Jaemwint Can T Run Away
Minjeong tới công ty, tìm chìa khóa của cô rồi xỏ chiếc chìa khóa của Jaemin thành một chùm, nhìn thấy chiếc chìa khóa nhà của anh cô lại mỉm cười, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.Đây là lần đầu tiên cô cầm chìa khóa của một người đàn ông độc thân.Đến giữa trưa, thân là bạn gái đương nhiệm của anh, Minjeong nghĩ mình nên làm một chuyện gì đó. Đúng rồi, nên quan tâm đến vấn đề ăn uống của anh.Cô gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đã ăn sáng chưa? Bữa trưa đã ăn chưa?Nhưng Jaemin không nhắn tin lại.Minjeong cũng không lấy làm bực mình, cô cứ xử lí theo như mọi ngày. Giữa trưa cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, sau đó về qua nhà thay quần áo rồi buổi chiều quay trở lại chỗ làm.Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Yuna, cô ấy nói rằng hôm nay sẽ về nhà, hẹn Minjeong cùng nhau ăn tối, Yuna mời, nói địa chỉ quán ăn xong Yuna còn nói rằng có chuyện quan trọng cần tuyên bố.Minjeong hiểu rằng đã có chuyện xảy ra, vội vàng đồng ý.Vừa cúp điện thoại của Yuna thì ác bá tiên sinh nhà cô gọi điện tới. Trong điện thoại anh nói, hôm nay có ca phẫu thuật, bây giờ anh mới có thời gian rảnh rỗi. Anh hỏi cô: "Anh ăn sáng ở căn tin của bệnh viên, cơm trưa cũng ăn ở căn tin của bệnh viện. Em nói xem, tối nay thì anh nên ăn ở đâu?"Người này thật là, rõ là muốn hẹn cô ăn cơm, còn bày đặt muốn cô mở giọng hẹn anh trước. Nhưng hôm nay thì cô không thể hẹn anh ăn cơm được rồi.Minjeong đem chuyện của Yuna nói với anh, cô và Yuna có hẹn cùng nhau ăn cơm tối. Jaemin cảm thấy không được vui."Em và cô ấy ở cùng một nhà, có chuyện gì thì để về nhà rồi từ từ nói. Sao lại còn muốn hẹn nhau ra ngoài làm gì?""Cho nên nhất định là Yuna gặp chuyện rắc rối rồi, em phải gặp cô ấy một chút.""Kim Minjeong, người khác thì trọng sắc khinh bạn. Còn em thì trọng bạn khinh sắc, phải vậy không?""Kiến thức của anh đối với phụ nữ quá nông cạn." Minjeong hoàn toàn đúng lí: "Phụ nữ trọng cả sắc lẫn bạn. Cả hai thứ đều muốn đạt được.""..."Đầu dây bên kia im lặng khiến Minjeong có chút áp lực, cô khụ khụ hai tiếng, để ra điều rằng cô không hề làm sai gì cả."Kim Minjeong, tính cách ngang ngược của em ngày càng tăng dữ dội." Rốt cục anh cũng lên tiếng."Nên thế, nên thế." Phải nói là gần mực thì đen."Vậy tối nay anh chỉ ăn ở căn tin thôi." Anh dõng dạc tuyên bố, giống như vẻ đang sa đọa vì không có người quản lí bữa ăn của mình."Này.""Em cứ hẹn hò cho vui vào, đừng lo lắng cho anh."Minjeong hết chỗ để nói. Đây là lời nói của người đàn ông 30 tuổi sao?"Anh không được ăn đồ ăn ở căn tin, dinh dưỡng sẽ không đủ." Là bạn gái của anh, cô nên bày tỏ chút thái độ."Căn tin ở bệnh viện còn được mệnh danh là căn tin dinh dưỡng."Anh còn nhấn mạnh cơ đấy.Vẻ mặt Minjeong đen sì: "Anh đừng làm loạn.""Em không phải xen vào chuyện của anh.""Vậy được thôi." Cô sẽ không lo cho anh nữa, nói xong cúp luôn điện thoại.Tan sở, Minjeong đi thẳng về nhà. Đến bến đỗ xe bus, cô thấy Choi Beomgyu và một cô gái trẻ tuổi đang đứng nói chuyện.Beomgyu nhìn Minjeong gật đầu thay cho chào hỏi. Minjeong mỉm cười chào lại, sau đó nhìn thấy cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng mỉm cười chào lại.Cô gái kia thoáng chút ngại ngùng nhìn Minjeong nở nụ cười bẽn lẽn.Gặp thì cũng gặp rồi, Beomgyu liền đứng ra giới thiệu: "Đây là hàng xóm cùng khu nhà của tôi, Kim Minjeong. Đây là đồng nghiệp của tôi, Seol Sullyoon."Hai cô gái nhìn nhau chào hỏi, sau đó Minjeong đi về nhà.Yuna đã về tới nhà, cô ấy tặng cho Minjeong một bộ quần áo và đôi giày mới. Hai người gặp lại nhau đều rất vui mừng, vừa nói vừa cười một lúc lâu. Sau đó, Yuna bảo Minjeong mặc thử quần áo cô ấy mua xem sao. Số đo rất vừa vặn, Minjeong vô cùng thích.Vì thế Yuna nói rằng cô ấy mặc luôn đi, còn trang điểm cho Minjeong nữa, sau đó chính mình tự trang điểm và mặc quần áo, hai cô gái xinh đẹp cười hihi haha bước ra khỏi cửa đi ăn tiệc linh đình.Ra đến cửa, Yuna đang vẫy tay đón xe, Minjeong nhìn về phía bến đỗ xe bus thấy Sullyoon đang ngồi đó khóc.Minjeong vội vàng kéo tay Yuna."Sao vậy?""Cô gái mặc áo khoác màu lam ngồi ở kia là đồng nghiệp của Choi Beomgyu. Lúc chị về thì gặp cô ấy ở dưới nhà. Không biết cô ấy làm sao? Có nên qua đó hỏi thăm không?""Là người xem mắt hàng xóm của chị hả? Phải đi về quê nhà gây dựng sự nghiệp?""Đúng. Lúc chị về nhà thấy hai người đang đứng nói chuyện, Choi Beomgyu còn giới thiệu cho chị nữa. Sao bây giờ lại ngồi đây khóc? Chị có nên qua hỏi một chút hay không? Xem có phải bị ai bắt nạt không?""Dừng ngay. Cô ấy bị người khác bắt nạt thì liên quan gì tới chị. Mà dù có đúng là thế thì cô ấy nên gọi điện cho Choi Beomgyu."Cũng đúng. Thế nhưng Minjeong thấy Seol Sullyoon khóc rất đáng thương, không khỏi lo lắng: "Thực sự không nên xen vào sao? Hỏi một câu thôi cũng không phiền gì cả.""Chị đừng có lo lắng nhiều, gọi cho Choi Beomgyu xem sao. Nói là đồng nghiệp của anh ta đang khóc." Yuna hai tay ôm trước ngực: "Con gái mà khóc trước cửa nhà của đàn ông, còn vì lí do gì chứ? Nói lại, Choi Beomgyu là đối tượng xem mắt của chị, là người có lí lịch sạch sẽ không? Sau lưng có làm nhiều chuyện gì xấu xa không?""Không có đâu. Anh ta tốt lắm, nhìn không giống hạng người đang yêu đương rồi lại chạy đi xem mắt. Hơn nữa, kế hoạch của anh ta là sẽ về Yangsan, cho nên bây giờ sẽ không chạy đi tìm người yêu đâu. Vì thế mới quay về Yangsan xem mắt với chị mà.""Đúng rồi, vấn đề chính là chỗ này. Ở đây anh ta không thể quen biết bạn gái cho nên đồng nghiệp của anh ta đang khóc."Minjeong không biết chuyện gì đang xảy ra nên cô gọi điện cho Beomgyu, cũng nên làm hết khả năng của một người bạn."Cô ấy đang khóc?" Beomgyu nghe xong vô cùng kinh ngạc."Đúng vậy. Cô ấy khóc mà tôi thấy hơi ngại nên không dám qua hỏi, cũng không biết cô ấy gặp chuyện gì. Tôi và bạn cùng phòng đang định ra ngoài đi chơi, cho nên gọi điện nói với anh một tiếng.""Được rồi. Tôi sẽ xuống ngay." Beomgyu cúp điện thoại.Yuna hỏi: "Anh ta nói sao?""Anh ấy nói sẽ xuống ngay."Yuna nhíu mày: "Thật vậy sao? Nếu thế chúng ta nán lại một lúc xem sao."Đúng là lắm chuyện. Nhưng Minjeong cũng không phản đối bởi cô cũng muốn xem.Đáng tiếc Seol Sullyoon không cho cơ hội để cô và Yuna lắm chuyện. Đến khi Beomgyu xuống tới nơi, nước mắt đã khô, còn đi được một lúc nữa chứ. Kết quả, Beomgyu đi xuống đến cái bóng của Seol Sullyoon cũng không thấy đâu cả.Beomgyu không gặp được Sullyoon, nhìn theo bóng dáng của chiếc xe bus trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn. Yuna kéo tay Minjeong ngồi lên taxi cũng đi luôn."Em cá là hai người này có khúc mắc về chuyện tình cảm." Yuna tràn đầy tự tin: "Chắc chắn là không sai, em là chuyên gia về tình yêu mà."Bữa tối hôm nay, chuyên gia tình yêu khiến cho Minjeong đớ cả người ra.Yuna tuyên bố, cô ấy sẽ từ chức tới Daegu kết hôn.Cằm Minjeong hoảng tới mức thiếu chút nữa rơi xuống: "Kết hôn với ai?"Cô không nghe thấy Yuna nói có bạn trai ở Daegu, không phải cô ấy đi tới đó để giải sầu sao? Sao bây giờ đã chuyển thành từ chức và kết hôn?"Ở đó, em gặp được một người đàn ông. Em và anh ấy đã lên giường với nhau.""Uhm" Minjeong gật đầu. Cùng người đàn ông khác lên giường đối với Yuna chẳng có gì là lạ. Minjeong đã được tôi luyện từ sớm nên không thấy ngạc nhiên."Anh ấy là lần đầu tiên.""Uhm." Minjeong gật đầu, cảm thấy có chút xấu hổ. Loại vấn đề riêng tư như này nói tới là thấy ngại."Em định có trách nhiệm với anh ấy."Lần này Minjeong không thể "uhm" tiếp được nữa."Yuna, em bình tĩnh một chút. Gặp được người tốt tuy không dễ dàng nhưng chị nói em nghe, em quen biết với đàn ông không phải là ít, đừng nên quyết định vội vàng như vậy. Em mới quen biết anh ta vài ngày thôi. Huống hồ ở Daegu không có người quen, em từ chức tới đó kết hôn, lỡ may anh ta không phải người tốt thực sự thì phải làm sao? Nói thêm, nếu anh ta dùng việc này để uy hiếp em, liệu có uẩn khúc gì bên trong hay không?""Không phải anh ấy uy hiếp em.""Thế nhưng..." Minjeong không biết nên nói gì.Yuna cười, chống cằm, lắc lắc ly rượu: "Minjeong, lúc em ở sân bay đã quyết định rồi nên mới gọi điện thoại cho chị, em không còn đường để lui. Em đã nói mà không làm sẽ rất mất mặt. Chị biết đó, em rất trọng sĩ diện cho nên hôm nay em mới nói với chị, em muốn mạo hiểm một lần nữa.""Yuna, chuyện của Park Sunghoon khiến em chịu đả kích vậy sao?""Đương nhiên không phải." Yuna không thừa nhận: "Tên khốn nạn ấy ảnh hưởng chó gì đến em. Em đã không còn yêu anh ta. Em đụng phải anh ấy, bạn gái của anh ấy rất đáng ghét. Em định bỏ qua nhưng thế nào lại giúp anh ấy, kết quả anh ấy còn chẳng cảm kích em. Anh ấy không chấp nhận tình cảm của em thì em càng muốn anh ấy phải tiếp nhận.""Anh ta còn có bạn gái? Vậy hai người, hai người...""Bạn gái của anh ấy là do gia đình sắp xếp, không có tình yêu. Em nhận thấy rằng anh ấy chẳng có chút kinh nghiệm nào về nữ giới, khô khốc luôn. Cũng chẳng coi người bạn gái ấy ra gì, em thật không chịu nổi.""Em chịu không nổi cho nên mới cùng anh ta lên giường, giúp anh ta tìm cảm giác về phụ nữ gì đó sao?" Minjeong rất muốn bổ đầu Yuna ra. Khẳng định là bị tên Park Sunghoon kia đả kích, bây giờ tới Daegu giở cơn điên. "Không cho phép em từ chức, ở lại đây đi. Chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói tiếp về vấn đề này, em sẽ biết bản thân mình ngớ ngẩn như thế nào."Yuna cười haha: "Minjeong, hai tuần không gặp, chị trở nên ngang ngược từ lúc nào vậy. Chị yên tâm, em rất bình tĩnh, em biết bản thân đang làm gì. Anh ấy là người đàn ông hiếm gặp, em rất thích anh ấy.""Là loại đàn ông nào?""Là loại đàn ông chính trực đến cứng nhắc, nói chuyện thì dài dòng, thích cằn nhằn. Cái gì cũng không vừa mắt, ngay cả em anh ấy cũng không vừa mắt... Ừm, em không thể hình dung được."Còn nói Yuna là chuyên gia tình yêu? Mà bây giờ đến hình dung một người đàn ông cũng không làm được. Minjeong hết chỗ để nói."Yuna, em rất dễ rơi vào bể tình. Trước kia chị cũng không quản em chuyện này, nhưng bây giờ em muốn từ chức đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng với một người đàn ông không thể hình dung được mà kết hôn... Khoan đã, anh ta muốn kết hôn với em sao? Nếu việc này chưa được xác định em càng không thể đi. Em nên tiếp tục công việc, tiếp tục cuộc sống của mình. Việc này em nên suy nghĩ cẩn thận lại đi.""Em không muốn đi nhưng việc này cũng không thể do em quyết định được. So với trước kia, cũng như đang chơi một trò chơi. Kim Minjeong, em không muốn nhắc lại chuyện trước kia. Thực sự không muốn như vậy.""Nhưng thực sự chuyện này không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.""Tình yêu vốn là chuyện không thể dựa vào lí trí. Ai cũng không thể biết được chuyện sẽ xảy ra vào lúc nào, không ai biết được tình yêu sẽ kéo dài bao lâu. Minjeong, em đã yêu đủ rồi không muốn tiếp diễn nữa, cho nên sẽ tìm đối tượng không yêu mà kết hôn."Minjeong không hiểu: "Không phải vừa rồi em nói em thích anh ta sao? Sao bây giờ lại nói là không yêu?""Thích chứ không phải yêu. Anh ấy không phải kiểu người em yêu, em cũng không phải kiểu người anh ấy sẽ yêu, cho nên hai người ở bên nhau sẽ rất an toàn.""An toàn?" Vẻ mặt Minjeong xám ngoét, quả thực là muốn làm loạn rồi: "Em đang ra trận giết địch sao?""Cũng gần thế. Có phải rất kích thích, đúng không?" Yuna nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.Kích thích! Kích thích sao, kích thích đến chết đi được!"Yuna, em nhất định phải cân nhắc thật kĩ càng, việc này không thể xúc động mà đưa ra quyết định được. Em nên dành nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này." Minjeong tận tình khuyên bảo, sau đó hỏi: "Anh ta đồng ý kết hôn với em?""Đồng ý rồi. Lúc ở sân bay em gọi điện cho anh ấy, anh ấy đồng ý luôn."Hai người này điên rồi."Yuna, em không thể đi được. Ai biết người đàn ông kia có bệnh hay không. Em phải hết sức bình tĩnh. Em ngẫm lại đi, một người đàn ông bình thường sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy? Em không phải đã nói hai người đều không vừa mắt nhau hay sao? Nếu không vừa mắt nhau tại sao lại cùng em lên giường, bây giờ còn đồng ý kết hôn với em, hai người đâu có tình cảm...""Không phải mỗi người đều lấy nhau vì có tình yêu. Có đôi khi lấy nhau vì tình yêu đã chết." Yuna cười nói: "Em và người bạn gái của anh ấy đều kiêu ngạo ương ngạnh như nhau, nhưng em lợi hại hơn một bậc. Em giúp anh ấy xua đuổi đi phiền toái. Anh ấy cần một người vợ vừa hay em xuất hiện, cho nên kết hôn.""Cho nên anh ta đồng ý kết hôn với em vì em đủ điều kiện đuổi đi người bạn gái kiêu ngạo ương ngạnh kia sao? Nói đúng hơn, anh ta bỏ một người kiêu ngạo ương ngạnh để tìm một người siêu kiêu ngạo ương ngạnh? Anh ta thực sự bình thường chứ?" Minjeong mơ màng, điên rồi, điên rồi, thế giới này làm sao vậy?"Minjeong, sao chị không biết nắm bắt trọng điểm trong việc này vậy?""Nắm được mà, trọng điểm chính là em muốn tới Daegu để lấy một kẻ bị điên.""Không, đó là trọng điểm của em, không phải của chị.""Trọng điểm của chị là không đồng ý để em đi, chị rất lo lắng cho em.""Không, trọng điểm của chị chính là khi em đi rồi ai sẽ san sẻ tiền thuê nhà với chị? Thu nhập của chị không thể trả được, về sau chị sẽ ở đâu?"Minjeong há toác cả miệng, quá đúng, cô sao lại không nghĩ tới!"Vì tiền thuê nhà, vậy em càng không được đi! Người đàn ông kia không đáng tin cậy, em mau quên anh ta đi.""Em nhất định phải đi, em quyết định rồi."" Vậy chị phải làm sao bây giờ?""Uhm." Yuna đưa ngón tay trỏ thon dài lên sờ sờ cằm: "Xem ra chị chỉ có thể giống như em, mau chóng lấy chồng."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me