Jensoo Giua Ngon Doi Bo Cong Anh
Jennie tỉnh giấc khi mặt trời đã gần đứng bóng, nàng có chút đau đầu vì đêm qua thức quá khuya để thu xếp đồ đạc. Chaehee có góp ý là để hôm sau dọn vì Jennie đã không ngủ suốt chuyến đi rồi. Nhưng Jennie không đồng ý, gần chục chiếc vali chất chồng lên nhau khiến nàng không thể không để mắt. Hết nói nổi, cả ba người kia mặc kệ mọi thứ bỏ đi ngủ còn riêng nàng lại thức đến gần sáng để sắp xếp cho căn phòng của mình thật ngăn nắp. Và hậu quả là mặc dù ngủ đến gần trưa nhưng hai vết sẫm màu kia vẫn xuất hiện lờ mờ phía dưới đôi mắt nàng. Lisa, Chaeyoung, Chaehee cũng tranh thủ dọn dẹp hết phần hành lý của mình trong lúc chờ Jennie dậy cùng ăn bữa "sáng", vì thế đến gần trưa cửa nhà mới được mở ra sau khi cả nhóm đã hoàn thành việc vệ sinh gần hết mọi ngóc ngách của căn nhà. Chaeyoung vui vẻ thò đầu ra khỏi cửa để đón một chút nắng nhẹ rọi vào. Xung quanh cây cối khá nhiều nên nắng lúc gần trưa cũng không quá gắt gao. Nàng tươi cười bước ra ngoài, ánh mắt vô tình đáp xuống một thứ gì đó trắng muốt được gói lại bằng những tấm giấy báo mang phong cách cổ điển, có màu hơi sờn cũ một chút nhưng trông vô cùng khéo léo. Chaeyoung cầm lên mới thật sự xác nhận đây là một bó hoa Bồ công anh. Cây nào cây nấy vẫn còn nguyên vẹn những sợi lông trắng, khả năng cao là mới được đặt ở đây không lâu. Phía trong còn kèm theo một tờ ghi chú nhỏ, Chaeyoung lấy ra xem rồi bĩu môi, mới ngày đầu tiên đến đây đã có người để ý rồi cơ đấy- Nini ah, có người tặng hoa cho cậu này, ra nhanh đi không là còn cái cùi thôi đấy!- Cho mình á? Jennie hỏi lại rồi tháo tạp dề đi ra ngoài, nhường phần chén còn lại cho Lisa rửa. Chưa kịp hiểu hết câu nói khi nãy thì nàng đã ôm bó hoa nhỏ lúc nào chẳng hay. Chaeyoung xua tay không nói nữa, vào trong giúp người yêu rửa chén. Chaehee đang cầm cái giẻ lau chà lên chà xuống trên cầu thang cũng phải ngưng lại nhìn nàng với ánh mắt tò mò. Không nghĩ nhiều, Jennie bước ra hiên nhà ngó ngang ngó dọc một lúc cũng bắt gặp được bóng dáng của cái người hôm qua đã hai lần hỏi nàng có thật sự thích Bồ công anh hay không. Chỉ là hôm nay không dùng xe lăn nữa mà thay vào đó là dùng nạng để di chuyển. Có lẽ bó hoa này là quà cảm ơn từ chị. - Jisoo unnie... Jennie gọi tên chị, nhưng có lẽ vẫn chưa nghe thấy. Nàng một lần nữa kêu lên- Yahhh, Jisoo, chị đứng lại đó! Nhận thấy người kia ngưng bước, nàng liền nhanh chân chạy đến. Nụ cười rạng rỡ trên môi vẫn chưa tắt. Chẳng hiểu lý do bản thân vì một món quà nhỏ mà vui như thế. Chỉ một lúc đã đuổi kịp Jisoo, Bồ công anh thuận theo gió trời mà bay ngược trở lại phía sau, như những bông tuyết trắng tinh khôi hòa cùng màu nắng trong nụ cười của nàng. Jisoo đột nhiên khựng lại, nét mặt xuất hiện một chút vẻ bối rối. Cô tròn xoe mắt dường như không muốn bỏ lỡ thời khắc này, cô gái kia như đang mang theo chút ít ấm áp của mùa xuân chạy đến rót vào tim cô vậy.- Ji...Jisoo Jennie tham lam hít lấy không khí, Jisoo cũng không gấp gáp, kiên nhẫn chờ nàng nói. Cô đang tưởng tượng ra đủ thể loại câu cảm ơn mà nàng dành cho cô, bất giác lại mỉm cười- Jisoo_nàng gọi cô lần nữa- Chuyện gì? Em đã gọi tên tôi bốn lần rồi đấy.- Chị đúng là đồ độc ác. Jisoo lại bày ra bộ mặt khó hiểu, từ hôm qua đến giờ cô gái này sắp hoá chị thành kẻ ngốc mất rồi- Tại sao chị lại bứng cây hoa lên chứ? Chị không thấy xót sao? Đúng là phù thủy của những loài hoa. Jennie bực dọc trách móc chị, hoàn toàn đem nụ cười vui vẻ khi nãy bỏ vào quên lãng- Tại sao tôi phải xót? Tôi đã chọn hoa để tặng em, vất vả lắm mới giữ được cho chúng không bay đi. Chẳng phải em thích Bồ công anh à? Jisoo trước sự vô lý của nàng cũng không có ý nhường nhịn- Chị phải xót chứ? Hoa cũng là con người mà?- ? *Kim Jennie, tôi mà không với bộ dạng thương tật này thì đã cho em một đạp rồi đó* Jisoo đã căng nhưng Jisoo nhẫn nhịn, không chấp nhất loại người cãi cùn mà sử dụng mấy cái định luật vô lý như thế này. Cô mặc kệ định trở về nhà nhưng đột nhiên bị ai đó níu tay áo lại - Thay vì cắt ngang chúng...thì chị dắt em đến đó đi.- Đến đâu?_ Jisoo hỏi lại- Đến ngọn đồi có Bồ công anh. Jisoo đưa tay ôm trán thở dài, tình hình hiện tại cô có muốn cũng không thể đi được.- Quý cô Jennie à, ngọn đồi đó rất xa, tôi đã đi rồi nên không có ý định đi thêm lần nữa. Nếu thích thì em cứ đi cùng nhóm bạn và hỏi đường người dân ở đây đi.- Nhưng bọn nó đi theo sẽ rất nhoi._ Jennie lại đưa ra lý do- Vậy thì em đi một mình.- Nhưng muốn chị dắt đi... Jisoo không hiểu nổi cô nhóc này muốn gì ở mình. Quen biết gì nhau đâu mà giở cái trò mè nheo ở đây- Tại sao phải là tôi, em không thấy tôi phải chống nạng mới di chuyển được à? Rất khó khăn đấy!_ Cô bắt đầu nổi cáu- Thì em sẽ giúp chị đi. Em sẽ đẩy xe lăn, hai tay kẹp nách hai cái nạng của chị. Bao đi bao về luôn.- Rồi mắc gì tự dưng xưng "em" ngọt ngào vậy?_ Đột nhiên Jisoo cũng thắc mắc, chẳng phải từ hôm qua nàng luôn miệng gọi cô là phù thuỷ hay sao?- Nhờ vả người ta phải hạ cái tôi của mình xuống một chút...- Ờ... Jennie hỉnh mũi, nàng đang vô cùng tự tin rằng Jisoo xấu tính kia sẽ mềm lòng nhưng không...chị ta vẫn ngoan cố từ chối nàng- Xin lỗi, tôi không có nhu cầu được phục vụ. Em thích thì tự mà đi, tôi về nghỉ ngơi đây. Jisoo thấy Jennie không đáp thì cũng chẳng mảy may quan tâm liền có ý định quay đi, nhưng chưa kịp nhấc chân lên đã nghe thấy tiếng thút thít đầy tủi thân đến từ cô nhóc kia. Jisoo dĩ nhiên cảm thấy mình như một kẻ vừa phạm tội tày trời - Hức, mình nói thích ngắm Bồ công anh chứ có phải thích cầm mấy cái bó hoa héo úa này đâu. Lúc nãy cố chạy đuổi kịp người ta bây giờ còn mỗi cái cùi với cái cây không mà người ta đâu có biết...Đúng là_- ĐI!!! CHIỀU NAY TÔI ĐƯA EM ĐI! Cô đỏ mặt hét lên rồi lật đật bỏ đi về nhà đóng cửa lại thật mạnh. Hai gò má lúc này có chút nóng, chắc là do thời tiết rồi. Jisoo trước bộ dạng mếu máo của người kia là không thể nào chịu đựng nổi, nói thẳng ra là có chút...đáng yêu Sau tiếng hét chói tai kia, Jennie ngước mắt lên thì không thấy chị đâu nữa. Nàng đưa ánh mắt về phía cánh cửa vừa đóng sầm lại, gương mặt tự khắc vẽ nên một nụ cười đắc ý. Đúng là 7749 kế với gương mặt này thì kế sách "đôi má bánh bao hoá lỏng" chỉ không có tác dụng với mỗi Lisa thôi.- Haiz, mất hình tượng một chút nhưng đổi lại có được vài tấm ảnh cho bộ sưu tập thì cũng không tồi... Jennie cũng nhanh chân trở về nhà, tay vẫn ôm bó hoa vuốt ve, vui vẻ cất tiếng hát mặc cho những sợi bông trắng đã bị gió cuốn bay đi gần hết.
---------------------------#Azura
---------------------------#Azura
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me