LoveTruyen.Me

[JANGKKU] HUẤN ÁNH [H+]

Ngoại truyện 3: Phác đại nhân phát huy bản lĩnh phu quân

thaolinh1010

Gấm rơi xuống đất, khơi dậy sự xôn xao cả phòng.

Bụi bay lất phất giữa những tia sáng chiếu vào qua ô cửa sổ, giống như cát vàng.

Toàn thân mỹ nhân trắng như tuyết, hơi sáng lên dưới nắng xuân ấm áp, trong như ngọc bích.

Bàn tay mềm mại dừng lại, Phác Thành Huấn ngơ ngẩn.

Trương Nguyên Anh mỉm cười, lộ ra một hàng răng, ngọt như canh vải thiều mát lạnh.

Nàng bước tới, tháo trâm ngọc trên đầu xuống.

Tóc đen như mực bắn tung tóe, đen nhánh như lụa, khi rơi xuống phủ lên tấm lưng trắng như tuyết, dừng lại ở thắt lưng.

Nàng nắm tay Phác Thành Huấn, ánh mắt rơi vào một lọ mật hoe hòe trên tủ thấp.

"Mọi lời âu yếm đều như mật, đại nhân mới vừa nói những lời này thì nên dùng mật để viết mới được."

Nói xong, nàng chống tay ngồi lên bàn, cắn môi nhìn hắn. Đôi mắt cong cong, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp vắt lên nhau, đung đưa qua lại.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống khóe môi, Phác Thành Huấn nghiêng người cầm lấy lọ mật hoa hòe.

Mật hoa trong suốt đặc sệt, trượt xuống mép đĩa sứ trắng, tích tụ thành một vũng nho nhỏ, ánh lên sắc vàng.

Phác Thành Huấn lấy một chiếc bút lông cừu mới tinh, nhẹ nhàng nhúng vào mật. Một giọt mật hoa trên ngòi bút màu trắng muốn rơi nhưng chưa rơi, để lại một hạt trong suốt trên đầu nhũ hồng hào của mỹ nhân.

"Ưm..."

Khi hắn đặt bút xuống, Trương Nguyên Anh ưm một tiếng, hai tay nắm thành bàn, cả người rùng mình. Cảm giác ngứa ngáy rõ ràng truyền đến từ đầu nhũ châu, có chút co chặt hơi đâm, nhưng phần lớn là khoái cảm khó tả.

Trên đời này, không có gì khiến người ta động tình hơn là được làm chuyện thân mật và phong nhã với người mình yêu.

Phác Thành Huấn thản nhiên và tự đắc, phóng khoáng múa bút, khuấy động dục vọng của nàng.

Trương Nguyên Anh cảm thấy mình mơ hồ rơi vào đám mây, lãng du về phía chân trời theo nét bút của hắn.

Khoái cảm từ bầu ngực giống đốm lửa đốt thảo nguyên, đi dọc xuống rốn rồi rơi xuống nơi yên tĩnh giữa hai chân, nàng cảm thấy mình sắp bốc cháy.

"Ưm..." Trương Nguyên Anh khẽ rên, giọng hơi khàn, "Huấn..."

Nàng gọi hắn, nằm ngửa, cặp chân dài co lại tự nhiên, đặt lên bàn bên trái và phải.

"Chỗ này..." Nàng nói, âm thanh ngọt ngào và béo ngậy, tựa như mật hoa hòe trong tay hắn, "Chỗ này cũng muốn..."

Nói xong ngón tay tìm đến khe thịt hồng hào, nhẹ nhàng mở ra cánh hoa đang khép lại.

Hơi thở Phác Thành Huấn ngưng trệ, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay nàng. Dưới lớp lông thưa thớt, hai môi âm hộ nhỏ sáng lấp lánh, chính giữa là miệng huyệt chỉ cỡ ngón tay út mở ra đóng lại, chậm rãi phun nước suối.

Tiểu huyệt của mỹ nhân cực đẹp, tuy đã nhìn cả trăm lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, hắn vẫn không khỏi thất thần.

"Huấn..." Trương Nguyên Anh thấy hắn đã lâu không nhúc nhích, nhẹ giọng nhắc nhở, đẩy làn da mỏng manh bao phủ hoa châu lên, lộ ra âm vật sung huyết.

"Ưm, ưm..."

Một khoái cảm khó tả trào ra từ âm vật khi ngòi bút mềm mại trượt xuống. Làn da mỏng manh bị bút lông cừu liên tục khuấy động, khoái cảm cuồn cuộn dâng lên như sóng triều.

Không bao lâu sau, nàng đã hét lên đỉnh lần đầu tiên.

Tiếng nước suối chảy róc rách bên tai, vỗ rì rào như cơn mưa xuân mơ hồ.

Đôi mắt xinh đẹp của Trương Nguyên Anh mơ màng nhìn bóng cây lốm đốm đung đưa ngoài cửa sổ, thở hổn hển như cá mắc cạn.

Phác Thành Huấn kiên nhẫn chờ bên cạnh, đợi nàng dịu xuống mới cúi xuống hôn nàng.

Đầu lưỡi ấm áp rơi trên nhũ hoa dính đầy mật, từng hạt quét qua làn da mỏng manh, lại là một cảm giác ớn lạnh khác. Khoảnh khắc tiếp theo, nhũ hoa ửng hồng đã bị hắn đưa vào miệng hoàn toàn.

Dường như hắn đang thưởng thức món ăn đẹp nhất thế gian, đôi môi mỏng mút nhẹ nhàng, đầu lưỡi mân mê, muốn ăn sạch linh hồn nàng.

"Ưm... Huấn..." Nàng đạt được khoái cảm tuyệt vời, vô thức ưỡn ngực về phía trước, đưa hai khối mềm mại vào miệng hắn.

Phác Thành Huấn không từ chối, dùng một bàn tay to cầm núi tuyết của nàng, bóp nhẹ nhàng, ngậm vào càng nhiều.

"Ôi, thoải mái quá..." Trương Nguyên Anh thờ ơ lẩm bẩm, duỗi tay đỡ đầu hắn, để hắn lại gần hơn.

Đầu lưỡi nóng ẩm đi xuống thẳng đường, từ nhũ hoa tới rốn, xuống chút nữa, đi vào giữa hai chân.

Trương Nguyên Anh gấp gáp mở rộng hơn, cũng không gỡ bàn tay đang bám tiểu huyệt, cho đến khi đầu lưỡi của Phác Thành Huấn liếm âm vật, nàng mới hét lên lần nữa.

Nàng cảm thấy đầu lưỡi linh động giống như một khối củi, dục vọng từ giữa hai chân đột nhiên bắn lên, đốt cháy khắp người, bên tai toàn là tiếng nổ.

Không khí thoang thoảng mùi hoa hòe nhẹ nhàng, thơm mát, ngọt ngào khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Nàng phiêu lãng, chỉ cảm thấy lại được Phác Thành Huấn đưa lên mây, đung đưa, run rẩy không tự chủ được, giống chồi non mới nhú khỏi cành cây ngoài cửa sổ.

"Huấn..." Giọng nàng khẽ run, "Vào trong người ta đi... Nhanh lên, vào đi..."

Tiếng quần áo rơi xuống đất, thân thể nóng như lửa của nam nhân cúi người đè xuống.

Hắn chống tay bên tai nàng, cúi người nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy tia nắng ấm áp.

Ngay tại miệng huyệt đã ướt đẫm là quy đầu cứng ngắc nóng hổi của hắn, từng chút mở ra miệng huyệt đang đóng chặt, chậm rãi phá vỡ tầng thịt ngăn trở, cắm vào trong cơ thể nàng, vừa vặn thật sâu.

"Ưm..." Giọng nam khàn khàn gợi cảm khuấy động không khí bên tai, hắn hoàn toàn mở ra hoa kính của nàng.

Mỗi một tấc nếp gấp quấn quanh sự căng cứng của hắn, nàng thậm chí có thể cảm nhận được những đường gân xanh đang cương cứng và nhịp đập trên cây gậy của hắn.

"Bùm bùm, bùm bùm, bùm bùm..."

Không biết đó là nhịp tim của hắn hay là của nàng, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng đầy hoe hòe và cảnh xuân.

Nàng nhớ tới đêm đông nửa năm trước, hắn che chở nàng trong vòng tay, nàng vùi đầu yên lặng lắng nghe nhịp tim của hắn.

"Huấn..." Trương Nguyên Anh chợt cảm thấy xót mắt và mũi, hai tay đặt lên lưng hắn, "Ta rất thích chàng..."

Hắn cười, kèm theo sự cưng chiều vô hạn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống tóc mai hơi đẫm mồ hôi của nàng, nàng nghe hắn nói: "Ta cũng vậy."

Nói xong hắn ưỡn thắt lưng, quy đầu khổng lồ khó khăn lắm mới có thể chống hoa tâm mẫn cảm nhất của nàng.

Tiếp đó là những cú va chạm thân thể kịch liệt, Phác Thành Huấn đã sớm muốn bùng nổ, sau khi vào mảnh đất xinh đẹp này, lưng càng siết chặt hơn mới có thể làm chính mình không xuất tinh quá sớm.

Tiểu huyệt của nàng vẫn mút như vậy, giống như một cái miệng nhỏ, cắn chặt không chịu buông ra, cho dù hắn có trêu đùa như thế nào cũng chỉ càng ngày càng chặt, chất lỏng càng ngày càng nhiều.

Tiếng nước tấm tắc đã văng vẳng bên tai, sợi chỉ bạc kéo ở chỗ hai người giao hợp nhỏ xuống bắp đùi hắn.

"Huấn, Huấn cắm vào ta..." Trương Nguyên Anh nỉ non, càn rỡ xưa nay chưa từng có, "Mạnh lên, mạnh lên... Ưm..."

Phác Thành Huấn vốn không có sức chống cự đối với nàng, hiện giờ nghe nàng rên rỉ như vậy thì làm sao nhịn được nữa, đứng thẳng người kéo nàng đến cạnh bàn.

Hai chân bị hắn đè hai bên, thịt huyệt mềm mại hoàn toàn lộ ra trước mắt.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy hai cánh hoa đang căng ra, ôm chặt gậy th*t thô dày của mình, nuốt vào rồi phun ra theo nhịp eo đung đưa.

Thân gậy sáng bóng, thỉnh thoảng có mị thịt lộ ra, đều là màu sắc đã được đánh tan.

"Huấn, Huấn..."

Nữ nhân dưới thân dường như bị đẩy vào tới cực điểm, lông mi ướt đẫm lệ đọng lại giọt nước, gò má ửng hồng, ánh mắt hơi say, giữa đôi môi đỏ hé mở chỉ có tiếng rên rỉ.

"Thích không?" Hắn hỏi, giọng vẫn trầm tĩnh, "Thích ta vào bên trong nàng như vậy không?"

"Thích," Trương Nguyên Anh gật đầu, dùng đôi tay hồng hào xoa nắn nhũ hoa cứng ngắc của mình, "Mạnh lên, mau chút nữa!"

"Ừm..." Phác Thành Huấn nhận được thánh lệnh, nâng hai chân nàng lên, điên cuồng cắm vào.

"A, a a... Huấn!!!" Trương Nguyên Anh hét lên, âm thanh đầy tràn vui sướng, cái gì cũng nói, nhưng không kêu hắn dừng lại.

Lại thêm mấy chục lần đẩy đưa, đến lúc cao trào, hai tay Phác Thành Huấn đột nhiên dùng sức bế nàng lên khỏi bàn.

Trong lúc thọc vào rút ra đi tới cửa sổ có ánh sáng loang lổ, tựa lưng ngọc của nàng lên đó.

Cửa sổ kêu lạch cạch, giống gió mạnh thổi qua trước khi mưa to ập đến, rầm rầm sắp đổ xuống.

"Ưm, ưm... Cảnh, Huấn, nhanh quá!" Trương Nguyên Anh bất lực rên rỉ, móng tay trên vai hắn hồng lên, "Đừng ngừng, mạnh lên, mạnh lên!"

"Ưm, ưm, ưm!!!"

Theo tiếng gầm hoang dã của nam nhân, Trương Nguyên Anh cảm thấy mình đã bị hắn đưa tới một vùng ánh sáng trắng, tai ù đi, không nghe thấy gì, chỉ có khoái cảm giữa hai chân là thật và sung sướng.

Nàng cũng hét lên, một dòng t*ng trùng trắng đục được bắn vào cơ thể nàng, chảy từng chút ra ngoài dọc theo chỗ kết hợp chặt chẽ của hai người.

Phác Thành Huấn ôm nàng, chặt đến mức không thể chặt hơn, tựa như muốn dung hợp nàng với chính mình, xương trong xương, máu trong máu.

Nàng cũng ôm lại hắn, vỗ về nhẹ nhàng.

Trong phòng chợt im lặng, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

Trương Nguyên Anh ngẩng đầu, nhìn qua bờ vai đẫm mồ hôi của hắn sang cửa sổ hình thoi tràn ngập ánh nắng phía đối diện.

Nàng đột nhiên cảm thấy, cho dù thế gian này có khó khăn đến mức nào, quá khứ có gian khổ ra sao, chỉ cần có hắn ở đây thì sẽ vĩnh viễn đáng tin cậy.

Những năm tháng kham khổ và hoảng sợ thời niên thiếu đã biến mất ngay khi gặp được hắn.

Biến thành một phòng mặt trời mùa xuân hôm nay.

Ngoại truyện 4: Phác đại nhân thực hiện nghĩa vụ

Mùa xuân tháng ba lại đến, cỏ cây muôn thú hồi sinh. Đỉnh núi ở ngoại ô Thịnh Kinh nhuộm đầy tuyết, đỗ quyên trên sườn núi chờ xuân về.

Trong triều đình của Đại Nam là một cảnh khác.

Trên trăm bậc thang trước Thái Cực điện, từng tốp năm tốp ba các văn thần võ tướng trong quan phục tím, đỏ, lục, lam đang đi cùng nhau, thỉnh thoảng chụm đầu tán gẫu những chuyện phiếm trong triều gần đây.

"Này!" Hình Bộ thượng thư bước nhanh xuống bậc thang, dùng cùi chỏ chọc vào ngự sử đại phu bên cạnh, cẩn thận hỏi han, "Nghe nói nhà của Phác đại nhân sắp tổ chức tiệc 100 ngày cho thiên kim à? Là ngày nào vậy?"

Ngự sử đại phu bấm ngón tay, ngửa đầu suy nghĩ một lát: "Tính thời gian, có lẽ là mấy ngày nay."

Bên kia, Lại Bộ thượng thư thò đầu tới, cười hì hì nói: "Không thể tưởng tượng được, ngự sử đại nhân bình thường có nhân cách trong sáng và đạo đức cao quý, không bị thứ gì vấy bẩn, thế mà nhớ rõ sinh nhật của thiên kim nhà Phác đại nhân đến vậy."

Nói xong còn tặc lưỡi hai lần, ánh mắt kèm theo chút trêu chọc.

Ngự sử đại phu không để trong lòng, trả lời một cách mỉa mai: "Trước đó vài ngày, không biết ai vì muốn làm Phác đại nhân vui vẻ đã thay thế các trực giảng trẻ tuổi của Quốc Tử Giám bằng những nam tử khoảng 40 tuổi, chậc chậc... Còn không biết xấu hổ mà nói ta..."

"..." Lại Bộ thượng thư dừng chân, lập tức đỏ mặt, tức giận trừng mắt muốn đáp trả, nhưng lại bị Hộ Bộ thượng thư đi tới kéo ra phía sau.

Hộ Bộ thượng thư cười pha trò, "Đều làm quan trong triều, có ai không theo ý của người phía trên đâu. Lúc thế tử phi mới mang thai, Thái Hậu đã nhờ hoàng thượng dặn dò Hộ Bộ, phải chuẩn bị bạc cho tiệc 100 ngày trước."

Mọi người sững sờ, nhìn ông đầy nghi ngờ -- hậu trường của Phác đại nhân quả nhiên cực kỳ vững chắc.

Điều này cũng khiến mọi người rơi vào im lặng, rộn ràng tính toán trong lòng, làm cách nào để ôm cặp đùi dày của Phác đại nhân chặt một chút.

Nhưng mà, Phác đại nhân với cặp đùi dày đã ngâm mình ở Đại Lý Tự hơn hai tháng.

Những ngày gần đây, biên giới Đại Nam không yên, thường có mật thám hoạt động, cho nên các vụ trọng án mà quan phủ các châu báo cáo cao hơn bình thường gấp ba lần.

Hắn luôn luôn là người tự tay làm mọi việc, tuyệt đối không hàm hồ.

Vì vậy khi Trương Nguyên Anh ra khỏi tháng, Phác Thành Huấn chỉ quan tâm làm thêm giờ.

Cũng may hiện giờ Trương Nguyên Anh dành toàn bộ thể xác và tinh thần cho con gái, căn bản không rảnh để ý hắn, hắn cũng cảm thấy bớt có lỗi.

"Đại nhân," Diệp Thanh bưng một xấp hồ sơ bước vào, "Đây là của hôm nay."

Phác Thành Huấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có hơn mười hồ sơ.

Hắn thở dài, dừng bút trên tay, ngả người ra sau, xoa cái trán thanh cao của hắn, lười biếng hỏi, "Hôm nay là ngày mấy?"

Diệp Thanh suy nghĩ rồi nói: "Bẩm đại nhân, nếu thuộc hạ không nhớ lầm, hôm nay hẳn là 16 tháng 3."

"Ngày 16 tháng 3..." Phác Thành Huấn lặp lại, cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Vì thế nghiêng đầu hỏi Diệp Thanh: "Vậy... Gần đây có ngày nào đặc biệt không?"

Vẻ mặt Diệp Thanh khó hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên vỗ tay, kinh hãi: "Ây dà! Chuyện quan trọng như vậy mà thuộc hạ quên mất!"

"Chuyện gì?" Phác Thành Huấn hỏi.

"Vài ngày nữa là ngày 24 tháng 3!"

"..." Phác Thành Huấn ngẫm nghĩ, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Diệp Thanh hỏi lại, hơi ghét bỏ: "Ngày 24 tháng 3 là lập hạ!"

Phác Thành Huấn nhíu mày, cảm thấy không thích hợp, nhưng không nói nên lời, chỉ hỏi, "Lập hạ có gì quan trọng?"

"Chậc chậc!" Vẻ mặt Diệp Thanh bí ẩn, ghé vào tai Phác Thành Huấn nói: "Sau khi lập hạ, đợt vải thiều đầu tiên của Nam Hải sẽ chín! Trương lục sự... À không! Thế tử phi thích ăn vải thiều, hơn nữa nàng mới sinh đại cô nương, đại nhân đương nhiên muốn kiếm chút vải thiều để làm nàng vui."

"Ừm..." Phác Thành Huấn đột nhiên nhận ra, gật đầu: "Vậy giao chuyện này cho ngươi."

"Dạ được ~" Nhận nhiệm vụ, Diệp Thanh chạy nhanh, mới tới cửa thì bị Phác đại nhân gọi lại.

Hắn mím môi, suy nghĩ: "Tiểu Bạch sắp sinh, ngươi nhớ tìm bà đỡ khéo tay chút."

"Dạ!" Diệp Thanh trả lời nhanh chóng.

"Còn nữa!" Phác đại nhân nheo mắt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, suy nghĩ một lúc nhưng thật sự không nghĩ ra, đành xua tay nói: "Quên đi, cứ như vậy."

Ở bên kia, tại phủ thế tử.

Hai mẹ con bị vứt xó từ lâu đang nằm lười biếng thoải mái trên giường.

Nắng xuân ấm áp xuyên qua cửa sổ hình thoi, để lại vệt sáng trên bàn tay bé nhỏ mũm mỉm mềm mại của bánh bao nhỏ.

Bé con không biết đây là cái gì, mở to đôi mắt tròn đen láy, quơ tay muốn chộp.

Lần nào cũng trắng tay, nhưng bé không nản lòng, cười khanh khách rất vui vẻ.

Trương Nguyên Anh chống đầu nhìn bé, cũng cười theo.

"Thất Thất nhà chúng ta rất thích cười," bên kia bánh bao nhỏ là Thái Hậu cũng đang nằm nghiêng.

Đôi mắt bà cong cong, ánh mắt dịu dàng rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé của chắt gái, xúc động nói: "Giống như bà nội của con bé khi còn nhỏ."

Trương Nguyên Anh giật mình khi nghe vậy, gật đầu, "Có thể giống mẫu thân của Huấn là may mắn của Thất Thất."

Con đầu lòng của Phác Thành Huấn và Trương Nguyên Anh là con gái.

Bởi vì sinh vào ngày 7 tháng 12 nên lấy nhũ danh là Thất Thất, trùng với nhũ danh Kỳ Kỳ của An Dương công chúa.

Trương Nguyên Anh biết, Phác Thành Huấn đặt tên như vậy là để hoàn thành tâm nguyện của Thái Hậu.

Sự thương yêu của Thái Hậu đối với Thất Thất rõ như ban ngày, khiến mọi người đều phẫn nộ.

Thời điểm Thất Thất mới sinh ra chưa bao lâu, Thái Hậu yêu cầu Thành Chiêu Đế ban cho nàng phong hào quận chúa, đến lúc đầy tháng thì xuýt nữa dọn sạch quốc khố.

Phác đại nhân thuyết phục mãi vẫn không được, cuối cùng đành phải thông đồng với Ngự Sử Đài thượng thư để buộc tội mình vài lần, sau đó mới miễn cưỡng ổn định được quốc khố của Đại Nam.

Ai ngờ Thái Hậu vẫn không buông tha, lại dọn kho bạc riêng của mình, nói rằng cho Thất Thất xây phủ đệ.

Phác Thành Huấn sợ tới mức phải lấy thanh danh làm quan mấy năm của mình ra, dùng tình cảm và lý trí vài lần mới xua tan ý tưởng của Thái Hậu về việc biến hắn trở thành tham quan để lại tiếng xấu muôn đời.

Thất Thất được Thái Hậu hết mực yêu thương, đương nhiên không lo cơm ăn áo mặc, không thiếu tình yêu.

Lúc Trương Nguyên Anh đang ở cữ, Thái Hậu gần như muốn ở lại phủ thế tử. Bà không chỉ tìm bà vú tốt nhất Thịnh Kinh, còn mời nữ y điều trị hậu sản tốt nhất cho Trương Nguyên Anh, thậm chí tự mình chăm sóc hai mẹ con.

Nhưng Thái Hậu đã quen có người hầu hạ, làm sao biết hầu hạ người khác.

Vài lần biến khéo thành vụng, bị Phác Thành Huấn thuyết phục vài lần mới uể oải thu tay, hứa sẽ không tham gia nữa.

Hiện giờ gặp phải "tiệc một trăm ngày" vào bảy ngày sau, Thái Hậu muốn tổ chức thật hoành tráng.

Vì vậy mấy ngày trước, bà gửi thiệp mời chúng thần của triều đình và tông thân của hoàng thất, còn lấy tiền riêng để mua chút đồ tốt.

Trương Nguyên Anh vốn muốn khuyên nhủ, nhưng thấy lão nhân gia hiếm khi vui vẻ như thế, không ảnh hưởng đến chuyện gì nên cứ để bà làm theo ý mình.

"Gần đây con và Huấn thế nào?" Thái Hậu nắm bàn tay mềm mại bé nhỏ của Thất Thất, lơ đãng hỏi một câu.

"Dạ?" Trương Nguyên Anh đột nhiên bị hỏi như vậy, mới nhớ hình như mình chưa gặp Phác Thành Huấn vài ngày rồi.

Không biết hắn mập lên hay là gầy đi.

Vì vậy nàng nói thật: "Hình như dạo này hắn rất bận, thường trở về lúc con và Thất Thất đã ngủ, thật ra con chưa gặp hắn mấy ngày rồi."

"Cái gì?" Thái Hậu đột ngột ngồi dậy, "Con đã ở cữ xong hơn hai tháng, lâu như vậy mà chưa gặp hắn?"

Trương Nguyên Anh ngẫm nghĩ, gật đầu: "Hình như... có gặp một hai lần? Hai ba lần gì đó?"

"Ây dà... Con thật là!" Thái Hậu thở dài, gấp gáp truy vấn, "Trong thời gian mang thai, hai đứa rất ít quan hệ phải không?"

"A, a?" Trương Nguyên Anh đỏ mặt, hơi ngượng: "Dạ, đúng... Hắn luôn luôn cẩn thận, sợ làm tổn thương đứa bé nên không có..."

"Hỏng rồi!" Thái Hậu bắt đầu đếm đầu ngón tay, "Mang thai mười tháng, ở cữ một tháng, hai tháng sau đó, hai đứa cũng chưa từng chung phòng?"

Trương Nguyên Anh cắn môi đảo mắt, cứng ngắt gật đầu.

Thái Hậu nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng, ngập ngừng nói: "Con có cho rằng thằng nhóc thúi này có ... người khác bên ngoài không?"

"Hở?" Trương Nguyên Anh nghiêng người, không thể tin vào tai mình.

Vẻ mặt Thái Hậu vô cùng đau lòng, nhắc nhở: "Nhớ năm đó, lúc ai gia đang mang thai ấy, mấy chục tin vui liên tục truyền ra từ hậu cung của tiên đế. Nam nhân nói thì hay lắm, nhưng không thể kiểm soát được bản thân, có thể không nhất định là vậy."

"Mấy chục tin vui..." Khóe miệng của Trương Nguyên Anh giật giật, "Quá lợi hại... Thế... tiên đế là bồ công anh biết đi hay sao?"

Gieo hạt khắp nơi.

"Thế cái gì?" Thái Hậu không nghe rõ câu sau, tiến lại gần hỏi.

"Không, không có gì..." Trương Nguyên Anh cười ngượng ngùng, cúi đầu vén mái tóc rối của con gái: "Nhưng chẳng phải hoàng thượng rất chung tình hay sao, con nhớ sau khi cô cô của con vào cung thì được độc chiếm thánh sủng. Ba năm sau khi cô cô qua đời, hậu cung của hoàng thượng mới có động tĩnh."

"Đó là bởi vì hoàng thượng giống ai gia." Thái Hậu hất cằm, tự tin, "Nhưng làm sao con biết Huấn háo sắc giống ông ngoại hắn, hay là giữ mình trong sạch giống ai gia."

"..." Vậy, người thường xuyên cầm sách vàng tới thảo luận với nàng rốt cuộc là ai...

Trương Nguyên Anh nuốt nước miếng, không thể nói thẳng.

Phác Thành Huấn là người thế nào, Thái Hậu không rõ lắm, nhưng chẳng lẽ nàng còn không rõ hay sao.

Trước đây nàng muốn lấy sắc để giao dịch, Phác đại nhân nhịn xuýt nữa bị tàn tật cả đời cũng không chịu làm bậy.

Lúc nàng đang mang thai, thỉnh thoảng thấy hắn nhẫn nhịn quá vất vả, những tháng không có gì đáng ngại cũng muốn để hắn đưa đẩy, nhưng Phác đại nhân luôn tự túc, chưa từng làm loạn lần nào.

Cuối cùng Trương Nguyên Anh chỉ dùng tay để giải quyết cho hắn.

Thái Hậu nhìn vẻ mặt thờ ơ của nàng, tốt bụng nhắc nhở: "Ai gia là người công bằng và hợp lý, sẽ không thiên vị Huấn nhiều hơn chỉ vì hắn là cháu ngoại ruột thịt của ai gia. Con thấy đó, từ lúc con ở cữ xong cho tới nay, hắn không quan tâm thì thôi đi, thậm chí không bận tâm đến Thất Thất. Bảy ngày sau là tiệc 100 ngày của Thất Thất, hắn cũng không lên tiếng, không có động tĩnh gì."

Trương Nguyên Anh im lặng lắng nghe, rốt cuộc hiện lên chút lo lắng trên mặt, cảm thấy trong lòng trống rỗng, hơi bực bội.

Thái Hậu nhìn thấy, còn thêm một câu, "Không tin thì tối nay con hỏi hắn đi, xem hắn có nhớ tiệc 100 ngày của Thất Thất hay không."

Trương Nguyên Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me