LoveTruyen.Me

Jaywon Me Hoac Cam Ki

Yang Jungwon chạy vào trong nhà vệ sinh tìm áo tắm, vô ý liền thấy cơ thể mình trong gương, mắt dại ra, không nhịn được mắng một câu: “Tao XXX ông nội nó chứ...”

Bởi vì toàn thân cậu phủ kín vết hôn, sau lưng, mông, đùi non đều có, da của Yang Jungwon trắng lại mẫn cảm, bình thường không cẩn thận va nhẹ một cái cũng có thể lưu lại vết bầm, rất lâu sau mới tan, vậy mà bây giờ cả người toàn vết thế này thì đến lúc nào mới biến mất hết đây.

Nhưng mà... Cậu cảm thấy thân thể không có bị xâm hại, chỗ kín cũng không thấy khó chịu, thế nhưng trên người vẫn đau, mẹ nó chứ, đều là bị cắn thành như vậy.

Yang Jungwon nghiến răng, đồ biến thái chết tiệt.

Răng của Yang Jungwon nghiến đến là ngứa hết cả người, cậu đi tìm điện thoại mới phát hiện là đã bị tên biến thái kia cầm đi mất, đá một phát vào cái bàn đặt trong phòng, ông nội nó chứ, dám lấy mất điện thoại của mình.

Yang Jungwon gọi điện thoại cho lễ tân, nhờ họ gọi điện cho chị Milla mang quần áo đến. Yang Jungwon ngồi đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng chị Milla cũng xuất hiện. Chị Milla vừa vào đến cửa liền bắn như liên thanh: “Yang Jungwon em rốt cuộc có chuyện gì vậy, chị gọi mười mấy cuộc điện thoại, một cuộc em cũng không nghe là sao.”

Yang Jungwon vẫn đang mặc áo tắm của khách sạn, cầm lấy quần áo chị Milla mang đến nói: “Điện thoại của em bị người ta lấy mất rồi”

Chị Milla nhìn thấy trên cổ Yang Jungwon toàn vết hôn, mặt đều biến thành xanh mét: “Giờ không phải lúc nói đến chuyện mất điện thoại, em tối qua bị làm sao vậy, em không muốn cùng với Ho tổng kia thì nói với chị một câu, cũng không ai ép em ngủ với ông ta, giúp em sắp xếp tốt rồi, nửa đường em lại bỏ bom Ho tổng, bây giờ thì đừng trông mong gì vào bộ phim đó nữa.”

Sáng sớm nay, một nhà chế tác phim “Tuý Hương” gọi điện cho chị Milla nói: "Nghệ sĩ công ty các cô, Yang Jungwon nửa đường không nói không rằng liền chạy mất, làm cho Ho tổng rất không vui, như thế cũng nghĩa là vai quần chúng Yang Jungwon còn chẳng có tư cách diễn nữa là...

Yang Jungwon lôi quần áo từ trong túi ra: “Hôm qua lúc em trong nhà vệ sinh đi ra, có gặp một người đàn ông, anh ta nói đi cùng anh ta, liền cho em diễn vai chính của "Túy Hương", sau đó em liền đi cùng anh ta.”

“Tổ tông của tôi ơi, thế mà em cũng tin được, lần này thì tốt rồi, lỗ cmn vốn, rõ ràng là bị... Người ta lừa mà, mẹ nó chứ, em gặp phải biến thái hả?”

Yang Jungwon có vẻ không nghe thấy những lời chị Milla nói, mặc xong quần áo, vỗ vỗ mặt mấy phát rồi nói: “Em biết anh ta là ai?”

Chị Milla đứng phắt dậy: “Ai?”

Bộ dạng hùng hổ, em cứ nói đi đó là thằng khốn nào, chị đây sẽ đến băm nó ra thành cám.

Yang Jungwon cười cười, trong lòng có chút ấm áp, mặc dù cậu và chị Milla chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng sự lợi dụng này lại có lúc xen lẫn chút chân tình.

“Không sao cả, là người quen cũ”

Chị Milla kinh ngạc: “Không phải em nói là say rượu sao, làm sao mà nhận ra được?”

Yang Jungwon ngẩng đầu liếc chị Milla một cái: “Cái mùi vị đấy, em vẫn nhớ được.”

Cậu nhớ lại cái mùi vị của nụ hôn tối qua lúc ở ngoài cửa nhà vệ sinh. Kì thực, từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh, khi nhìn thấy anh ta đứng ở đó, Yang Jungwon cũng đã nhận ra anh ta là ai rồi, chẳng qua là cậu không dám thừa nhận mà thôi, thật không ngờ cậu còn có thể nhớ rõ một gã đàn ông mà ba năm nay chưa hề gặp nhau lấy một lần, thậm chí chẳng cần phải nhìn tới mặt, cậu vẫn có thể nhận ra đó là anh ta..

Chị Milla: “Đờ... Thế cũng được hả!”

Điện thoại của chị Milla vang lên, chị ta nhìn một cái lập tức đổi sắc mặt, nhấc máy nói: “Đạo diễn Philip, chào ngài”

Chỉ vài phút sau, mặt của chị Milla rất chi là khó coi. Đợi chị ấy tắt điện thoại, thì cái điện thoại trong tay cũng sắp bị chị bóp vỡ đến nơi.

Yang Jungwon: “Chuyện gì vậy?”

Chị Milla: “Mẹ nó chứ, thịt đến miệng rồi còn rơi mất, không được, chị phải làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra”

Chị Milla gọi liền lúc 7,8 cuộc rồi mới buông điện thoại xuống.

“Chị vừa nhờ người hỏi rồi, họ nói cậu chủ công ty Lac vừa giới thiệu một nữ diễn viên mới, tài trợ rất nhiều tiền, vai diễn trong bộ phim điện ảnh kia cũng được chọn luôn rồi.”

Chị Milla cũng chút chán chường: “Doanh nhân không lo làm ăn, chạy vô đây giúp vui làm cái gì không biết.”

“Anh ta giới thiệu ai vậy?”

“Thekla, năm ngoái vừa được giả thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.”

Cậu nói với chị Milla đang tức lộn ruột kia: “Gọi Timon qua đây trang điểm cho em, em ra ngoài gặp người quen”

Chị Milla: “Gặp ai?”

Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Yang Jungwon ánh lên vài tia sát khí: “Đi đòi nợ, mẹ nó chứ, không thể để tối qua bị chơi lỗ vốn được.”

Chị Milla bống nhiên không hề cảm thấy bực bội nữa nói: “Được, chị gọi luôn đây.”

Gọi điện thoại cho Timon xong, chị liền hỏi: “Em chắc chắn là người em quen kia có thể giúp mình chứ?”

Yang Jungwon nói với chị Milla: “Em nói cho chị biết, nếu anh ta không giúp được em thì cả cái Seoul này không ai có thể giúp được, một khi dụ dỗ được anh ta thì về sau chị không cần lo lắng nữa, xem ai dám ngáng chân chúng ta.”

“Thật sao...”

“Đừng phí lời nữa, mau lên...”

...

Một tiếng sau, con đường trước sảnh tập đoàn Park thị có một chiếc ô tô đỗ ở đấy.

Timon hỏi: “Anh Jungwon, anh xác định là muốn vào đây? Chỗ này quản lí rất chặt, không có thẻ ra vào của công ty thì không vào được đâu.”

Cậu ta vẫn chưa nói xong thì Yang Jungwon đã mở của xuống xe rồi. Timon vội vàng quay đầu nhìn theo. Không biết Yang Jungwon nói gì với bảo vệ trước cửa cư nhiên lại có thể đi vào.

Đi vào cửa lớn, cậu liền bị lễ tân chặn lại hỏi: “Xin chào, xin hỏi cậu muốn tìm ai?”

Yang Jungwon bỏ kính xuống: “Park Jongseong”

Em gái lễ tân nghe cậu nói xong liền sững lại, tìm đại Boss của công ty cô a: “Cái này... Thật xin lỗi, cậu có hẹn trước không ạ?”

Yang Jungwon dướn người về phía trước một chút, nói: “Hẹn ở trên giường có tính không?”

Cô lễ tân đỏ mặt không biết nên trả lời thế nào.

Đằng sau bỗng truyền đến một tràng tiếng cười, cô lễ tân nhìn về phía đó như thấy cứu binh đến liền nói: “Giám đốc Sim, vị này muốn tìm Park tổng... Nhưng lại không có hẹn trước”

“Tìm Park tổng có việc gì?”

Ánh mắt Yang Jungwon chuyển sang người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cậu, mặt mũi tuấn tú sắc nét, mày kiếm nhếch lên, toát lên vẻ thanh nhã mà từ tính, Yang Jungwon chỉ liếc một cái nói: “Đòi nợ”

Anh ta liền dựa cả người vào bàn lễ tân, khoanh tay trước ngực, cười mà như không cười hỏi cậu: “Cái này thú vị đấy, anh ấy nợ cậu cái gì vậy? Nói tôi nghe xem.”

Dáng người đàn ông này rất cao, lúc anh ta dựa người gần vào làm cho cậu cảm thấy một loại áp lực vô hình.

Yang Jungwon tự giác lùi về phía sau một bước nói: “Anh ta nợ tôi, có thể nói cho anh được sao? Kể cả nói ra anh có trả hộ anh ta được không?”

Sim Jaeyoon cảm thấy rất thú vị hỏi: “Cái này... Còn phải xem là vấn đề gì nữa. Cậu nói xem, ví dụ như...”

Yang Jungwon cười nói: “Ví dụ, lên giường với người khác, trời sáng không nói câu nào liền kéo quần đi mất, đại gia như các vị thuê phòng không trả tiền thì cũng thôi, thế mà trước khi đi còn tiện tay lấy mất điện thoại của người khác, món nợ này anh xem có quản được hay không?”

Câu này... Thông tin quá khủng rồi, Sim Jaeyoon bỗng nhiên thấy hình như mình rảnh rỗi quá thì phải, việc này a... Thật sự quản không nổi.

Anh ta sờ sờ mũi mũi nói: “Người cậu nói có thật sự là Park tổng của chúng tôi không?”

Yang Jungwon cười nói: “Cái loại đàn ông cặn bã này, không phải anh ta, chẳng lẽ là anh sao?”

Sim Jaeyoon lại đánh giá một lượt Yang Jungwon, em trai này thật “mãnh” a, thế nhưng anh thật hiếu kì với những lời nói của cậu ta nha, Park Jongseong mà thiếu tiền sao?"

Ngủ với người ta đã không trả tiền thì thôi lại còn tiện tay lấy mất điện thoại của người ta. Anh ta lầm bầm một câu: “Tôi không có cặn bã như vậy...”

Sim Jaeyoon cậu đi khác sạn, có bao giờ không trả hết tiền phòng đâu, nếu không trả hết thì cũng chia đôi 5:5.

Anh liếc nhìn thấy một người liền cao giọng hét: “Trợ lí Jun,... cậu trai này muốn gặp Park tổng”

Jun vốn là vừa bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng của Yang Jungwon liền xoay người muốn trốn, kết quả lại bị “đồng đội” đâm cho một nhát sau lưng.

Jun không thể không dừng bước, từ từ quay người lại trực tiếp đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của Yang Jungwon.

Jun than một câu đành đi qua: "Cậu Jungwon, lâu lắm không gặp”

Jun đứng đối diện với Yang Jungwon liền thấy da đầu ngứa ngáy hết cả lên, không phải anh ghét Yang Jungwon, nhưng mà trong lòng lại có chút sợ.

Yang Jungwon cười cười nói: “3 năm rồi không gặp mà anh vẫn nhớ tôi, xem ra trong lòng anh... Tôi cũng có chút địa vị a, đưa tôi đi gặp Park Jongseong.”

Mặt Jun nhăn lại như quả táo tàu: “Park tổng đang họp, hay là đổi hôm khác...”

Yang Jungwon nào có dễ dàng để anh ta đổi ngày được: “Anh ta đang họp, thì liên quan gì đến tôi, tôi muốn gặp anh ta.”

Jun muốn thẳng thừng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt Yang Jungwon lại không nói được đành: “Cậu... Đừng làm khó tôi được không...”

Yang Jungwon gật đầu: “Được, tôi không làm khó anh, vậy anh chuyển lời giúp tôi, ông đây không phải hạng người anh ta muốn trèo lên lúc nào thì trèo lên ấy, mẹ nó còn lấy trộm điện thoại của tôi, có phải thèm tiền đến điên rồi hay không.”

Jun bị Yang Jungwon nói đến mức hai tai đều đỏ lên, ở chính công ty mình lại bị người khác mắng đến thối đầu, mặc dù không phải mắng mình nhưng Jun vẫn cảm thấy mất mặt, thật mất mặt.

“Cái đó... Tôi gọi điện hỏi chút”

Jun lấy điện thoại ra, lướt tìm một dãy số: “Alo, Park tổng...”

Anh ta vừa mới nói được hai chữ, trong tay liền trống không, điện thoại đã bị Yang Jungwon cướp lấy.

Yang Jungwon đưa điện thoại lên nghe, mỉa mai nói: “Chú Park, tối qua ngủ ngon chứ? Trời mới sáng đã đi rồi, lo tôi tìm chú đòi tiền thuê phòng đến thế cơ à? Sao, 3 năm không gặp, có phải hay không cảm thấy thân thể tôi vẫn” ngon “như ngày xưa? Gặm cắn cả một đêm, miệng có tê không, có cần tôi cho chú một nụ hôn không?”

Jun, Jaeyoon, em gái lễ tân, lúc này trên mặt của mỗi người đều đỏ như mông khỉ.

Cái tên cặn bã nam trong miệng cậu Yang, thật sự là tổng tài đại nhân cao quý ưu nhã của bọn họ sao?

Vài giây sau, không biết đầu dây bên kia nói những gì, Yang Jungwon liền ném điện thoại trả Jun nói: “Đi thôi.”

Jun vội vàng cất điện thoại vào trong túi, không dám nói thêm cái gì khác: “Mời cậu!”

Đến đến tầng 48, Yang Jungwon thấy Park Jongseong đúng là đang họp, trong phòng họp lắp kính trong suốt, hiệu quả cách âm tốt, đứng bên ngoài có thể thấy rõ ràng mặt mũi của Park Jongseong.

Park Jongseong ngồi ở ghế chuyên dụng của tổng tài, hai bên trái phải dưới tay anh ta lần lượt là giám đốc các bộ phận.

Jun nói: “Cậu xem, Park tổng thật sự đang họp, cậu có thể đợi một chút không?”

Yang Jungwon nheo mắt nhìn về phía Park Jongseong: “Bao lâu mới xong?”

Jun chần chừ một lát: “...Tôi cũng không dám chắc.”

Jungwon không muốn đợi, dựa vào cái gì mà hắn ta sau khi làm việc kia xong vẫn có thể bình tĩnh như không hề có chuyện gì vậy?

Jungwon đưa tay đẩy cửa, Jun vội vàng ngăn cản cậu: “Cậu Jungwon, không thể đi vào.”

Jungwon đẩy Jun về đằng sau nói: “Tôi thì lại không thể không vào.”

Park Jongseong ngồi đó không thèm nhìn Jungwon đến một cái: “Tiếp tục...”

Yang Jungwon từng bước tiến đến trước mặt Park Jongseong, anh ta vẫn giữ nguyên sắc mặt, bờ môi mỏng lạnh nhạt nói: “Bản báo cáo này chưa kĩ càng, quay về làm một bản khác tỉ mỉ hơn rồi đưa đến phòng làm việc của tôi...”

Yang Jungwon nhìn anh ta một lúc, anh ta cư nhiên lại không hề có bất kì phản ứng gì, hoàn toàn là cái bộ dạng trong khi làm việc xin đừng làm phiền.

Yang Jungwon thấy vậy liền cười lên, cậu cong lưng xuống, tay tì lên bàn, cả người tựa hẳn lên người Park Jongseong trào phúng nói: “Park tổng, như thế này có nhìn thấy rõ hơn không?”

Park Jongseong vẫn không đếm xỉa đến Jungwon, gõ gõ lên bàn thúc giục các giám đốc đang đơ mặt ngượng ngùng kia: “Tiếp tục”

Yang Jungwon đưa tay giữ lấy cằm của Park Jongseong nói: “Lên giường thì cũng lên rồi, con mẹ nó còn giả vờ cái gì?”

Park Jongseong liếc một cái vào cái cổ áo của cậu, toàn bộ da thịt trắng nõn điểm lên vài dấu hôn, tuyệt đối mê chết người.

Ánh mắt của Park Jongseong liền trở lên lạnh lẽo, giơ tay từng chút một tách bàn tay của Yang Jungwon xuống.

“Tiếp tục, đến lượt ai, công việc trọng điểm của kì này chưa xác định thì đừng ai mơ tan họp.”

Yang Jungwon cười lạnh, cậu gật gật đầu: “Park Jongseong anh được đấy...”

Park Jongseong từ đầu đến cuối vẫn là thờ ơ. Yang Jungwon vứt balo xuống, cởi áo khoác ra ném thẳng lên người Park Jongseong, hành động này của cậu khiến tất cả người trong phòng họp chết đứng. Vẫn đứng ở ngoài cửa - Jun lập tức quay người cúi mặt làm ra vẻ không nhìn thấy gì cả, còn Sim Jaeyoon thì thò cổ vào xem.

Jun kéo kéo người anh ta: “Giám đốc Sim, tôi khuyên anh nên quay người đi là tốt nhất.”

Sim Jaeyoon hỏi: “Tại sao lại không được nhìn, ầm ĩ như thế mà không gọi bảo vệ sao?”

Jun nói: "Anh hẳn là hiểu rõ Park tổng đi, nếu như không phải là anh ấy nguyện ý thì cậu Yang Jungwon đã bị Park tổng sai người lôi ra rồi, còn lâu mới đặt chân vào phòng họp được."

Đội nhiên Sim Jaeyoon kia trừng to đôi mắt: “Mẹ kiếp... Thật mãnh a!!!”

Chỉ thấy tay trái Yang Jungwon túm lấy cằm của Park Jongseong, bắt buộc anh ta phải nhìn cậu, còn tay kia đưa về đằng sau kéo khoá áo của mình xuống.

Park Jongseong ném chiếc bút trong tay lên bàn, lạnh giọng quát: “Tan họp... Tất cả đều cút hết cho tôi.”

Không đến 5 giây trong phòng họp chỉ còn lại hai người họ.

Yang Jungwon: “Có giỏi thì giả vờ tiếp đi...”

“Cậu đừng có vô sỉ như thế được không?”

“Không thể”

Park Jongseong kéo tay của Yang Jungwon xuống: “Cậu đến đây làm gì?”

Yang Jungwon lùi lại hai bước: “Tối qua anh đã đáp ứng tôi, vai chính của Túy Hương, anh đừng nghĩ chơi xấu.”

Park Jongseong lười biếng ngả người ra ghế, ngón tay vân vê môi, híp mắt nói: “Vai chính gì cơ, tối qua gì cơ, sao tôi lại không nhớ gì vậy?”

Nghe Park Jongseong nói câu đó, làm cho Yang Jungwon có cảm giác tối qua giống như bị chó cắn vậy.

Yang Jungwon bật cười: “Park Jongseong, sao trước đây tôi lại không phát hiện ra anh lại bỉ ổi đến vậy nhỉ?”

“Tối hôm qua Park Jongseong anh lên giường với ông đây, trời sáng, một tiếng cũng không nói liền xách quần đi mất, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn cả điện thoại của tôi, Park Jongseong anh có phải đàn ông không vậy? Xem ra anh nghèo đến điên rồi đi?”

Anh ta liếc nhìn qua chút vết tích trên cổ Yang Jungwon, giọng nói âm u cất lên: “Thật không? Cậu xác định người đàn ông lên giường với cậu tối qua là tôi?”

Trong lòng Yang Jungwon bỗng nhói lên một cái, trong lòng bỗng chua sót.

Đúng, mọi người đều nói cậu là lẳng lơ, dâm loạn lêu lổng.

Chỉ cần là đàn ông liền có thể bò lên giường của cậu.

Người khác nói những gì cậu không thèm để ý, thế nhưng, khi Park Jongseong nói ra những lời như vậy, như có hàng ngàn vết dao cứa vào lòng cậu..

Ánh mắt của Yang Jungwon dần dần lạnh đi. Cậu bỗng nhiên muốn trước mặt gã đàn ông này lấy lại chút tôn nghiêm cho chính mình.

Yang Jungwon cúi người lấy balo, từ trong ví tiền lấy ra một xấp đồng xu 1 tệ, nắm chặt trong tay dùng sức ném thẳng lên mặt Park Jongseong.

Yang Jungwon hất cằm lên, bề ngoài cứng cỏi tạo thành tầng tầng vỏ bọc, trông có vẻ mạnh mẽ kiên cường.

Yang Jungwon gật đầu cười nói: “Không sai, anh nói đúng, tôi có nhiều đàn ông như vậy, nhất thời nhận nhầm cũng không có gì là khó hiểu, thật xin lỗi Park tiên sinh, tôi nhận nhầm anh là tên khốn đã bò lên giường với tôi tối quá, đã làm phiền rồi. Tôi biết thời gian của anh rất quý giá, chỗ tiền này bồi thường cho anh.”

Yang Jungwon túm lấy túi xách, áo cũng không cần, liền quay người bỏ đi.

Cậu bước nhanh ra khỏi đó, lấy kính trong túi đeo lên, che dấu sự nhếch nhác cùng thù hận trong mắt, vẫn là bộ dạng tuyệt đại giai nhân.

Jun nhanh chân mở cửa phòng họp ra, Yang Jungwon bước đi đầu cũng không thèm nhìn lại.

Sim Jaeyoon đứng sau hét lên: “Người đẹp, có rảnh đi uống rượu nhé!”

Yang Jungwon dừng bước, quay người cười đến là yêu mị nói: “Tôi chỉ hẹn lên giường với đàn ông thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me