LoveTruyen.Me

Jensoo Nang La Tinh Cu



RẦM!!

Thang máy của bọn họ đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, Jennie giật mình hốt hoảng, không giữ được thăng bằng liền bị ngã về sau, rất may tay bám được vào trong tay cầm bên trong thang máy, nàng hoảng hốt không biết chuyện gì đã xảy ra, một tay đặt bên ngực trái vuốt vuốt vì giật mình nên tim đập nhanh quá độ.

Cả ba người họ ai cũng đều bị mất thăng bằng nhưng chỉ riêng Yoo Jung là ngã quỵ xuống, mắt cá chân đập mạnh xuống nền thang máy truyền đến một cơn đau điếng khiến cô hét toáng lên. Jisoo thấy vậy liền ngồi xuống xem cô có bị làm sao không rồi lại nhìn xung quanh đoán xem chuyện gì đã xảy ra, đèn ở trong thang máy chớp tắt vài lần rồi tắt lịm, để lại không gian tối đen như mực, tay của Yoo Jung bám thật chặt ở bên vai áo của cô.

" Chuyện gì vậy!? " - Jisoo nhíu mày, giọng nói có phần hơi hấp tấp, dù là chuyện gì đi nữa thì chắc chắn cũng không phải chuyện may mắn gì, cái hoàn cảnh này cô thấy rất quen, phim ảnh lẫn ngoài đời đều đã có nhiều trường hợp nhưng cô không ngờ chính bản thân mình được thử qua ngay tại công ty này, nhưng đầu tiên là phải giữ bình tĩnh trước đã.

Yoo Jung đau đớn, hay tay ôm chặt lấy vai cô. - " Jisoo! Em đau quá... hức thang máy bị cái gì vậy!! Em sợ quá Jisoo! "

" Em bình tĩnh đã " - Jisoo hết cách đành phải dịu giọng.

Jennie nép một góc thang máy, nàng rất sợ bóng tối, nàng sợ phải trong một không gian vô định tối đen mù mịt, như thể có hàng ngàn nguy hiểm đang bao quanh mình, như thể mình đang dần lọt thỏm giữa hố sâu, hơi thở gấp gáp, tay nắm chặt lên tay nắm thăng bằng. Không lẽ thang máy bị hư rồi hay sao? Tình huống này là vô cùng cấp bách, nàng muốn thoát khỏi đây, cũng như thoát khỏi cái không gian tối mịt này, muốn hét nhưng không thể hét. Nàng luống cuống lấy điện thoại ra gọi cho Dungi, mong anh vẫn còn ở công ty để giúp nàng giải quyết nhưng chết tiệt! Lúc nãy trong lúc nàng choáng váng thì nó rơi ở đâu mất rồi.

" Hức hư... Jisoo, em đau quá... aa!! " - Yoo Jung bỗng nhiên khóc nấc lên vùi mặt vào vai cô, bóng tối khiến họ không nhìn thấy được thứ gì nữa, thậm chí ai ở trước mắt họ cũng không biết, chạm được người nào liền bám lấy như muốn tìm đến sự an toàn.

" Em bình tĩnh, để chị thử mở cửa. "

Jisoo nhướn người, bấm nút liên tục nhưng không có kết quả, cánh cửa không mở, chắc chắn thang máy đã bị kẹt rồi. Cô mò mẫm bấm nút gọi cứu hộ, thầm mong nó có hiệu quả.

" Jisoo!! Em sợ quá hức " - Yoo Jung liên tục la hét vì bị ám ảnh bởi những tai nạn mà cô đã được đọc trên báo, rất nhiều vụ rơi thang máy đã xảy ra khiến cô vô cùng hoảng loạn.

Jisoo thấy cô như vậy cũng ân cần dỗ dành, vì nếu để cô la hét như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt, cứ hoảng loạn thì không sớm thì muộn cũng sẽ ngất đi vì thiếu oxi, đã vậy mà còn bị thương nữa, đúng là xui xẻo hết chổ nói.

Jennie rồi rạp xuống, hai tay ôm lấy đầu, mắt không rõ từ khi nào đã rưng rưng, tối quá... nàng không thấy gì cả, không có ai ở bên cạnh nàng hết, Jennie thở gấp, nàng biết chứng bệnh của mình là gì nên đã rất tránh né những môi trường như vậy nhưng lúc nào hoàn cảnh cũng đưa đẩy nàng rơi vào cái chuyện khốn nạn này, nếu không ai đến kịp thì có khi lại bỏ mạng ở trong thang máy. Hai tay nàng run rẩy.

" Ji- Jisoo... ôm em... em sợ "

Giọng nói lắp ba lắp bắp vang lên chắn ngang tiếng khóc nức nở của Yoo Jung, nàng đã cố nói bằng một phong thái bình tĩnh nhất có thể. Jisoo không nhìn thấy nàng ở đây nhưng cô lại cho là nàng ổn, còn thân người của Yoo Jung thì lại run lên lẩy bẩy không ngừng, cô tặc lưỡi.

" Yoo Jung đang bị thương, em cố chịu một chút sẽ có người đến. "

Jennie không nhịn được liền khóc lên nức nở, nàng sợ, nàng rất sợ, những người mắc những hội chứng này đều sợ hãi mỗi khi rơi vào tình trạng đó, thứ đầu tiên mà họ nghĩ đến là có lẽ họ sẽ chết, nàng cũng không ngoại lệ, tay chân run rẩy không ngừng, tim đập thình thịnh ở trong lồng ngực nhưng muốn văng ra ngoài, ngột ngạt khó thở đến lạ, những hội chứng này không phải là chuyện đùa, tâm lý bị ảnh hưởng vô cùng lớn, cảm giác mà nó mang đến lại vô cùng tồi tệ.

Ngay đúng lúc này, thang máy đột nhiên run chuyển khiến nàng hoảng sợ hơn nữa, cảm giác không an toàn, nàng muốn có một ai đó để che chở bản thân, ở đây chỉ có ba người, người nàng nhớ đến đầu tiên lại luôn là Jisoo.

" Ji-soo... em muốn chị ôm em!! Nhanh lên đi!!! "

" Jisoo... em đau chân quá... "

" Jisoo! Chị nghe em nói không? "

" JENNIE!! "

Jisoo bị trấn áp hai bên lỗ tai, cô cũng biết sợ mà nhưng ở cùng với hai người thì cô lại là người tỉnh táo nhất có thể lo cho họ, cô vừa lo lắng vừa bị hai đầu âm thanh chèn ép như vậy, thật sự rất khó chịu. Nhưng tại sao... lại lớn tiếng với nàng?

Jennie nghe cô quát mình một cái, hồn phách từ nãy giờ đã rất mông lung, lập tức giật mình bay tận lên mây, bây giờ nàng không còn quan tâm gì đến chuyện đấu đá giữa mình và Yoo Jung nữa nhưng cô ấy thì khác, bám lấy vai Jisoo không buông, sau khi nghe nàng bị quát lại còn nắm chặt hơn nữa không muốn rời.

Jennie cắn lấy tay mình cố để không hét lên nhưng cũng thành công để những tiếng nấc kia không lọt ra bên ngoài, nước mắt nàng rơi lã chã nhưng lại không có ai nhận ra. Nàng đã khổ sở như vậy mà Jisoo lại còn lo cho người khác khiến Jennie tủi thân lại chồng chất thêm tủi thân.

Tiếng bước chân rôm rã từ nhỏ dần to khiến cho họ trong một khắc một thấy mừng rỡ, đội cứu hộ đến rồi.

" Mọi người dưới đó ổn không!? "

" Có! " - Jisoo nhanh chóng đáp lời.

" Bình tĩnh! Chúng tôi sẽ đưa mọi người lên an toàn. "

Cũng không biết là bao lâu kể từ câu nói đó, hoặc là Jennie đã không còn đủ tỉnh táo để biết được bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nàng vô cùng bấn loạn nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc cắn lấy tay mình khiến cho nó rướm máu.

Đâu đó khoảng tầm mười lăm phút sau, bóng đèn trong thang máy chớp tắt giống như ban nãy nhưng lần này lại sáng hẳn, thang máy dần chuyển động theo quỹ đạo hướng lên trên, Jennie mừng rỡ chụp lấy cái điện thoại bị rơi ở dưới đất, trên mặt nước mắt giàn giụa, cửa thang máy vừa mở ra thì nàng đã chạy ngay ra bên ngoài, đôi chân run rẩy chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đó.

" Các cô có sao không? "

" Jennie!! Em đi đâu vậy! " - Jisoo gọi nàng nhưng cũng không hề hấn gì, Jennie vẫn cứ chạy, bước chân liêu xiêu rất lạ thường. Cô nhìn bọn họ rồi gật đầu cảm ơn. - " Chúng tôi không sao. "

" Em đau quá... "

Yoo Jung đến bây giờ mới chịu bình tĩnh lại, cố gắng đứng dậy dựa vào vai cô bước từng bước khó khăn, cô cũng không ngờ là nó lại đau đến vậy. Jisoo nhìn theo Jennie, cô đành dìu Yoo Jing xuống sảnh trước rồi sẽ quay lại tìm nàng sau, khi không tự dưng lại bỏ đi một mạch khiến cô rất lo nhưng Yoo Jung thì lại không thể đi một mình được.

Chaeyoung đang đứng dưới sảnh, cô điện thoại cho Jennie từ nãy giờ mà Jennie lại không nhấc máy, cô còn tưởng mình đến trễ quá nên nàng đã về mất rồi, việc cũng không có gì quan trọng, chỉ là cô muốn đến đón Jennie cùng đi dự một bữa tiệc nhỏ ở nhà Lisa để có người nói chuyện cùng, chứ không thì cô lại ngồi im như pho tượng mất, cô biết Jennie cũng không bận gì nhiều nhưng hình như mình đã đến trễ.

Lúc cô vừa định rời đi thì lại thấy Jisoo cùng với một cô gái lạ bước xuống sảnh, cô cũng rất bất ngờ khi thấy Jisoo ở đây, Jisoo nói mình làm nhân viên văn phòng, mà lại vào trúng công ty của Jennie nữa chứ? Bọn họ đúng là có duyên thật rồi. Nhưng còn sốc hơn nữa là Jisoo đang cặp kè một người khác ngay trong khuôn viên được quản lý bởi Kim Jennie - bạn thân của cô.

" Jisoo! "

" Chaeyoung? "

Chaeyoung bước đến, cô tự nhủ chuyện của bọn họ, mình là người ngoài thì không được phép xen vào, cũng nhờ quan hệ giữa cô và Jisoo rất tốt nên cũng không nỡ buông lời đả kích.

Jisoo so với Chaeyoung cũng bất ngờ không kém nhưng cũng thắc mắc tại sao cô ấy có mặt ở đây. Yoo Jung nhìn cô, Jisoo quen biết nhiều người sang trọng như vậy sao?

" Cậu thấy Jennie ở đâu không? "

" À... Lúc nãy bọn mình bị kẹt trong thang máy, vừa được cứu thì em ấy chạy đi đâu mất rồi. "

Chaeyoung trừng mắt, thang máy bị kẹt? Không ổn rồi. - " Lúc đó rất tối? "

" Ừm. "

" Jennie đang ở đâu!! Cậu nói mau lên!! " - Chaeyoung bỗng nhiên bị mất bình tĩnh gào lên.

" Ở trên tầng ba, cậu làm sao vậy? "

Jisoo ấp úng nhìn Chaeyoung, có chuyện gì mà trông cô ấy có vẻ gấp gáp quá vậy? Yoo Jung ở bên cạnh cô cũng vô cùng thắc mắc không biết người này là ai, cũng không rõ nguyên do vì sao người này tức giận, chỉ nhận thức được là bọn họ đều có liên quan đến Jennie.

Chaeyoung nghiến răng, ít nhiều gì thì bọn họ cũng đã từng ở bên nhau ba năm, Jisoo ít ra cũng phải biết Jennie sợ bóng tối, mỗi lần như vậy đều cắn lấy tay mình như muốn đứt rời. Cô nhìn người này gần gũi với cô gái khác mà bất bình thay cho cô bạn thân của mình, hơn hết cô cảm thấy vô cùng thất vọng về Jisoo, mối quan hệ của bọn họ, sau chuyện này cô sẽ cân nhắc lại sau.

" Người vô tâm như cậu thì hiểu cái gì!! Đi mà lo cho cô ta đi! "

Chaeyoung buông một câu đầy tức giận vào hai người họ rồi chạy một mạch lên lầu ba tìm Jennie, cô thầm mong nàng không sao.

Jisoo nhíu mày nhìn theo cô, dáng vẻ gấp gáp như vậy chắc chắn là có chuyện rồi, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn lo lắng. Cô vội đỡ Yoo Jung ngồi lên ghế, phần mình tức tốc chạy theo Chaeyoung.

Yoo Jung nhìn theo bọn họ, Kim Jennie đó là ai mà bất cứ người nào liên quan đến cô ấy đều quan tâm đến như vậy? Lúc nãy cô còn bị quơ vào câu nói của Chaeyoung, trong lòng vô cùng hoài nghi, sao ai cũng chạy theo Jennie hết vậy! Còn cô thì sao đây!

____________

Ê hôm nay mình chưa có chích, bởi vì sao? Mình tới thì hết thuốc + lộn buổi????? Phải tới T3 tuần sau mình mới chích lận.

Mà chích thì chưa nhưng mà ngược thì vẫn ngược nha cả nhà yêu. Ngược mấy bạn

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me