LoveTruyen.Me

Jensoo Lost Human

Tại sao tôi lại trở thành bạn thân của S? Bây giờ khi ngồi nghĩ lại, tôi thấy việc này quả thật là kì diệu.

Ban đầu S rất ghét tôi, lúc nào cũng trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, luôn nói với tôi những từ ngữ khắc nghiệt.

Khi tôi đóng giả làm một tên hề chọc cười mọi người, chỉ có duy nhất S là đứng đó và nhìn tôi với vẻ khó chịu.

S nhìn thấu tất cả.

Ý nghĩ này khiến tôi run sợ từ tận đáy lòng, tôi hoảng loạn tới mức muốn phủ phục trên mặt đất như một chú chó nhỏ.

Dù vậy, tôi vẫn tới gần S, khúm núm như một thằng ngốc vô dụng hèn nhát trước mặt S, với hi vọng làm như vậy sẽ đánh động lòng trắc ẩn của S.

Có lẽ S đã thương hại tôi, S bắt đầu cười với một kẻ vô dụng như tôi. Càng ngày tôi càng muốn tới gần S, tán thưởng S, thề trung thành với S. Và thế là, dưới danh nghĩa bạn thân, S và tôi đã trở thành chủ nhân và nô lệ.

Tuy nhiên, có một việc không hề thay đổi, S là kẻ thù của tôi.

Thỉnh thoảng, khi tôi đóng vai tên hề, S lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại và trách cứ tôi với thái độ lạnh lùng. Khi S nói rằng tôi chỉ đang làm những điều dối trá, tôi cảm giác như mình bị hụt chân và ngã xuống vực thẳm tăm tối.

Đó là tội của tôi sao? Việc tôi sinh ra trong một cơ thể gớm giếc không hiểu được lòng người là tội của tôi sao? Tôi, con quái vật không thể hiểu được niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, luôn phải đóng vai trong những vở kịch đáng sợ. Tất cả những điều mà tôi cố gắng đều là sai sao? À...có lẽ thực sự là vậy. Từ khi sinh ra tôi chỉ là một tội nhân, tôi chỉ là một con quái vật đội lốt người mà thôi. Cho dù tôi than thân trách phận cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi chỉ có thể chịu đựng nổi đau bất tận này.

S sẽ làm gì tôi?

S sẽ bắt tôi không được đóng vai tên hề nữa ư?

Nếu việc tôi là một con quái vật bị người đời biết được, họ sẽ lấy đá xua đuổi tôi chăng?

Nhưng các người chẳng biết gì cả! Các người không hiểu được nỗi đau như thiêu đốt cùng sự sợ hãi của một kẻ từ khi sinh ra đã là một con quái vật! Các người...chẳng hiểu gì cả!

Vào lúc đó, tôi nhận ra " sự ngay thẳng " của S đáng hận đến nhường nào, sự căm hận đó khiến toàn thân tôi nóng lên, cổ họng tôi run rẩy.

_______________________
Rốt cuộc Jisoo biết Kim Suho đến đâu?

Giờ nghỉ tiết ba, Jennie ngồi suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra từ trước tới giờ.

Jisoo rốt cuộc đang nghĩ gì? Mục đích của chị ấy là sao?

Còn nữa, sao Kim Suho lại tử tự ngay sau cái chết của người yêu?

Trong một bức " di thư " khác, anh ta đã nói về nỗi khổ vì không thể hiểu được tình yêu là gì. Vậy tại sao sau khi Kang Suna chết anh ta cũng chết theo?

Nếu cái chết của người yêu không phải là lí do, vậy thì nguyên nhân gì khiến anh ta tự chấm dứt cuộc đời mình?

Trong thư anh ta cũng đã thú nhận mình giết người nhưng em không hiểu ý nghĩa điều đó là gì.

Cũng có thể anh ta cảm thấy cái chết của Suna là một phần trách nhiệm của mình nên mới viết như vậy, nhưng...từ từ ngữ mà anh ta viết ra như thể anh ta đã thực sự chứng kiến cảnh một ai đó chết vậy.

Aa! Có quá nhiều bí ẩn. Có thể còn những bản " di thư " khác nữa. Ở trong một quyển sách khác của Dazai Osamu chẳng hạn...A, nhưng mà làm thế chẳng phải sẽ bị người ta phát hiện ra sao? Khoan đã nào...

Một vấn đề đột nhiên nhảy ra trong đầu em.

Jisoo từng nói chị phát hiện ra bức thư đó kẹp bên trong quyển " Mất tư cách làm người "

Nhưng từ khi Kim Suho nhảy lầu tới nay đã 10 năm rồi.

Chả lẽ trong khoảng thời gian đó không có ai phát hiện ra lá thư đó? Không thể nào, " Mất tư cách làm người " hẳn phải có rất nhiều người mượn đọc chứ?

Cảm thấy có ai đang nhìn mình, Jennie ngẩng đầu lên

" ... "

Trước mặt em là Lisa đang mím môi như thể có chuyện gì quan trọng muốn nói

" Hôm qua...em thấy chị ở phòng tranh phải không ạ? "

Jennie hơi đơ một lúc rồi mới trả lời

" À ừ "

" Ừm...trong đó đẹp không ạ? "

" À...cũng được đấy "

Jennie đành trả lời liều, vì hôm qua lúc vào chỉ chăm chăm cho xong việc điều tra ra Kim Suho nên không còn tâm trí đâu vào mấy bức tranh hay bối cảnh ra sao.

Lisa hơi ngần ngừ một lúc rồi mới hỏi tiếp

" Vậy chị có biết bức tranh mà bị vải che hết được đặt thật to ở trong cùng phòng không ạ? "

" À...lúc đó chị không để ý lắm "

Lisa rủ mắt xuống rồi nói tiếp

" Em nghe nói đó là tranh nghệ thuật do chính tay hội trưởng Ahn Heeyeon vẽ nên có chút tò mò, nghe nói là tranh khoả thân của chị hoa khôi nào đó "

Jennie hơi giật mình, hình như hôm qua Heeyeon chưa vẽ xong bức tranh của em, vậy còn ai nữa?

Hoa khôi...lẽ nào, liệu đó có phải là Jisoo không?

Tiết chuông báo vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người và dòng suy nghĩ trong đầu Jennie. Lật đật trở về chỗ và tiếp tục buổi học, mọi người trông có vẻ khá mệt mỏi chỉ mong sớm tới giờ nghỉ trưa.

Giờ nghỉ trưa, Jennie đi vòng lên chỗ của học sinh lớp 11. Jennie để ý trên thảm cỏ xanh rờn Jisoo và Hanbin đang ngồi, trên đùi hai người là hai hộp cơm trông rất bắt mắt.

" Nè, cái này chị làm đó, không tệ chứ? "

" Ừm, cay cay ngon lắm. Cảm ơn chị "

Jisoo trông rất vui vẻ bên cạnh Hanbin làm Jennie có chút khó chịu. Bỗng Hanbin thấy Jennie, em liền ra dấu cho Hanbin đi theo mình, cậu ta hơi chần chừ một lúc rồi mới nói với Jisoo đi vệ sinh và rời khỏi chỗ ngồi.

" Có chuyện gì vậy? "

Hanbin khó hiểu nhìn Jennie

" Gia đình cậu có một người từng học ở trường này tên là Kim Suho phải không? "

" Không "

Hanbin trả lời dứt khoát, không cần tới một giây suy nghĩ làm Jennie tròn mắt nhìn

" Cậu suy nghĩ kĩ một chút! Thật sự không có ai là anh họ của cậu tên Kim Suho à? "

" Gia đình tôi thậm chí còn không có ai tên như vậy "

" Ơ? Thật sự chứ? "

" Thật. Nếu cậu chỉ muốn hỏi như vậy thì tôi đi đây "

Nói xong Hanbin liền bước vội về, tránh để Jisoo chờ lâu. Jennie đứng ngơ người một lúc, Hanbin không thể nói dối về người thân của mình được, vậy Kim Suho là ai? Anh ta là ai có thể khiến Jisoo nói dối như vậy?

Giờ ra về, Jennie vẫn đứng nơi cầu thang chờ lớp 11 ra. Đợi một lúc lâu tưởng chừng như mọi người đã về hết thì Jisoo mới chạy lon ton về phía Jennie

" Chị xin lỗi, hôm nay trực nhật mà quên báo em "

" Chị. Kim Suho là ai? "

Nụ cười trên môi Jisoo chợt cứng lại, rồi chị dùng giọng nói hết sức bình thường để đáp

" Anh họ của Hanbin... "

" Chị có thể ngưng nói dối không? "

" Chị nói thậ..."

" Em đã hỏi Hanbin rồi, cậu ấy còn chẳng biết Kim Suho là ai! "

Jisoo im lặng, đầu cúi xuống hai tay vân vê vào nhau.

Em biết rằng giờ có trách cứ chị thì cũng chẳng còn gì ý nghĩa nữa nhưng em không khép miệng lại được

" Phải rồi! Kim Suho đã nhảy lầu chết từ 10 năm trước rồi! "

Lúc em nói tới đây, Jisoo ngẩng phắt đầu lên

" Chị có thể ngưng cái trò này rồi, dù đã 10 năm trôi qua nhưng khi em biết cái người có khuôn mặt giống chị nhảy lầu em khó chịu lắm chị biết không? Em cần tống khứ chuyện này khỏi đầu, mong thời gian này chị đừng tìm em nữa "

Nói xong Jennie quay người, từng bước nhanh xuống cầu thang. Đằng sau, giọng nói của Jisoo như bị bóp nghẹn

" Người như em...sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu "

Khi quay đầu lại, Jennie sững sờ với khuôn mặt cô độc của Jisoo.

Jisoo cắn môi, chạy xuống cầu thang để lại Jennie đứng như trời trồng tại chỗ.

Tại sao vậy? Tại sao vậy Kim Jisoo?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me