Jamesnape The World
"tôi thoạt nhớ tới một kí ức sâu thẳm, những điều chưa từng, chẳng bao giờ xảy đến."
Ngày đông tuyết đổ, lũ trẻ như bầy ong vỡ tổ mà đi loạn xạ trên hành lang dài, chúng vội vã nhưng cũng chỉ dám đi chứ không chạy (vì lão Filch cáu bẩn mà bắt được sẽ phạt cọ tường nhà vài ngày cho xem). Hẳn rồi, dịp lễ Phục sinh và Giáng sinh sắp đến, chúng còn vừa hoàn thành kì thi khắc nghiệt, trên mặt đứa nào cũng treo nụ cười nhăn nhở. Vô cùng vui vẻ. Vô cùng náo nhiệt. Severus khẽ cau mày, nó không ưa bầu không khí này chút nào, vẫn dáng vẻ lầm lũi mà rải bước, mặt cúi gằm, dường như không khí bao quanh nó ngưng tụ thành tấm màng mỏng ngăn cách mọi sự đang diễn ra, dường như nó là kẻ ngoại lai sầu khổ trong thế giới đang nhộn nhịp hết sức. Kì nghỉ đông, mọi người sẽ rời Hogwarts trở về nhà, nệm êm chăn ấm bên lò sưởi, còn có chocolate nóng, bàn ăn được bày biện bởi người mẹ đầy tình thương, và ông bố ngồi trên chiếc ghế dài càm ràm đôi ba câu không cần thiết. Nó lơ đãng nghĩ về mấy câu chuyện mà bọn học trò bàn tán khi ngồi trên bàn ăn, quay lại trường sau kì nghỉ năm ngoái, cả năm trước nữa. Nó cũng nhớ rõ mình đã hằn học và buồn bã ra sao những ngày ấy, bây giờ thì không, không còn nữa. "Này, Snivellus, ối chao, cậu không soạn đồ để về nhà sao? Còn mua quà tặng nữa chứ! Tớ trông đợi quà của cậu lắm đấy." Severus cước bộ càng nhanh, nó không chạy trốn đâu, chỉ là thấy quá phiền phức với kẻ luôn tìm cách chòng ghẹo. "Thôi nào, đợi tớ với. Đi đâu mà vội thế? À quên, cậu cũng có gì để vội đâu, năm nay lại không về nhà sao? Hay là về nhà tớ này! Ba mẹ tớ đã nghe kể rất nhiều về cậu đấy, họ cũng tò mò muốn gặp thằng nhóc lầm lì nhất quả đất lắm haha." Được rồi, không thể chịu được, sao Severus lại quên được cái tính cách nhây như đỉa của tên kia chứ, càng phớt lờ hắn sẽ chỉ càng lấn lướt mà thôi. Nó quay phắt người, hằn học nhìn kẻ nọ. Đôi mắt nâu sáng từ trên cao nhìn xuống, đắc thắng và ngạo nghễ như người bề trên, vị vua không ngai. Tên đáng ghét này đã cao như thế rồi sao?, Snape thầm ghen tị. Thân thể thiếu chất dinh dưỡng và lười vận động của nó thì làm sao có thể so được với một Tầm thủ như James. Dù là trong bọn con trai cùng lứa cũng chẳng mấy ai cao lớn như cậu ta. "Quý ngài nổi tiếng, nếu không có chuyện gì cần thiết thì mong cậu đi mà đùa giỡn với người khác. Tôi còn chuyện để làm." Mong sao đây là câu trả lời đủ gãy gọn và đủ làm hài lòng con người ương bướng kia. "Này, tớ nói thật mà, năm nay Sirius cũng đến, càng đông càng vui!". Càng nghe càng hoang đường, khắp Hogwarts này, không, nói thế thì hơi quá, nhưng có ai mà không biết mối quan hệ của Sirius và Snape tệ khủng khiếp chứ. Hai người họ luôn nhăm nhe xé xác nhau (nói đúng ra thì Sirius luôn là kẻ gây sự trước, chỉ vì Snape có chút thân thiết với Regulus và cậu chàng cho rằng Snape làm hư đứa em trai ngây thơ bé bỏng của mình), nếu ở chung một nhà thì chẳng mấy chốc một trong hai sẽ hân hạnh được nghỉ đông ở Azkaban mất. Severus suy nghĩ vẩn vơ, quà tặng thì sao nhỉ? Đau đầu thật, năm ngoái James đã tặng cho nó một cây bút mực lõi gạc nai và lọ mực từ con sông chết nổi tiếng trong giới ma thuật đen. Nó biết rõ cậu chàng ghét cay ghét đắng tất cả những gì liên quan đến "thứ ma thuật độc ác và quỷ quyệt" nhưng rồi cũng cắn răng mà tìm mua cho bằng được thứ nó yêu thích rất lâu. Snape, lẽ dĩ nhiên, nó không có nhiều gallons để mua được những thứ đồ quý giá, vài đồng tiền sinh hoạt tháng ít ỏi dù có chắt chiu đến mấy cũng chỉ dư ra một khoản rất nhỏ. Nó nhớ mình đã phải nhịn mua thảo dược trong khoảng bốn tháng ròng rã, chạy đôn đáo làm bài tập hộ mấy đứa nhóc lười biếng để tích góp được một khoản nhỏ. Chỉ đủ mua một chiếc đồng hồ nắp gập. James hằng ngày vẫn treo lơ lửng trước ngực. Nghe đâu từ dạo ấy hắn ta thường đi học đúng giờ hơn trước, tác phong thay đổi làm cô McGonagall rất hài lòng. "Này! Cậu lại xao lãng đi đâu nữa rồi! Có nghe tớ nói gì không đấy?", thằng nhóc cao lớn giận lẫy, nắm lấy gấu áo nhăn nhúm của nó mà lắc, làm Severus có chút chao đảo. "Tôi nghĩ giáng sinh tặng cậu quà gì." Mặt mày James thoáng chốc đã hết cau có, đúng là dễ dỗ dành. "Ôi chao, để xem tớ thích gì nhỉ, để tớ nói luôn cho cậu khỏi đau đầu suy nghĩ nhé?" Quý ngài Potter ra vẻ đăm chiêu, đoạn lại cười cợt, "tớ thích nhất là Snape đấy, đơn giản nhỉ, không cần tốn kém gì đâu, lễ này đến nhà tớ là được rồi! Năm ngoái cậu tiết kiệm như thế, cuối tuần không ăn uống gì, tuy là đồng hồ tớ thích lắm... Nhưng mà–" "Không thể nào đâu, ngoại trừ chuyện đó ra." Nó ngắt ngang lời cậu con trai nọ, ra vẻ từ chối lạnh nhạt. Dòng người xung quanh vẫn qua lại tấp nập, tiếng cười đùa chát chúa, còn hai thằng nhóc như bị vây trong chiếc bong bóng nước vô hình, hờ hững với những ánh nhìn săm soi từ mấy kẻ rỗi chuyện. Hẳn là mấy người nọ đang nghĩ như này đây "Ôi chao hai thiên tài lại tị nạnh nhau rồi, không biết lần này cãi nhau có đánh nhau luôn không đây...", "Thằng nhóc lầm lì xui xẻo lại gây chuyện gì đây?""Tại sao? Cậu ở đây không cô đơn sao?" Câu hỏi nhẹ bẫng thốt ra từ đôi môi mỏng. Người ta hay bảo rằng môi mỏng vô tình, Severus thấy cũng chẳng sai. Cô đơn sao, cô đơn không nhỉ? Ngược lại, không cô đơn là như thế nào? Snape âm thầm tự hỏi.
Vài hôm sau đó đã đến ngày xuất phát. Những đứa học trò đẩy rương hành chí chất chồng trên chiếc xe nhỏ, cú vọ và mèo nhốt lại trong chiếc lồng nhỏ, từng con gào lên đầy bất mãn. Cảnh tượng hỗn loạn cực điểm. Severus tay không mang theo chiếc túi nhỏ, khoác mỗi chiếc áo phụng mỏng tanh (nó đã phù phép Sưởi ấm lên mớ quần áo rồi), khăn choàng trên cổ cũng là một trong những mớ quà tặng linh tinh chẳng nhân dịp gì của James. Nó lẳng lặng nhìn theo bọn trẻ bước lên tàu lửa, gánh hàng quà vặt trong xe đã bắt đầu thoắt từ toa này sang toa nọ. Đến trễ quá, có đồng hồ rồi mà vẫn muộn như thế...Một cánh tay chợt nắm lấy tay nó, Severus giật bắn người, quay ngoắt sang. Người kia thở hồng hộc, từng làn khói trắng vội vã bật ra từ đôi môi muốn tái xanh vì cái lạnh. "Tìm thấy cậu rồi, Severus, thật sự không đi sao? Hãy đến nhà tớ đi, không cần đem theo hành lí mà, nhà chúng tớ ấm áp lắm, và nhiều thức ăn ngon nữa, xin cậu đấy. Tớ sẽ cấm tiệt Sirius gây rối với cậu mà, cậu ta sẽ ở trên tầng cao nhất, được chứ, đi với tớ đi..." Giọng đọc ấm áp của tàu lửa 9 ¾ đã vang đều, "Tàu sắp khởi hành, hành khách mau chóng di chuyển lên tàu và ổn định chỗ ngồi! Xin kính chúc quý khách một kì nghỉ đông an lành!" "Xin nhắc lại, tàu sắp khởi hành, hành khách mau chóng di chuyển lên tàu và ổn định chỗ ngồi! Xin kính chúc quý khách một kì nghỉ đông an lành!" "... Cậu phải mau lên tàu đi thôi, muộn một chút là ở lại đây đấy." Severus tưởng tượng cảnh James bị tàu bỏ lại, bất chợt phì cười. James ngày càng gấp gáp, "Ở lại đây với Severus sao...", cậu chàng như rơi vào giấc mộng mơ màng, "không đâu, chúng ta cùng về nhà nào!" Một vài cánh cửa lên tàu đã bắt đầu khép lại. "Nhanh lên nào, tàu sắp đi mất rồi, đừng ngoan cố nữa." Trong đầu Snape là một loạt những cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ, quây quần trên bàn ăn với súp nóng và thịt xông khói, cả bí ngô hầm và những món ăn ngon lành. Snape có phần phát ngấy với mùi vị quen thuộc của nhà ăn Hogwarts, không phải là gia tinh nấu dở tệ, nó cũng chẳng để tâm lắm đến mùi vị mặn nhạt ra sao. Dù gì ngồi ăn một mình chỉ toàn thấy miệng đắng lưỡi cay. Nó cũng muốn được ngồi khui quà dưới gốc cây thông, nó chưa từng được làm thế. Nó cũng muốn mang tất ấm mà áo len đan tay. Nó nhận ra đây cò lẽ là cơ hội duy nhất trong đời, nhìn đến ánh mắt gần như van lơn nài nỉ của người nọ, có chút gì trong Severus bắt đầu nứt vỡ. Trong khoảnh khắc đến chính nó cũng không phản ứng kịp, Snape vươn tay bắt lấy người kia. "Tàu sẽ khởi hành trong 29 giây nữa. 28.27." James không nhìn thấy bàn tay nó đang nắm lấy chiếc áo len trắng dày cộm, cũng không nhìn được tia hi vọng hiếm hoi trong đôi mắt đen như đáy hồ. Thằng nhóc đang nhìn về cánh cửa đang từ từ đóng lại. "... tớ phải đi rồi, thôi vậy, gặp lại cậu sau kì nghỉ, nhé?", đôi bao tay dày cộm đang nắm lấy tay nó, ánh mắt nâu hạt dẻ kia tràn đầy thất vọng. "Ừ, gặp lại cậu sau." Bóng hình nhanh như chớp chạy lên tàu, suýt soát chỉ một vài giây thôi có lẽ cậu Tầm thủ phải cưỡi chổi về nhà mất. Hai cánh cửa đóng sầm, để lại làn gió lạnh thổi phần phật vào gương mặt lạnh tanh của nó. Tàu đã chạy đi mất.Khớp ngón tay tái xanh và nứt nẻ vẫn nắm chặt túi quà nhỏ xíu, đoạn, nó đưa túi quà lên ngang ngực, ôm chầm. Như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm.
Ngày đông tuyết đổ, lũ trẻ như bầy ong vỡ tổ mà đi loạn xạ trên hành lang dài, chúng vội vã nhưng cũng chỉ dám đi chứ không chạy (vì lão Filch cáu bẩn mà bắt được sẽ phạt cọ tường nhà vài ngày cho xem). Hẳn rồi, dịp lễ Phục sinh và Giáng sinh sắp đến, chúng còn vừa hoàn thành kì thi khắc nghiệt, trên mặt đứa nào cũng treo nụ cười nhăn nhở. Vô cùng vui vẻ. Vô cùng náo nhiệt. Severus khẽ cau mày, nó không ưa bầu không khí này chút nào, vẫn dáng vẻ lầm lũi mà rải bước, mặt cúi gằm, dường như không khí bao quanh nó ngưng tụ thành tấm màng mỏng ngăn cách mọi sự đang diễn ra, dường như nó là kẻ ngoại lai sầu khổ trong thế giới đang nhộn nhịp hết sức. Kì nghỉ đông, mọi người sẽ rời Hogwarts trở về nhà, nệm êm chăn ấm bên lò sưởi, còn có chocolate nóng, bàn ăn được bày biện bởi người mẹ đầy tình thương, và ông bố ngồi trên chiếc ghế dài càm ràm đôi ba câu không cần thiết. Nó lơ đãng nghĩ về mấy câu chuyện mà bọn học trò bàn tán khi ngồi trên bàn ăn, quay lại trường sau kì nghỉ năm ngoái, cả năm trước nữa. Nó cũng nhớ rõ mình đã hằn học và buồn bã ra sao những ngày ấy, bây giờ thì không, không còn nữa. "Này, Snivellus, ối chao, cậu không soạn đồ để về nhà sao? Còn mua quà tặng nữa chứ! Tớ trông đợi quà của cậu lắm đấy." Severus cước bộ càng nhanh, nó không chạy trốn đâu, chỉ là thấy quá phiền phức với kẻ luôn tìm cách chòng ghẹo. "Thôi nào, đợi tớ với. Đi đâu mà vội thế? À quên, cậu cũng có gì để vội đâu, năm nay lại không về nhà sao? Hay là về nhà tớ này! Ba mẹ tớ đã nghe kể rất nhiều về cậu đấy, họ cũng tò mò muốn gặp thằng nhóc lầm lì nhất quả đất lắm haha." Được rồi, không thể chịu được, sao Severus lại quên được cái tính cách nhây như đỉa của tên kia chứ, càng phớt lờ hắn sẽ chỉ càng lấn lướt mà thôi. Nó quay phắt người, hằn học nhìn kẻ nọ. Đôi mắt nâu sáng từ trên cao nhìn xuống, đắc thắng và ngạo nghễ như người bề trên, vị vua không ngai. Tên đáng ghét này đã cao như thế rồi sao?, Snape thầm ghen tị. Thân thể thiếu chất dinh dưỡng và lười vận động của nó thì làm sao có thể so được với một Tầm thủ như James. Dù là trong bọn con trai cùng lứa cũng chẳng mấy ai cao lớn như cậu ta. "Quý ngài nổi tiếng, nếu không có chuyện gì cần thiết thì mong cậu đi mà đùa giỡn với người khác. Tôi còn chuyện để làm." Mong sao đây là câu trả lời đủ gãy gọn và đủ làm hài lòng con người ương bướng kia. "Này, tớ nói thật mà, năm nay Sirius cũng đến, càng đông càng vui!". Càng nghe càng hoang đường, khắp Hogwarts này, không, nói thế thì hơi quá, nhưng có ai mà không biết mối quan hệ của Sirius và Snape tệ khủng khiếp chứ. Hai người họ luôn nhăm nhe xé xác nhau (nói đúng ra thì Sirius luôn là kẻ gây sự trước, chỉ vì Snape có chút thân thiết với Regulus và cậu chàng cho rằng Snape làm hư đứa em trai ngây thơ bé bỏng của mình), nếu ở chung một nhà thì chẳng mấy chốc một trong hai sẽ hân hạnh được nghỉ đông ở Azkaban mất. Severus suy nghĩ vẩn vơ, quà tặng thì sao nhỉ? Đau đầu thật, năm ngoái James đã tặng cho nó một cây bút mực lõi gạc nai và lọ mực từ con sông chết nổi tiếng trong giới ma thuật đen. Nó biết rõ cậu chàng ghét cay ghét đắng tất cả những gì liên quan đến "thứ ma thuật độc ác và quỷ quyệt" nhưng rồi cũng cắn răng mà tìm mua cho bằng được thứ nó yêu thích rất lâu. Snape, lẽ dĩ nhiên, nó không có nhiều gallons để mua được những thứ đồ quý giá, vài đồng tiền sinh hoạt tháng ít ỏi dù có chắt chiu đến mấy cũng chỉ dư ra một khoản rất nhỏ. Nó nhớ mình đã phải nhịn mua thảo dược trong khoảng bốn tháng ròng rã, chạy đôn đáo làm bài tập hộ mấy đứa nhóc lười biếng để tích góp được một khoản nhỏ. Chỉ đủ mua một chiếc đồng hồ nắp gập. James hằng ngày vẫn treo lơ lửng trước ngực. Nghe đâu từ dạo ấy hắn ta thường đi học đúng giờ hơn trước, tác phong thay đổi làm cô McGonagall rất hài lòng. "Này! Cậu lại xao lãng đi đâu nữa rồi! Có nghe tớ nói gì không đấy?", thằng nhóc cao lớn giận lẫy, nắm lấy gấu áo nhăn nhúm của nó mà lắc, làm Severus có chút chao đảo. "Tôi nghĩ giáng sinh tặng cậu quà gì." Mặt mày James thoáng chốc đã hết cau có, đúng là dễ dỗ dành. "Ôi chao, để xem tớ thích gì nhỉ, để tớ nói luôn cho cậu khỏi đau đầu suy nghĩ nhé?" Quý ngài Potter ra vẻ đăm chiêu, đoạn lại cười cợt, "tớ thích nhất là Snape đấy, đơn giản nhỉ, không cần tốn kém gì đâu, lễ này đến nhà tớ là được rồi! Năm ngoái cậu tiết kiệm như thế, cuối tuần không ăn uống gì, tuy là đồng hồ tớ thích lắm... Nhưng mà–" "Không thể nào đâu, ngoại trừ chuyện đó ra." Nó ngắt ngang lời cậu con trai nọ, ra vẻ từ chối lạnh nhạt. Dòng người xung quanh vẫn qua lại tấp nập, tiếng cười đùa chát chúa, còn hai thằng nhóc như bị vây trong chiếc bong bóng nước vô hình, hờ hững với những ánh nhìn săm soi từ mấy kẻ rỗi chuyện. Hẳn là mấy người nọ đang nghĩ như này đây "Ôi chao hai thiên tài lại tị nạnh nhau rồi, không biết lần này cãi nhau có đánh nhau luôn không đây...", "Thằng nhóc lầm lì xui xẻo lại gây chuyện gì đây?""Tại sao? Cậu ở đây không cô đơn sao?" Câu hỏi nhẹ bẫng thốt ra từ đôi môi mỏng. Người ta hay bảo rằng môi mỏng vô tình, Severus thấy cũng chẳng sai. Cô đơn sao, cô đơn không nhỉ? Ngược lại, không cô đơn là như thế nào? Snape âm thầm tự hỏi.
Vài hôm sau đó đã đến ngày xuất phát. Những đứa học trò đẩy rương hành chí chất chồng trên chiếc xe nhỏ, cú vọ và mèo nhốt lại trong chiếc lồng nhỏ, từng con gào lên đầy bất mãn. Cảnh tượng hỗn loạn cực điểm. Severus tay không mang theo chiếc túi nhỏ, khoác mỗi chiếc áo phụng mỏng tanh (nó đã phù phép Sưởi ấm lên mớ quần áo rồi), khăn choàng trên cổ cũng là một trong những mớ quà tặng linh tinh chẳng nhân dịp gì của James. Nó lẳng lặng nhìn theo bọn trẻ bước lên tàu lửa, gánh hàng quà vặt trong xe đã bắt đầu thoắt từ toa này sang toa nọ. Đến trễ quá, có đồng hồ rồi mà vẫn muộn như thế...Một cánh tay chợt nắm lấy tay nó, Severus giật bắn người, quay ngoắt sang. Người kia thở hồng hộc, từng làn khói trắng vội vã bật ra từ đôi môi muốn tái xanh vì cái lạnh. "Tìm thấy cậu rồi, Severus, thật sự không đi sao? Hãy đến nhà tớ đi, không cần đem theo hành lí mà, nhà chúng tớ ấm áp lắm, và nhiều thức ăn ngon nữa, xin cậu đấy. Tớ sẽ cấm tiệt Sirius gây rối với cậu mà, cậu ta sẽ ở trên tầng cao nhất, được chứ, đi với tớ đi..." Giọng đọc ấm áp của tàu lửa 9 ¾ đã vang đều, "Tàu sắp khởi hành, hành khách mau chóng di chuyển lên tàu và ổn định chỗ ngồi! Xin kính chúc quý khách một kì nghỉ đông an lành!" "Xin nhắc lại, tàu sắp khởi hành, hành khách mau chóng di chuyển lên tàu và ổn định chỗ ngồi! Xin kính chúc quý khách một kì nghỉ đông an lành!" "... Cậu phải mau lên tàu đi thôi, muộn một chút là ở lại đây đấy." Severus tưởng tượng cảnh James bị tàu bỏ lại, bất chợt phì cười. James ngày càng gấp gáp, "Ở lại đây với Severus sao...", cậu chàng như rơi vào giấc mộng mơ màng, "không đâu, chúng ta cùng về nhà nào!" Một vài cánh cửa lên tàu đã bắt đầu khép lại. "Nhanh lên nào, tàu sắp đi mất rồi, đừng ngoan cố nữa." Trong đầu Snape là một loạt những cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ, quây quần trên bàn ăn với súp nóng và thịt xông khói, cả bí ngô hầm và những món ăn ngon lành. Snape có phần phát ngấy với mùi vị quen thuộc của nhà ăn Hogwarts, không phải là gia tinh nấu dở tệ, nó cũng chẳng để tâm lắm đến mùi vị mặn nhạt ra sao. Dù gì ngồi ăn một mình chỉ toàn thấy miệng đắng lưỡi cay. Nó cũng muốn được ngồi khui quà dưới gốc cây thông, nó chưa từng được làm thế. Nó cũng muốn mang tất ấm mà áo len đan tay. Nó nhận ra đây cò lẽ là cơ hội duy nhất trong đời, nhìn đến ánh mắt gần như van lơn nài nỉ của người nọ, có chút gì trong Severus bắt đầu nứt vỡ. Trong khoảnh khắc đến chính nó cũng không phản ứng kịp, Snape vươn tay bắt lấy người kia. "Tàu sẽ khởi hành trong 29 giây nữa. 28.27." James không nhìn thấy bàn tay nó đang nắm lấy chiếc áo len trắng dày cộm, cũng không nhìn được tia hi vọng hiếm hoi trong đôi mắt đen như đáy hồ. Thằng nhóc đang nhìn về cánh cửa đang từ từ đóng lại. "... tớ phải đi rồi, thôi vậy, gặp lại cậu sau kì nghỉ, nhé?", đôi bao tay dày cộm đang nắm lấy tay nó, ánh mắt nâu hạt dẻ kia tràn đầy thất vọng. "Ừ, gặp lại cậu sau." Bóng hình nhanh như chớp chạy lên tàu, suýt soát chỉ một vài giây thôi có lẽ cậu Tầm thủ phải cưỡi chổi về nhà mất. Hai cánh cửa đóng sầm, để lại làn gió lạnh thổi phần phật vào gương mặt lạnh tanh của nó. Tàu đã chạy đi mất.Khớp ngón tay tái xanh và nứt nẻ vẫn nắm chặt túi quà nhỏ xíu, đoạn, nó đưa túi quà lên ngang ngực, ôm chầm. Như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me