LoveTruyen.Me

Jaywon Me Hoac Cam Ki

Yang Minhee vùng vẫy muốn ngồi dậy: "Đây là đâu, tôi không nên ở chỗ này, ba, ba, ba..."

Một bác sĩ nói: "Bệnh nhân đang trong trạng thái kích động, ngăn cô ta lại, không cho phép tự tổn thương chính mình và người khác, tiêm cho cô ta một mũi an thần."

Mấy người y tá nghe thấy thế liền đè tay Yang Minhee ra tiêm thuốc vào.

Mí mắt Yang Minhee ngày càng nặng, cảnh tượng trước mắt cứ lắc lư, lúc sắp mất đi ý thức, cô ta dường như nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của Yang Junghoon, cố gắng mở miệng nói: "Ba... ba... ba... đây là đâu... "

Trong nháy mắt có một tia không đành lòng lướt qua mắt Yang Junghoon.

" Đừng trách ba, cũng đừng hận ba, có hận thì hận Yang Jungwon ấy, chính nó đã ép ba làm như vậy, nếu con có thể rời khỏi nơi này thì hãy tìm tới nó mà báo thù."

...

Trên đường quay về Park gia, Yang Jungwon nhịn không được mở miệng hỏi: "Bác.. sao bác tốt với cháu thế?"

Con ngươi Park phu nhân khẽ chuyển động, có chút không được tự nhiên: "Con... ờ thì là bác kêu Jongseong dẫn con qua, nếu như con bị người khác bắt nạt, người mất mặt không phải là bác à, với lại... Nếu là người khác thì bác còn không để tâm đâu, nhưng mà với bà Lee, bác mà để bà ta đụng tới một cọng lông của cháu, chắc thằng con bác sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi mất."

Park Jongseong cười cười: "Mẹ, con mà là người như vậy sao?"

"Không phải như thế thì thế nào?"

"Nói vậy trước đây bác đều nhẫn nhịn Lee phu nhân, hôm nay náo thành như vậy, về sau làm thế nào?"

Park phu nhân nhún vai: "Thì cứ như trước đây thôi, bà ta cũng chẳng dám đắc tội bác, chỉ suốt ngày khoe khoang trước mặt bác bà ta hạnh phúc đến cỡ nào, nào là con gái thì xinh đẹp ngoan ngoãn, nào là con trai thì đẹp trai tài giỏi, nào là vợ chồng thì kiêm điệp tình thâm. Sự thực thì cũng chỉ là sĩ diện hão thôi, chồng bà ta trừ việc có con ngoài giá thú ra thì có gì mà chưa dám làm, nhưng cứ thích trèo lên đầu bác mà ngồi cơ, thích thì bác cho bà ta ngồi, dù sao... có những lúc bà ta nói cũng không sai, nhưng ngàn vạn lần bà ta không nên lấy cháu ra khai đao."

Park phu nhân là một người như vậy, trước đây bà cứ thích hồ đồ, không muốn tính toán với bất kì ai, không muốn có quá nhiều chuyện phiền phức chỉ có điều bà cũng có điểm mấu chốt của mình, bắt nặt bà không sao nhưng đụng đến con của bà là không được.

Yang Jungwon dự định đưa Park phu nhân về nhà rồi sẽ quay lại đoàn làm phim một chuyến.

Nhưng, vừa về đến cửa, Park phu nhân đã nói: "Xuống thôi, mẹ làm cho hai đứa bát mỳ, bữa cơm này cũng chẳng ăn ngon lành được bao nhiêu, nhìn cái mặt bà ta là đã không muốn ăn."

Yang Jungwon định đi nhưng nghe thấy câu nói đó lại không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà bước xuống xe.

Park phu nhân kín đáo đưa túi xách cho thím Song: "Hai đứa ăn trái cây trước đi, mẹ đi thay đồ rồi xuống nấu mỳ cho hai đứa."

Park Jongseong ôm Yang Jungwon ngồi xuống: "Hôm nay anh mới thấy được sự lợi hại của mẹ anh, cuối cùng cũng biết chỉ số IQ cao ngất của anh được di truyền từ đâu."

Yang Jungwon cười cười: "Bác ấy có ngốc đâu, chỉ là hồ đồ chút thôi, có nhiều chuyện cũng chẳng buồn tính toán."

Park Jongseong ôm chặt lấy Yang Jungwon: "Từ lúc nào mà tình cảm giữa hai người tốt thế? Còn tốt hơn cả anh, nói, tối hôm đó hai người nói xấu gì sau lưng anh?"

Yang Jungwon nhướng mày: "Nói làm thế nào để lấy lòng được mẹ anh mà gả vào nhà giàu."

Park Jongseong nghe tới từ "gả", trong lòng cứ như bị một con giun cắn lấy một miếng, giơ tay sờ bụng Yang Jungwon: "Em mà có ý nghĩ đó, thì giờ con chúng ta cũng đã thành hình rồi, anh cũng chẳng cần suốt ngày phải vắt óc tìm kế để bò lên giường em."

Park phu nhân đi xuống liền nhìn thấy hai người dính sát vào nhau, Park Jongseong còn đè cả nửa người lên Yang Jungwon, khuôn mặt già nua bỗng đỏ lên, hắng giọng: "Khụ, chú ý chút!"

Park Jongseong nhếch môi cười nhưng không vẫn không buông Yang Jungwon ra, còn hôn lên mặt cậu một cái: "Mẹ, con muốn ăn mỳ gà."

Park phu nhân "hừ" một tiếng: "Có cái ăn là tốt rồi còn đòi hỏi."

Miệng thì nói thế nhưng mười phút sau, thím Song bê ra hai bát mỳ gà còn đang bốc khói nghi ngút. Từng sợi mỳ tinh tế thon dài sắp sếp thành hàng bên trên phủ thịt gà xé phay kết hợp với một ít rau, mùi hương lan tỏa khắp nơi.

Park phu nhân tháo tạp dề đưa cho thím Song, nói với hai người: "Mau ăn lúc còn nóng, ăn xong rồi thì đi đâu thì đi."

Vẻ mặt thì ghét bỏ nhưng cũng đang thầm nhắc nhở hai người: Mỳ nóng lắm đấy, cẩn thận.

Lúc nhìn thấy bát mỳ, cả người Yang Jungwon ngẩn ra, một dòng kí ức bị đóng bụi từ lâu lắm rồi bị thổi tung lên, khung cảnh xung quanh như thay đổi, cậu quay lại làm một cậu bé tám tuổi, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nói của mẹ cậu.

"Wonie, ngoan, con ngồi đây ăn hết bát mỳ này nhé, mẹ ra ngoài một chuyến rồi sẽ quay lại luôn."

"Wonie, về sau, nếu mẹ không thể nấu cơm cho con thì con cũng phải cố gắng ăn thật ngon nhé, đừng có kén chọn, biết không?"

"Wonie, nếu mẹ không ở bên cạnh con, con cần phải dũng cảm, kiên cường hơn..."

Sau đó, bà ấy không cách nào trở về bên cạnh cậu.

"Sao lại không động đũa thế?" Tiếng nói của Park phu nhân kéo Yang Jungwon trở về với thực tại, cậu không dám ngẩng đầu, chỉ sợ người khác nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cậu.

"Dạ... cháu... ăn đây..." Yang Jungwon cầm lấy đôi đũa, tay cậu có chút run rẩy, không cách nào gắp lấy được sợi mỳ.

Park phu nhân thấy Yang Jungwon động đũa mấy lần mà không gắp được mỳ lên: "Đứa nhỏ này sao cứ như trẻ con vậy, không biết dùng đũa ăn, này, lấy dĩa ăn vậy."

Park phu nhân đưa cho cậu một chiếc dĩa, Yang Jungwon nhanh chóng nhận lấy.

"Hương vị thế nào?"

Yang Jungwon vẫn cúi thấp đầu, gật gật hai cái: "Ngon... ngon lắm ạ..."

Park Jongseong nhíu mày, giọng Yang Jungwon có chút gì đó khang khác.

Hương vị này quanh quẩn ở trong khoang miệng, cực kì giống với hương vị của mẹ cậu đã từng làm, tay của cậu càng run rẩy mạnh hơn, nước mắt trong hốc mắt không thể đè nén lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống bát mỳ, bát mỳ này cứ như một tảng đá mắc kẹt trong lòng, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của cậu, cứng rắn... đau...

Park Jongseong nâng bát uống một ngụm nước mỳ, ghét bỏ nói: "Mẹ, mỳ hơi nhạt."

"Có giỏi thì tự đi mà nấu, suốt ngày kén cá chọn canh." Park phu nhân nhìn Yang Jungwon không giống Park Jongseong mà vẫn cúi đầu ăn một cách ngon lành, cảm thấy thỏa mãn cực kì.

Park phu nhân nói với hai người họ: "Trong bếp vẫn còn đó, ăn hết lại lấy thêm bát nữa."

Nói rồi nhìn cả người Yang Jungwon, lắc lắc đầu: "Bác nói với cháu này, đừng suốt ngày nhịn ăn nhịn uống làm khổ chính mình, tại sao lại phải vì ánh mắt của người khác mà ủy khuất chính mình?"

Park phu nhân còn lải nhải rất nhiều điều, đa phần đều thể hiện của sự quan tâm của bà đối với cậu khiến cho cậu không kìm được, nước mắt trong phút chốc lại trào ra, đột nhiên, cậu đặt cái dĩa xuống, vội vã nói một tiếng: "Xin lỗi, cháu có chút chuyện, xin phép đi trước?"

Cậu chạy ra khỏi Park gia, Park phu nhân còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra đã không thấy người rồi: "Này, sao thế?"

Park Jongseong thấy có gì đó không ổn: "Con đi xem xem."

Park Jongseong nhanh chóng đuổi theo, chạy đến vườn thì đuổi kịp Yang Jungwon, đưa tay kéo cậu lại: "Jungwon, em sao vậy?"

Cậu cố gắng đẩy tay của Park Jongseong ra: "Tôi còn... có việc, việc gấp... cần đi trước..."

Cậu cố gắng ổn định lại giọng nói của mình nhưng lại không cách nào che giấu được sự run rẩy trong đó.

Park Jongseong càng nắm chặt lấy cậu hơn: "Không phải, em có chuyện gì đúng không, nói với anh, em sao vậy? Em... "

Bỗng, mu bàn tay của Park Jongseong lành lạnh, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy trên đó có một giọt nước. Anh sững người ra một lát rồi nhanh chóng giơ tay nâng cằm Yang Jungwon lên, mặc dù cậu nghiêng người tránh nhưng vẫn bị anh nâng lên để lộ ra khuôn mặt phía dưới. Bên dưới là một khuôn mặt đẫm nước mắt.

Giọt nước mắt  trên mu bàn tay anh bỗng nóng rực lên. Park Jongseong sửng sốt, bàn tay giơ giữa không trung cũng quên không thu lại.

Yang Jungwon cố gắng nghiêng đầu ra chỗ khác không cho Park Jongseong nhìn thấy cậu khóc, cậu cần mau chóng rời khỏi chỗ này, âm thanh khàn khàn cất lên: "Tôi... bữa ăn cuối cùng mẹ tôi làm cho tôi, chính là một bát mỳ gà, tôi... chỉ... đột nhiên nhớ tới bà ấy thôi, không sao, xin lỗi, nói xin lỗi với bác gái hộ tôi, bà ấy nấu rất ngon, chỉ là tôi..., tôi cần phải đi!"

Park Jongseong không ngờ nguyên nhân cậu đột ngột rời đi là như vậy, nghe xong chỉ thấy lồng ngực bỗng nặng nề, đau đớn, anh muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên nói cái gì, chân tay luống cuống, vụng về nói: "Thế để anh đưa em..."

Yang Jungwon lắc đầu, âm thanh không kiềm chế được mà tăng âm lượng: "Không, đừng để ý đến tôi, không cần đi cùng tôi, cứ để tôi ngây người một mình là được rồi, coi như tôi xin anh đấy..."

Đây có lẽ là giây phút chật vật nhất của cậu khi ở trước mặt anh, kể cả vụ án bắt gian ba năm trước, ở trước mặt bao nhiêu người cậu cũng chưa từng chật vật như vậy.

Yang Jungwon cậu là ai cơ chứ, một cái tên khiến mọi người nghĩ ngay đến hồ ly tinh lòng dạ rắn rết, là một kẻ thứ ba mặt dày vô liêm sỉ, làm sao mà cậu có thể khóc? Làm sao có thể khóc được? Nhưng hết lần này đến lần khác, sự ấp áp và đùm bọc của Park phu nhân và Park Jongseong dành cho cậu ngày hôm nay đã đánh thẳng vào trái tim cứng rắn của cậu, nhất là khi bát mỳ gà kia được bưng lên, nó đã phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng của cậu.

Yang Jungwon không muốn để Park Jongseong nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu, trước mặt anh cậu có thể hư hỏng xấu xa nhưng không thể khóc.

Đối mặt với một Yang Jungwon như vậy, Park Jongseong chỉ muốn xông lên ôm cậu, hôn cậu, cho sự ấm áp; nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má cậu, anh nghĩ anh có thể làm bất cứ điều gì vì cậu chỉ cần cậu ngừng khóc.

Có lẽ, anh đã thua, thua trong tay người con trai này.

Yang Jungwon đẩy tay của Park Jongseong ra, xoay người rời đi.

Park Jongseong gọi cậu lại: "Đợi.. đợi đã... chỗ này không gọi được xe đâu, anh đưa em chìa khóa xe..."

"Cảm ơn.." Yang Jungwon cúi đầu nhận lấy.

Park Jongseong muốn đi cùng cậu nhưng anh biết lúc này cậu không muốn nhìn thấy anh, cậu là một người mạnh mẽ kiên cường, làm sao có thể cho phép bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối của cậu? Anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy, dáng vẻ cậu lúc này khiến anh cảm thấy cậu cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác.

Ngoài trời đang rất nóng bức nhưng anh không cảm nhận được chút hơi nóng nào, rầu rĩ nhìn cậu lái xe của anh rời đi.

Quay vào nhà, tâm tình Park Jongseong có chút sa sút, nhìn bát mỳ gà vẫn còn đang nóng hổi, giơ tay lên bóp bóp trán, không biết tâm tình của Yang Jungwon khi ăn bát mỳ này là như thế nào?

Vẻ mặt Park phu nhân tràn đầy nghi hoặc: "Thằng bé làm sao thế, mẹ nấu dở lắm sao? Mẹ nếm thử rồi, cũng ăn được mà?"

Park Jongseong lắc đầu: "Mẹ cậu ấy qua đời vào năm cậu ấy tám tuổi, trước khi đi bà ấy có nấu cho cậu ấy một bát mỳ gà... bát mỳ này làm cậu ấy nhớ tới mẹ cậu ấy, có chút không khống chế được cảm xúc, cậu ấy nhờ con nói với mẹ, mẹ nấu ngon lắm, là do cậu ấy có chút không ổn, mẹ đừng trách cậu ấy."

Park phu nhân há miệng, ngây người một hồi không biết nói gì, hồi phục tinh thần liền trách móc Park Jongseong: "Tại con cả đấy, con nói xem muốn ăn gì chẳng được lại muốn ăn mỳ gà, ôi... Thằng bé giờ thế nào rồi?"

"Con đưa chìa khóa cho cậu ấy, để cậu ấy lái xe đi rồi."

Park phu nhân nghe xong liền đập một phát lên đầu Park Jongseong: "Mày có bị đần không đấy, thằng bé đang bất ổn như thế cho nó lái xe? Muốn cho nó xảy ra chuyện hả, cái thằng này sao không biết quan tâm đến người khác một chút nào vậy?"

Park Jongseong bị cái đập này của Park phu nhân đập tỉnh, Yang Jungwon bây giờ sao có thể lái xe được.

Não của anh bị ăn mất rồi sao? Nhất định là bị mẹ anh ăn mất rồi.

"Con đuổi theo cậu ấy."

Nói rồi chạy ra gara, lái ra một chiếc xe thể thao màu xám bạc đuổi theo.

Park phu nhân đứng ở bên cạnh bồn hoa, hét lên: "Con cũng cẩn thận đấy!"

Nói rồi khẽ thở dài một hơi: "Hai cái đứa này, đúng là suốt ngày khiến người khác phải lo lắng."

Thím Song chạy ra, do dự một lát rồi nói: "Phu nhân... ông chủ gọi tới."

Nháy mắt, sự lo lắng trên khuôn mặt của Park phu nhân biến mất: "Dập đi."

"Nhưng..."

"Chẳng có nhưng nhị gì cả, tôi đã nói rồi ông ta mà gọi đến thì dập máy luôn mà."

Nói rồi lạnh tanh quay người bước vào nhà.

....

Park Jongseong không đuổi kịp Yang Jungwon nên gọi điện cho cậu, mãi không ai nhận mới nhớ ra là điện thoại của Yang Jungwon vẫn vứt ở nhà anh.

Park Jongseong sốt ruột lái xe thẳng đến Seongbuk-dong, xác định cậu không về đây mới rời đi, lúc sắp đi thì nhìn thấy Yang Junghoon. Cái lão già đốn mạt này, trông thấy là buồn nôn.

Vợ, con cái trong mắt lão chẳng là cái gì cả, thế giới của lão chỉ có lão và tiền.

Park Jongseong từng nghĩ anh cũng từng làm những việc xấu xa độc ác là người xấu, nhưng giờ gặp Yang Junghoon mới biết ít nhất anh vẫn còn nhân tính chán, nói ông ta đốn mạt vẫn là còn cất nhắc ông ta.

Park Jongseong khinh miệt lướt mắt qua Yang Junghoon, nhấc điện thoại gọi cho Jun.

"Sự tình như thế nào rồi?"

"Park tổng, đã xong rồi ạ, sắp có động tĩnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me