôi ngay bây giờ"

Izana cười xòa rồi chỉ tay vào Takemichi đang đứng phía sau "Cô nên nói với cậu ấy chứ không phải tôi"

Takemichi thở dài rồi quơ quơ tay tỏ ý sẽ không để bụng chuyện này "Là bị ép thì tớ không trách đâu, để tớ tiễn cậu về nhà"

Thế là trên đường về Youka đã kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, Takemichi nghe mấy loại chuyện như vậy cũng xót xa vô cùng. Sao trên đời lại có thể loại người độc ác như bọn chúng chứ? Izana mà phanh thây chúng nó ra thì cậu cũng không có ý kiến gì đâu

Youka cúi đầu xin lỗi Takemichi lần nữa và cậu đã hứa sẽ giúp cô xóa clip đó đi. Takemichi lòng nặng trĩu mà quay về nhà mình, ngôi nhà lạnh lẽo ấy bây giờ lại càng tăm tối hơn. Mẹ cậu là thật sự liên quan đến bọn người đó sao? Còn cha của cậu nữa. Thượng Hải? Cha đang làm gì bên đó chứ?

"Này, không muốn nói gì với tôi sao?" Izana đi tới đối diện với cậu, gương mặt đẹp đẽ ấy có chút trầy xước khiến cậu bỗng thấy có lỗi

"T-Thì cảm ơn, cảm ơn đã cứu tôi" Takemichi nhỏ giọng đến mức Izana chỉ nghe được chữ đầu và chữ cuối. Hắn thở dài rồi buông lỏng vai ra ôm chầm lấy cậu trách mắng

"Đã bảo là đừng đến đó rồi mà. Nếu tôi mà ngó lơ thì cậu bây giờ chắc đang phương trời nào rồi đấy Takemichi, lúc nào cũng làm cho người khác lo lắng là sao? Cứng đầu quá đấy"

Izana mặc kệ Takemichi có đẩy ra thì hắn vẫn một mực siết chặt lấy cậu không buông ở trước cổng nhà Hanagaki và trước cả camera đang chiếu cận cảnh full HD. Takemichi mắt đảo liên lúng túng

"X-Xin lỗi, là tôi sai"

"May là Kakuchou đã lẫn vào đấy trước chứ không thì tôi chẳng biết ăn nói sao với cha mẹ cậu. Takemichi ah, cậu ác lắm"

Takemichi trong vô thức xoa xoa tấm lưng của hắn rồi gật đầu xem như an ủi "Xin lỗi mà, là tôi sai. Chắc chắn sẽ không có lần sau đâu"

Nghe cậu nói như vậy Izana cũng an lòng hơn một chút, lúc ở trong quầy quan sát cậu bị bọn nó chuốc thuốc tim hắn như vỡ ra từng mảnh vụn đau đớn thấu tâm can, rồi đến khoảnh khắc Takemichi rơi nước mắt, khoảnh khắc ấy cả đời này hắn có chết cũng không quên dáng vẻ nhỏ bé đó của cậu

Takemichi rơi lệ, lòng hắn tan nát, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt đến thở hắt ra từng ngụm khí hàn

Nếu có người dám ức hiếp cậu, người đó chỉ có thể là hắn mà thôi

Chỉ có Izana mới có cái quyền đó

Chắc chắn là vậy

"Cút về đi" Takemichi lạnh lùng đá hắn sang một bên rồi đẩy cổng bước vào nhà không quên mắng chửi thêm một câu

"Kêu đám bạn của cậu đừng có bắt nạt Masumi, tôi mà thấy lần nữa là cậu nằm chờ chết đi tên khốn kiếp"

Izana gật gật đầu khẽ cười nhạt rồi lặng lẽ bước về nhà của mình. Tính ra nhà hắn với nhà cậu cũng khá xa, cách nhau tận mười bốn bước chân. Mới mở cửa vào nhà đã nghe tiếng la hét chói tai của Emma khi nhìn thấy quần áo dính đầy máu của hắn

"Mẹ ơi anh Izana lại đi đánh nhau này"

Anh mày đi giết người chứ đánh nhau gì tầm này

_______________________________________

Lâu rồi không gặp mọi người, nhớ quá huhu


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me