LoveTruyen.Me

Jaeyong Cau Chuyen Tinh Toi


Khi tôi lên lớp sáu thì Lý Mân Hưởng, tức Lý Sâu Đo cũng chậm rãi bước vào lớp một. Nhìn em trai ngày nào vẫn còn quẩn quanh trong cái cũi gỗ, nay đã đeo chiếc cặp sách to hơn người, nối gót theo tôi bắt đầu công cuộc mài đũng trên ghế nhà trường, lòng thực muôn vàn xao xuyến.

Đúng là thời gian trôi đi còn nhanh hơn một cái chớp mắt.

Bỗng tôi phát hiện, khi Hưởng sinh ra, tôi kì thị và chối bỏ bao nhiêu thì bây giờ tôi yêu thích và bám riết nó bấy nhiêu. Còn Hưởng thì ngược lại, không còn hay nhiễu nước miếng đầy mặt tôi nữa. Thay vào đó, mỗi lần thấy tôi nhìn chằm chăm, lại tự động đưa tay lên ôm má, bảo vệ cặp bánh bao nhỏ khỏi móng vuốt người anh này, khiến tôi đau lòng gần chết.

Vĩnh bảo tôi bị hội chứng cuồng em trai, đến lúc phải gả đi thì biết làm sao? Tôi đần mặt ra tưởng tượng, ngẫm nghĩ lại thì dường như câu nói của tên kia có gì đó sai sai.. Phải là nhà người ta gả cho gia đình tôi chứ trai nhà họ Lý sao lại bị gả đi được???



Lên cấp hai, việc học đối với tôi mà nói đã bắt đầu trở nên khó khăn hơn nhiều. Bản thân vốn đã chẳng giỏi giang gì. Mỗi tối mẹ phải gào thét mãi mới chịu lết mông tới bàn học giăng đèn ôm sách. Hồi cấp một cậy là bạn thân của học sinh ưu tú Kim Đông Vĩnh, bài khó bài dễ đều chẳng nao núng xi nhê, tranh thủ lúc bố mẹ không để ý, liền ba bước chạy sang nhà hàng xóm cuỗm báu vật mang tên 'vở bài tập ' về chép sạch sẽ, chép đầy đủ, chép không sót một từ.

Tiếc là đãi ngộ nào thì cũng đến lúc hết hạn. Vĩnh ở lớp Chọn, chương trình học so với tôi nâng cao hơn một bậc, lại còn được phong làm lớp trưởng, giác ngộ tư tưởng cán bộ cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư. Đối với phường giảo hoạt chuyên chép bài bạn như tôi, cậu ta chưa đấm cho một trận rồi trả về cho chính quyền thì thôi, đào đâu ra chuyện để móng vuốt của tôi chạm tới vở bài tập đáng giá ngàn vàng của cậu ấy.

Không thể tiếp tục làm cây tầm gửi bên cạnh Đông Vĩnh, tôi di chuyển mục tiêu tấn công sang người vẫn ngày ngày kề cận, mật danh 'Bạn cùng bàn'. Song âm mưu chưa kịp nhen nhóm thực hiện đã đổ bể từ trong trứng nước..

Bạn cùng bàn với tôi có cái tên khá ấn tượng, Thanh - Tiêu Thái Thanh. Qua dăm ba lần tiếp xúc, cả lớp thống nhất gọi cậu ta bằng cái tên mang tính xác thực, bao quát và gợi hình hơn trăm lần.

Đó là Chanh - Tiêu Thái Chanh.

Cái tên nói lên tất cả!

Với cô bạn Thái Chanh này, tôi ngay cả bản lĩnh nói chuyện còn không dám, nói gì tới việc mượn vở chép bài. Đôi lúc vô ý để bút, hay cục tẩy lăn qua vạch ngăn cách chia đôi chiếc bàn, Thái Chanh liền chẳng hề khoan nhượng, lấy thước kẻ thẳng thừng quật vào tay tôi.


Đau-muốn-khóc..


Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ tới Vĩnh, cùng khoảng thời gian năm năm đầm ấm bên Vĩnh. Xa Vĩnh quả là nỗi thiệt thòi to lớn của cuộc đời tôi..

Đứng đợi cậu ta trước nhà gửi xe, thấy bộ dạng vui vẻ được các bạn yêu thích ngưỡng mộ bao vây của hắn, tôi thực chán ghét vô cùng. Mặt bất giác xụ thành một cục. Vĩnh chẳng quan tâm, đủng đỉnh đi vào trong lấy con cào cào chiến ra, ngồi ngăn ngắn trên yên xe mới quay lại thả cho tôi một câu:


"Lên xe, tớ chở qua nhà Lý Mười cho mà ngắm!"


Thế là bực tức, khó chịu liền quăng tuốt đi luôn. Gì chứ phúc lợi mỗi khi tan học của tôi chính là được Vĩnh đèo tới gần khu nhà chú Chín. Lượn lờ ở đó chục vòng tới khi nào gặp được hình bóng bé nhỏ của người ấy, ẩn khuất trong đám học sinh trở về nhà, mới hài lòng vỗ lưng thằng bạn ra hiệu rời đi.



---o0o---



Một năm chờ đợi, mùa hè lớp bảy cuối cùng cũng chịu lăn mông đến.

Rút kinh nghiệm xương máu từ năm ngoái, hôm trước đi giao đồ tôi đã thăm dò cô xinh đẹp về lịch trình của thầy Chín. Sau khi chắc chắn thầy không hề có lịch trình công tác gì trong ba tháng hè tới, tôi hả hê vô cùng. Để ăn chắc mặc bền, ngay hôm đầu tiên chiêu sinh tôi đã đến ghi danh, nộp học phí, rồi cầm đồ tập trong tay vui sướng chạy về nhà.

Hưởng Sâu Đo nằm đắp chăn trên giường, mặt đầy những mụn nước nhỏ li ti được bố tỉ mẩn lấy bông tăm thấm thứ nước thuốc xanh lè chấm lên, thấy tôi mặc bộ đồ tập trắng muốt lượn qua lượn lại trước gương, liền không phục tủi thân cất tiếng:


"Bố, sao anh Long không bị như con?"


"Cái loại bệnh này, ai rồi cũng sẽ một lần mắc phải, anh Long chỉ là chưa bị thôi con trai."


Bố vừa thổi vừa nhẹ nhàng đưa tay chấm thuốc, cố gắng không để những nốt thủy đậu bị vỡ. Tôi quay sang hai người một to một nhỏ, lè lưỡi trêu chọc:


"Vì anh đẹp trai, thông minh, tài năng xuất chúng đó há há"



Lịch học võ một tuần ba buổi.

Buổi đầu tiên chỉ đơn giản là giới thiệu và giao lưu. Lớp vỡ lòng này khá đông, đủ mọi lứa tuổi, bé có, lớn có mà nhờ nhờ nửa vời như tôi cũng có.

Buổi thứ hai Thầy Chín ở trên đài gỗ giảng cho chúng tôi nghe về nguồn gốc ra đời của môn phái Lý gia, tiếp đó là động tác khởi động làm nóng thân thể và cùng những đường võ đơn giản đầu tiên.

Vì tương lai tươi sáng trở thành rể dòng họ võ, tôi hăng say tập luyện, cật lực tới nỗi bỏ quên cả những điều bất thường trên cơ thể mình.

Cho nên,

Tới buổi thứ ba.. không có buổi học thứ ba nữa..


Nhìn khuôn mặt chi chít chấm xanh của tôi, Vĩnh cười đến không ngậm được mồm. Tôi bất mãn giơ chân đạp cậu ta một cước, không cẩn thận làm vỡ mất vài cái mụn nước khiến tên điên ấy được thể rú rít ầm nhà.

Tôi quay mặt vào tường không thèm nhìn cậu ta nữa. Vĩnh biết thân biết phận cũng dừng việc chế nhạo tôi lại, luyên thuyên sau lưng nói mấy câu an ủi vô nghĩa. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, khẽ khịt mũi đè nén cục uất ức trong họng, cất tiếng hỏi Vĩnh mà giọng lạc hẳn đi:


"Có phải như lời cậu nói, chúng tớ đúng là.. hữu duyên vô phận?"   

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me