LoveTruyen.Me

[JANGKKU] ĐỢI ĐÃ! [H+]

7. Muốn xuất ra

thaolinh1010

Nguyên Ánh bị chơi đùa đến phát khóc. Nàng cho rằng mình rất hiểu Thành Huấn, nhưng bây giờ mới biết nàng vẫn chưa hiểu hắn hoàn toàn. Ngàn lần, nàng không ngờ rằng đằng sau lớp mặt nạ hắn vẫn hay đeo, lại là một Thành Huấn như vậy.

"Phu nhân, nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của bản Hầu!" Thành Huấn bóp chặt cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu.

Gương mặt này... Ừm, so với trong ấn tượng của hắn trẻ hơn rất nhiều, gương mặt mỹ nhân hình trái xoan cực chuẩn, đôi mắt to xinh đẹp, sáng lấp lánh, dáng người không còn gì để chê, môi hồng căn bóng, nhẹ nhàng hé mở, trông giống như một trái anh đào khiến hắn chỉ muốn cắn một cái.

Nhớ lại, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là ở trong cung Thái Hậu, trong ấn tượng của hắn nàng là một quý nữ rất quy cũ. Sau khi về Chiêu Ninh Hầu phủ rồi, nàng ăn mặc quý phái, gương mặt bôi đầy phấn, tuy còn trẻ tuổi nhưng lại ra vẻ cứng nhắc của một quý phụ cao môn đại hộ.

Thành Huấn không ngờ rằng, phu nhân mà hắn ném lại ở Hầu phủ kinh thành, lại là một thiếu nữ mềm mại nõn nà đến thế này.

Gương mặt đoan trang diễm lệ, dáng người thon thả, các thị thiếp dáng đẹp nhất cũng không quyến rũ bằng nàng.

Nhớ lại lúc nãy ở trong ôn tuyền lật mây đỗ mưa, ánh mắt của Thành Huấn sâu dần.

Hắn từng có thị thiếp, tất cả đều là mỹ nhân, nhưng không có một ai có thể làm hắn điên cuồng như thế. Tiểu huyệt kia vừa ướt lại vừa chật, thiếu chút nữa đã hút sạch hồn của hắn.

Rốt cuộc là trước kia nàng đã dùng cách nào để che khuất bản thân? Khiến hắn không phát giác được dù chỉ một chút!

"Không biết! Không biết!" Nguyên Ánh sắp hỏng mất.

Hắn hỏi cái này gọi là vấn đề cái gì? Quả thực dâm đãng vô sỉ.

"Không biết? Vậy cũng không sao." Nguyên Ánh chưa kịp thở ra, lại nghe hắn nói:

"Tiểu đệ của bản Hầu rất ngứa ngáy, phu nhân giúp ta ăn một lần nữa được chứ?"

Không đợi Nguyên Ánh trả lời, bỗng nhiên hắn đẩy mạnh eo một cái, côn thịt thô to vừa trượt ra một đoạn, lại nặng nề tiến vào trong.

"A..." Nguyên Ánh kêu to một tiếng, khó khăn khắc chế.

Không đợi nàng thích ứng, Thành Huấn đã đặt chân nàng lên vai mình, nắm chặt lấy eo của nàng, từng đợt từng đợt rút ra đâm vào.

Sảng khoái! Thật sự là quá sung sướng! Trước đây có nghe nói đến những nữ tử sở hữu danh khí, nhưng hắn không tin, bây giờ mới biết danh khí là có thật. Huyệt thịt này siết vô cùng chặt, vậy mà lúc trước hắn lại cảm thấy nàng không thú vị, thật sự là có mắt như mù...

Nguyên Ánh cảm thấy mình bị nâng lên, rồi nặng nề hạ xuống, bởi vì tư thế quan hệ này, mỗi lần dục căn của hắn đầm vào liền đâm đến tận cùng, lút cán. Gậy thịt của hắn to dài chọc vào hoa tâm mềm mại của nàng, kích thích hoa huyệt nàng co thắt không ngừng, hắn tựa như muốn khai phá cánh cửa bên trong, đi vào nơi sâu nhất.

Nàng không thể để hắn đi sâu vào trong được, nếu cửa tử cung bị chọc mở, chỉ sợ là nàng sẽ không kiềm nổi mà tiết ra... như thế quá xấu hổ!!!

"Phu nhân, có phải bản Hầu cắm nàng thoải mái lắm đúng không?"

Thành Huấn vừa thở hổn hển, vừa nói những lời nói thô tục mà trước kia chưa bao giờ nàng nghe từ miệng hắn.

Nguyên Ánh cắn răng nhẫn nhin, nhưng dục vọng muốn bài tiết làm sao có thể nhịn được? Nàng bị giày vò đến mức không chịu nổi, vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa khóc vừa nói:

"Hầu gia, xin ngài... đừng... thiếp... thiếp không nhịn được nữa..."

"Sao? Nàng không nhịn được cái gì?"

Đông tác của Thành Huấn vẫn không dừng lại, cứ nâng nàng lên rồi hạ xuống, vật to lớn cứng cáp vẫn thẳng tắp đâm vào hoa tâm nàng, hận không thể làm giống như vừa rồi, chọc vào thật sâu, được cái miệng nhỏ bó thật chặt, siết lấy, mút không ngừng.

"A a a, nhịn không được... nhịn không được..." Hạ thân Nguyên Ánh bị xâm chiếm quá tê dại, nàng sợ hãi phát hiện ra hạ thân đã tê dại đến mức sắp không còn cảm giác nữa.

"Nói đi, không nói sao bản Hầu biết được?" Giọng nói Thành Huấn tỉnh táo vô cùng, nhưng hai mắt thì phủ đầy dục vọng.

"Nhịn không được..." Nguyên Ánh cắn răng, vừa khóc vừa nói ngắt quãng "Muốn tiểu, muốn tiểu... Hầu gia, xin ngài... ra ngoài trước... để thiếp..."

Thành Huấn kéo nàng sát vào người, ôm lấy thân thể nàng, thì thào vào tai nàng:

"Muốn tiểu ra sao?"

Nguyên Ánh nức nở, nhẹ nhàng gật đầu.

"Thì ra đi!" Bây giờ nàng thành như vầy là kết quả Thành Huấn cố ý gây nên, nàng còn không nhận ra tình cảnh của nàng hay sao?

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nơi gồ lên ở bụng Nguyên Ánh. Nơi đó căng phồng thuỷ dịch, như sắp trào ra ngoài. Hắn hơi dùng sức một chút, khiến Nguyên Ánh khóc thảm một tiếng:

"Đừng! Đừng! Hầu gia, cầu xin ngài... ngài muốn gì thiếp cũng đáp ứng."

Nếu còn ấn nữa chắc chắn nàng sẽ tè ra mất.

Ánh mắt Thành Huấn loé sáng:

"Thật sẽ đáp ứng tất cả chứ?"

Nguyên Ánh khóc gật đầu.

Nàng thật sự chịu không nổi, loại chuyện này khiến nàng vô cùng xấu hổ, vượt qua sức chịu đựng của nàng.

Thành Huấn nở nụ cười, trong tiếng kinh hô của nàng, tiếp tục đẩy đưa, nâng nàng lên lại hạ xuống.

"Bản Hầu cò vài vấn đề thắc mắc, nếu phu nhân có câu trả lời khiến bản Hầu hài lòng, bản Hầu sẽ cho phu nhân tiết ra, thế nào?"

Tư thế đáng xấu hổ này khiến sắc mặt Nguyên Ánh đỏ lên, cho nên dù luca này hắn nói gì nàng cũng chỉ có thể cam chịu, lung tung gật đầu một cái.

Thành Huấn ôm nàng, vừa xoa nắn hai bầu ngực căng tròn đẫy đà của nàng, vừa cắm nhẹ vào tiểu huyệt, nói bên tai nàng:

"Phu nhân, nàng không thích bản Hầu đúng không?"

Nguyên Ánh đáp lời theo bản năng:

"Không có, thiếp rất thích Hầu gia..."

"Thật sao?"

Nguyên Ánh không biết hắn muốn câu trả lời thế nào, chỉ biết rằng hắn không hài lòng với câu trả lời này, không thể làm gì khác hơn là khóc lóc van xin:

"Hầu gia... tha cho thiếp, Hầu gia..."

Thành Huấn dùng sức xoa nắn hai khối mềm mại, hỏi lại lần nữa:

"Phu nhân, nàng không thích ta đúng không?"

"Phải, thiếp... không thích..." Nguyên Ánh gật đầu thút thít.

Ánh mắt Thành Huấn trầm xuống, giọng nói càng trở nên nguy hiểm hơn, càng thúc sâu hơn vào người Nguyên Ánh, hắn gằng giọng:

"Tại sao?"

"Bởi vì... bởi vì..."Nguyên Ánh bị hắn ra vào đến mức ý thức muốn hôn mê, vừa mới được dạy dỗ một trận, lần này không dám đáp cho qua chuyện, đành thật lòng trả lời, "Bởi vì, Hầu gia rất giả dối..."

"Hả?" Thành Huấn dùng sức bóp lấy khối thịt trong tay, "Bản Hầu giả dối chỗ nào?"

Nguyên Ánh cảm thấy ngực rất đau, nhưng không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng, đành khóc lóc trả lời:

"Hầu gia rõ ràng là vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung, lại nguỵ trang thành người trung tín nhân nghĩa..."

Thành Huấn lặng đi một chút, ánh mắt phức tạp nhìn nàng:

"Nếu đã vậy sao nàng đồng ý gả cho ta?"

Nguyên Ánh thút thít nói:

"Thái Hậu có ơn nuôi dưỡng, thiếp rất muốn báo đáp ơn này..."

"Cho nên sau khi vào Chiêu Ninh phủ, nàng mới trang điểm thành bộ dạng quỷ khóc thần sầu kia?" Giọng nói Thành Huấn mang theo mùi nguy hiểm.

Nguyên Ánh lúng túng gật đầu.

Không được, nàng thật nhịn không được nữa, bụng nàng căng trướng đến lợi hại, vừa rồi lại bị hắn làm cho lên cao trào một lần, lại bị hắn chặn ở trong bụng, thuỷ dịch ứ lại không ra được, càng lúc càng tức.

"Rất tốt!" Khoé miệng Thành Huấn nhếch cao, ôm nàng đến bên một chỗ trống bên giàn hoa ngay cửa, đặt nàng ngồi lên trên đó, dãn hai chân nàng ra hết cỡ, còn bản thân hắn thì đứng bên dưới, dùng hết sức cắm vào "bịch, bịch", nhiều lần đâm thẳng đến hoa tâm, giống như hận không thể đâm thủng nàng.

"A... a... a... ưm..." Nguyên Ánh phát điên mất, nàng liều mình đánh vào lồng ngực nam nhân trước mặt. "Hầu gia, ngài đã đáp ứng... đáp ứng... a!"

"Bản Hầu nói là..." Hơi thở Thành Huấn nặng nề, cắn chặt răng kiềm chế xúc động muốn xuất ra. "Nếu câu trả lời của phu nhân khiến bản Hầu hài lòng thì sẽ để nàng tiết ra. Đáng tiếc, bản Hầu không hài lòng lắm với câu trả lời đó. Nhưng bản Hầu rất hảo tâm, ta sẽ cho phu nhân một cơ hội."

Nguyên Ánh nước mắt lưng tròng, đáng thương tội nghiệp nhìn hắn.

Thành Huấn nghe tim mình rung động, hắn nói:

"Bản Hầu quyết định trước làm xong lần này rồi nói sau, nếu như phu nhân nhịn được, đến lúc đó ta cho nàng tiết, nếu không nhịn được..."

Hoa tâm bị hắn đâm chọc càng lúc càng mềm, nhục huyệt lại càng lúc càng siết chặt hơn, Nguyên Ánh muốn trốn nhưng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, chỉ có thể khóc hu hu, dùng hai tay nắm đấm đánh vào người Thành Huấn, bộ dạng bị bắt nạt vô cùng uất ức.

"Xem ra phu nhân còn có thể nhịn được mà!" Thành Huấn cười nhẹ, đột nhiên gia tăng tốc độ.

"A... a... a..." Nguyên Ánh điên cuồng lắc đầu, cực lực nhẫn nhịn, nhưng căn bản là không nhịn được. Hắn dùng sức mạnh, cường thế đẩy nàng lên một đợt sóng cao trào lần nữa. Một lần nữa, hoa huyệt nàng lại phun mật dịch, nhưng vẫn bị kẹt trong tử cung, bụng căng đến mức muốn rách ra, đã vậy mà nam nhân xấu xa kia còn dùng tay chặn lại.

Nguyên Ánh "á" một tiếng, trong lòng biết không xong rồi. Ngay lúc hắn một lần nữa đẩy đại long đầu cứng rắn kia vào hoa tâm, thẳng đến cửa cung, cửa cung bên trong bị mở toàn ra.

Hắn vẫn tiếp tục khuấy động thêm vài cái nặng nề, rốt cuộc cửa cung vốn gắt gao đóng chặt không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng buông lỏng.

"Ào" một tiếng, thuỷ dịch màu trắng nhạt phun ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me