Jaywon If Only It Was Me
Yang Jungwon đã đi bộ suốt hai giờ đồng hồ và vẫn chưa tìm được đường ra khỏi cái mê cung khu Park Jongseong sống. Cậu mệt mỏi ngồi lên một tảng đá ven đường, tay thì đấm đấm vào chân cho đỡ mỏi. Jungwon lúc này mới để ý xung quanh không có một bóng người, con đường tối thui chỉ có mỗi ánh đen hiu hắt chiếu xa tít từ đằng kia, cậu sợ hãi khóc to than thân trách Park Jongseong, tại anh nên cậu mới ra nông nổi này.Bỗng một bàn tay nào đó đập lên vai Jungwon, cậu sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hét lên tiếng kêu thất thanh:"AAAAA!!!!! MAAAA!!! MẸ ƠI CỨU CON! HUHU SỢ QUÁ...""Ma cỏ gì? Có nín không? Cậu ồn ào quá làm ảnh hưởng hàng xóm xung quanh đó!"Park Jongseong có thói quen đi tản bộ ban đêm nên rất hay đi qua đoạn đường này, tình cờ lại gặp phải Yang Jungwon đang ngồi khóc ỉ ôi ở ven đường, anh mới nhíu mày lại xem đã xảy ra chuyện gì, dù gì cũng là bạn cùng lớp mới chuyển tới đây, không thể thấy chết mà không cứu.Thấy Yang Jungwon cứ đứng nhìn mình mà không nói gì, Park Jongseong quơ quơ tay trước mặt cậu nửa thật nửa đùa nói:"Bị con ma bắt hồn đi rồi à, sao đơ cả người ra vậy?""K-Không, Park Jongseong cậu đừng cười tớ! Cậu làm ơn giúp tớ tìm đường về nhà đi! Tớ đi nãy giờ mà không tìm thấy đường ra, t-tớ tớ nhớ nhà lắm rồi huhu, tớ muốn ăn cơm, tớ rất đói, tớ còn sợ ma nữa huhu"Park Jongseong hoảng hốt bịt miệng cậu lại, tiếng khóc vang dội cả khu phố, ai nấy cũng phải mở cửa ngó ra xem là giọng ca của ai mà chói chang đến nhức tai như vậy. Hết cách, anh phải đưa cậu về nhà của mình trước.Cầm miếng gà trên tay, Jungwon cảm thấy thế giới này thật tuyệt khi vẫn còn có những người tốt như Park Jongseong tồn tại, cậu nhất định sẽ không để vụt mất miếng gà này, à không sẽ không để vụt mất Park Jongseong mới phải."Cậu ở đâu? Ăn xong tôi gọi taxi đưa cậu về""Cậu không hỏi tại sao tớ đi lạc hả? Cậu cũng không hỏi tại sao tớ có điện thoại mà không gọi taxi""Cậu dưới quê mới lên không rành đường đi lạc cũng đúng thôi, chắc cũng không biết bắt taxi đâu""Tớ biết chứ! Tại điện thoại tớ hết pin nên không gọi điện được thôi" - Miệng nhỏ vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhanh nhảu đáp."Cậu có thể nhờ người xung quanh mà, đồ ngốc!""Làm gì có! Có một đoạn đường tớ đi vào chẳng có ai, tối thui tối mịt, tớ sợ muốn chết còn biết gì đâu, sao cậu lại chửi tớ ngốc? Có ngốc thì chính là cậu mới đúng, ai lại để người xinh đẹp như này đi về một mình vào tối muộn chứ"Jungwon ủy khuất, nước mắt không kiềm được mà rơi trên má. Park Jongseong bất lực nhìn người trước mặt, bên ngoài thì gồng đến mức muốn chảy ra mềm xèo như vậy rồi mà mồm miệng vẫn còn lẻo mép được."Được rồi. Lỗi tôi vì đã để cậu một mình. Muộn rồi mau ăn đi để tôi còn đưa cậu về"Vậy còn nghe được.Sáng hôm sau, Yang Jungwon cố tình mua đồ ăn sáng để cảm ơn Park Jongseong nhưng anh không nhận, cậu cũng không thèm ép mà để nó dưới hộc bàn của anh."Hôm qua tôi đưa cậu về nhà là đã xong chuyện rồi, không còn liên quan gì nữa nên không cần phải làm vậy! Từ giờ đừng có thể hiện thiện ý gì với tôi nữa!""Cậu làm như tớ thích cậu lắm không bằng""Không đúng à?" Jungwon nhất thời cứng họng không biết phản bác lại làm sao. Thôi kệ, phóng lao rồi thì phải theo lao, thích thì nói thích thôi."Ừ rồi sao? Cậu cấm được tớ chắc?""Tùy cậu. Cùng lắm thì có thêm một cái đuôi""Nói vậy là cậu có rất nhiều người theo đuổi?"Park Jongseong không thèm đáp, cậu ngồi suy nghĩ lại lời anh nói rồi bất ngờ đập bàn đứng dậy tuyên bố với cả lớp:"Tất cả mọi người trong lớp nghe rõ đây! Tôi, Yang Jungwon thích Park Jongseong, từ giờ trở đi những ai thích cậu ấy thì sẽ đều là đối thủ của tôi, vậy nhé, nhớ cho kĩ!""Còn tôi Lee Hongjae là giáo viên dạy toán, bây giờ là tiết toán nhưng em Yang Jungwon lại có những lời nói thừa thãi không liên quan, yêu cầu em đi ra ngoài đứng hết tiết và tiết sau nộp bản kiểm điểm có chữ kí phụ huynh cho tôi!"Yang Jungwon nhất thời quên mất sự hiện diện của giáo viên, quên luôn cả việc vẫn còn đang trong tiết học mà làm càng. Giờ thì hay rồi, Kim Sunoo cười cậu đến không thấy mặt trời."Này! Cậu dũng cảm quá vậy! Có biết hậu cung Park Jongseong đông như thế nào không?" - Kim Sunoo cầm hộp sữa dâu đi tới bên cạnh Jungwon cái người vẫn còn đang vươn vai ưỡn ngực sau khi bị phạt đứng bên ngoài."Thích thì nói thôi, giữ trong lòng có được gì đâu""Tớ chỉ sợ cậu bị mấy đứa thích Park Jongseong kiếm chuyện thôi""Cậu nghĩ tớ dễ ăn hiếp lắm hả?""Trông cậu chỉ được cái miệng""Kim Sunoo!!!""Tớ nói đúng mà!""Cậu cứ chờ đi! Ai mà kiếm chuyện với tớ, tớ nhất định sẽ cho biết tay"Ở một diễn biến khác, Park Jongseong đang ở căn tin cùng với Park Sunghoon, anh chẳng muốn đi với nó đâu nhưng lại bị nó ép đi vì cái đôi tai mắc nghe chuyện của nó."Ê tao nghe nói lớp mày có đứa nào công khai thích mày xong còn tuyên bố làm đối thủ với mấy đứa còn lại, đứa nào mà gan vậy?""Không cần hỏi tao thì mày cũng biết mà?""Nhưng tao muốn nghe từ mày hơn, mày xác nhận thì tức là độ chính xác 100%""Cậu ta ngồi kế bên tao""À là cái cậu mới vô à? Yang Jungwon, trông dễ thương phết nhỉ!?""Ngốc nghếch chứ dễ thương gì""Sao lại nói người ta ngốc?""Có sao nói vậy""Thấy Yang Jungwon cũng được đó, hay mày thử quen cậu ta đi!""Thích thì tự đi mà quen, suốt ngày mai với chả mối, mới mười tám mà làm như mấy ông trung niên sợ ế không có ai, cậu ta cũng không phải gu tao. Còn nhắc đến mấy chuyện như này thì đừng có gọi tao là bạn nữa, tao không muốn làm bạn với một đứa không biết điều""Ơ kìa! Không gọi là bạn thì gọi là mày, mắc gì căng, tâm hồn trẻ trâu mà bày đặt nói chuyện như mấy ông già, lụy tình cũ thì nói, bày đặt không phải gu, gu mày không phải mấy thằng ngu ngu nhìn dễ ăn hiếp à? Kang Boomin rồi giờ đến Yang Jungwon hợp quá rồi còn gì?"Park Jongseong nghe những lời này liền không nhịn được mà đấm cho Park Sunghoon một cái."Ngậm cái miệng chó mày lại!""Không thì sao?""Thì sủa""Gâu gâu""Bố thằng điên!"Jongseong tức giận bỏ đi mặc cho thằng bạn mình vẫn ở đó sủa rất hăng.Sunghoon lau cái miệng máu của mình rồi cười nhếch mép, dù biết tính Jongseong dễ nóng giận nhưng nó không nghĩ hôm nay sẽ bị anh đánh đến mức này, trong lòng thầm vui vì chọc được Park Jongseong nhưng cũng không vui vì bị anh đánh hơi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me