Jaebin Ver Len Nham Kieu Hoa
Choang!
Bát cháo bị ném mạnh vào tường để lại một vệt dài màu vàng sẫm chảy xuống xuống sàn. Dưới đất lăn lóc vài cái đĩa nhỏ đựng đồ ăn kèm vung vãi khắp nơi.
" Ngươi nói cái gì?"
Hà đại thiếu gia khó khăn chống người ngồi dậy, run rẩy chỉ vào lão thầy thuốc đang lập cập quỳ gối dưới đất
" Nhắc lại!!"
" Thiếu..thiếu gia có dấu hiệu mệnh môn hỏa suy, tinh khí hư lãnh*, tửu thực bất điều, thấp nhiệt hạ * , đã vậy lần trước tiểu nhân thăm khám có nói rằng ngài phải kiêng chuyện phòng the, sau này ngài vì chứng di trọc nội tích, dâm độc thâm nhiễm*. Nay lại thêm cửu bệnh lao quyện, khí huyết khuy hư*. E rằng...e rằng..."
__________________
* Mệnh môn hỏa suy, tinh khí hư lãnh (rối loạn nội tiết tố nam, tinh dịch lỏng loãng và lạnh, chất lượng và số lượng tinh trùng suy giảm).
* Tửu thực bất điều, thấp nhiệt hạ chú (ăn uống không điều độ, nghiện rượu, viêm nhiễm đường tiết niệu sinh dục do nguyên nhân nội sinh).
* Cửu bệnh lao quyện, khí huyết khuy hư (mắc các bệnh mạn tính lâu ngày gây suy nhược cơ thể, suy giảm tính dục, suy giảm chất lượng và số lượng tinh trùng).
* Di trọc nội tích, dâm độc thâm nhiễm (viêm nhiễm bộ phận sinh dục, đặc biệt là phần dưới, do nguyên nhân cảm nhiễm bên ngoài).
-->Nhiều thuật ngữ như vậy chỉ để tóm lại một ý: Hà đại thiếu gia bị vô sinh!
________________
" Cút!! À không, người đâu giết lão..giết lão cho ta!"
Hắn ta trợn ngược mắt, tiếp tục vơ lấy những thứ đồ trong tầm với của mình ném về phía đại phu, nửa thân dưới cứng nhắc khiến chẳng mấy mà những vật có thể đụng tới chẳng còn gì cả. Trong cơn tức giận Hà Tô lao cả mình xuống dưới giường điên cuồng chống tay bò về phía trước, vừa bò vừa lớn tiếng chửi rủa.
Trời tháng sáu đã khá nóng rồi, ấy thế mà phòng vẫn đóng kín các cửa, trải một lớp thảm lông lạc đà màu nâu sẫm cực dày. Thoang thoảng mùi trầm hương lẫn với mùi hôi hôi của người lâu không tắm gội khiến cho ai nấy khi vào đây đều thoáng lợm giọng một phen.
Điều kì lạ là ồn ã như thế mà chẳng có người hầu nào tiến tới hay quan tâm đến, sân nhỏ vắng tanh, lầu viện thậm chí cũng chẳng có ai ra vào. Lão thầy thuốc lùi lại mấy bước thấy chỉ có tiếng mắng chửi của Hà đại thiếu gia hồi lâu liền bạo gan đứng dậy, cúi chào qua loa rồi chuồn thẳng.
" Lão kia..lũ chó!! Đứng lại cho ta!"
Hắn ta hổn hển kêu gào một lúc thì cơn nghiện ghé thăm, cả người như có hàng vạn con kiến vừa bò vừa cắn khiến Hà Tô cực kỳ khó chịu.
" Người..người đâu.."
" Ây da sao lại để thiếu gia nằm dưới đất thế này?"
Bỗng trước mắt xuất hiện đôi giày vải trắng tinh thêu hoa sen và vạt váy màu tím nhạt. Hà Tô ngước mắt lên quả nhiên thấy đó là Thanh Thanh. Cậu ta cũng chẳng tiến đến đỡ hắn mà bẹp miệng rút cái khăn giắt bên hông ra che mũi rồi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
" Thiếu gia chờ ta nhé, ta đi gọi người, chứ bây giờ ta đã người của Hà đại nhân, tiếp xúc thân mật quá e là không tiện!"
Đúng vậy, tháng trước, khi hắn ta còn đắm chìm trong làn khói thuốc, tên cảo cơ mặt hoa da phấn này đã thành công bò lên giường cha hắn, lại còn nhanh chóng được nâng lên làm bình thê, chọc cho mẹ hắn vì quá uất hận mà đã bỏ lên chùa tĩnh tu.
Ngôi nhà này giờ chẳng còn một ai hắn có thể tin tưởng được.
" Đỗ đĩ điếm! Đồ chó!.."
Hắn cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, muốn vung tát cho khuôn mặt xinh đẹp từng khiến mình si mê kia vài cái bạt tai, thế nhưng đầu óc giờ chỉ còn nghĩ tới thuốc. Hắn nuốt nuốt nước miếng, hèn mọn lết đến gần Thanh Thanh
" Nể..nể tình xưa, ngươi cho ta..cho ta một chút thuốc phiện đi!"
" Tình xưa nào? Ai lại nói với mẹ hai như thế bao giờ?"
" Chúng..chúng ta ít nhất đã từng có con! Ta xin ngươi, à không, tiểu nhân xin một viên..chỉ một viên thôi ạ."
" A, nhắc tới chuyện đó!"
Tự dưng Thanh Thanh bật cười khúc khích đầy tà mị, rồi nghiêng người xuống, dùng ngón tay trỏ trắng nõn chọc chọc vào trán của Hà Tô, không hề e dè mà buông lời khinh miệt
" Ngươi nghĩ ta mang thai thật đấy à?"
...
" Hà đại thiếu gia phát điên rồi, cả ngày hú hét như bị ma nhập!"
" Vậy ư!"
Ngọc Hưng đang cúi đầu xem mấy mẫu trà mới sao trên cái khay bằng tre liền nghe loáng thoáng như vậy. Ngẩng đầu lên thì thấy hai nô tì tuổi hẵng còn bé vừa bê khay đồ vừa lén lút nhỏ to đã đi khuất sau bức tường.Cậu muốn gọi chúng chạy răn dạy một chút, thế nhưng nghĩ lại, cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên lại thôi, tiếp tục công việc dang dở.Tây viện sửa xong rồi, họ lại chuyển về. Ngoài việc mở rộng gian chính thông với phòng ngủ, Tại Nguyên còn sửa lại vườn, trồng nhiều loại cây thân cao bóng to dày, bên dưới bày xích đu lại bàn tròn, tiện cho ái nhân khi dạo chơi mỏi chân thì ngồi nghỉ. Dưới tán cây là mấy giỏ hoa lan đủ kiểu dáng màu sắc, lác đác là vài cái đèn bằng đá cẩm thạch được chạm khắc cầu kì.Ngọc Hưng thích nhất là cái xích đu bằng gỗ mà Tại Nguyên tự mình dày công thiết kế, lúc trời đẹp sẽ nằm dài ở đó đọc sách, lắm hôm còn ngủ quên tới khi phu quân đi làm về mà không biết. Khi tỉnh dậy đã thấy mình được hắn ôm vào lòng, đang chớp chớp mắt mơ màng liền bị hôn mấy cái vào môi mọng rồi nghe thấy lời trách mắng" Mỹ nhân ngủ ngoài vườn như thế không sợ có đạo tặc hay sao?"" Có gì mà sợ? Đăng đồ tử nhà chàng ta còn không sợ nữa là."" Ái da, phu nhân sao lại gọi ta như thế thật khiến phu quân lạnh lòng."" Lạnh lòng thì ra thư phòng ngủ!"" Không..ta sai rồi!"Tại Nguyên cười hơ hơ mấy cái rồi đỡ người ngồi dậy, chân chó mà giúp ái nhân uống nước rửa mặt, sau đó mĩ mãn dắt tay cậu qua Đông viện dùng cơm với mẹ.Một ngày không dài không ngắn nhưng êm đềm cứ thế trôi qua!
____________________
:)
.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me