Jensoo Thu Cuoi
Taeyong ngồi bên chiếc ghế, lòng anh buồn tênh. Sao lúc nãy em lại đối xử với anh như thế? Anh biết lòng em đang chất đầy tâm sự, nhưng liệu anh không đáng để cho em trút nỗi lòng mình ra hay sao?Bầu trời Đại Hàn về đêm đen kịt, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường vàng vọt và ánh sánh hiu hắt của một vài cửa tiệm bán đồ khuya. Anh thở dài, ánh sáng của con người đã làm vì sao anh hằng mơ tưởng thật mờ nhạt. Nhưng anh vẫn tin rằng, trên bầu trời thăm thẳm, vì sao của anh vẫn đang lung linh. Lung linh xoay tít trên bầu trời Đại Hàn.Anh nhớ lại em trong bộ váy hoa, em là một nàng công chúa đúng không Jennie, nàng công chúa trong vô thức đã cướp trái tim của một kẻ phàm phu rồi nàng ở trên cao mà ban phát cho hắn chút gì đó gọi là thương hại.Anh bật cười vì dòng suy nghĩ ngu ngốc. Sao anh lại nghĩ thế chứ? Cái dự cảm trong đầu anh là thế nào? Rồi em sẽ là của anh thôi Jennie ạ. Rồi mối tình của mình sẽ đẹp như một khúc tình ca. Anh biết chắc mà.Taeyong thở dài ngao ngán, Đại Hàn về đêm sao lại lạnh lẽo đến thế. Hay do lòng anh vốn đã đông cứng tự bao giờ. Đôi lúc anh ước Jennie đừng ngây thơ đến thế, sao em không hiểu lòng anh gì hết vậy?Một mảnh tình chỉ có thể giữ trong lòng mà chẳng thế nói ra. Anh mỉm cười chua chát. Hóa ra tình yêu là thế.Không, chỉ có kẻ hèn nhát như Jisoo mới không dám nói ra. Anh sẽ nói, anh không thể để cuộc tình giữa anh và em chết trong im lặng và thời gian trôi đi lạnh lùng khiến em quên mất nó. Jennie à, đợi anh nhé. Anh sẽ không làm em thất vọng đâu.Bước đi trong vô vọng và buồn tẻ dẫn anh đến một quán rượu. Trang trí ấm cúng kiểu Bắc Âu khiến lòng anh cũng nguôi đi một chút. Anh khẽ mỉm cười nhớ đến Stockholm cổ kính mà anh đã từng có dịp ghé qua.Nơi đó thật ấm cúng làm sao và món cá trích trứ danh khiến anh chẳng thể nào quên được.Anh cảm thấy mình thật buồn cười. Tránh đi cái lạnh của Đại Hàn để đến bên vùng Bắc Âu lạnh lẽo gấp ngàn lần. Sao anh lại kì quặc như thế.Anh tự hỏi liệu Jennie có thích đến Bắc Âu với anh, đến nơi lạnh lẽo chỉ có ngặt một màu tuyết trắng. Rồi hai đứa sẽ xây nên một căn nhà nhỏ và hóa ra tình yêu ấm áp của cả hai đủ để xua tan đi mất băng giá lạnh lùng.Dòng suy nghĩ chợt dừng lại khi anh vừa bước vào trong quán. Nơi đây chẳng khác gì một Bắc Âu thu nhỏ. Vài vại bia Đan Mạch lặng lẽ ủ mình trong một góc và một vài hộp cá trích đang nằm dài trên bàn.Anh sững sờ, liệu có một Bắc Âu huyền bí giữa lòng Đại Hàn hay sao?Ánh mắt anh dừng lại, đã về khuya nên tiệm chẳng còn ai. Chỉ có một cậu trai trẻ đang ngồi trên ghế. Anh nhìn vào mắt cậu, đây là ánh xuân mơn mởn đó ư?Ai mà ngờ được, chỉ một cái nhìn, mà say cả một đời. Sống đến mấy cũng chỉ toàn mộng mị.
_____________Suzu chán nản nằm ườn trên giường, cô chẳng biết được liệu tương lai của mình và chị sẽ ra sao.Tình cảm cô giấu kín mấy năm trời, chỉ âm thầm lặng lẽ để cho riêng mình, ủ trong một góc kín kẽ nhất trong lòng. Giờ đây nó tuôn trào ra như một loại rượu mạnh. Khiến cô say khướt trong mảnh tình vô vọng.Giá mà cô đã không nói ra...Nhưng nếu cô không nói ra thì....Suzu cảm thấy sao mà bế tắc quá. Bất giác cô muốn uống cho say, cho quên đi tất cả mọi thứ. Cô muốn uống để quên. Hóa ra con người là một giống loài kì quặc. Họ sẵn sàng làm tất cả để nhớ, cũng làm tất cả để quên.Cô nhìn mấy cành hoa lưu ly lả lơi trong bình hoa đầu giường.Forget-me-not.Thật nực cười làm sao khi mới sáng nay thôi, cô cắm hoa để mong chị sẽ không quên cô. Giờ cô chỉ muốn quên chị, quên phắt đi tất cả những ấm áp, tia sáng dịu dàng của mặt trời đã từng sưởi ấm cô.Ái tình là chi?Là một nỗi sầu bi lặng ngắt
Hay một trò cười im bặt?Cô thật muốn say làm sao.Cô mở cửa tủ đựng rượu, dốc hết thứ chất lỏng màu tím vào miệng. Men rượu bây giờ cộng với khi nãy làm cô nấc lên. Bất giác cô muốn khóc quá. Khóc cho mình, chỉ cho mình thôi.Chạy theo ánh nắng mặt trời hòng lôi kéo từng tia nắng nhạt, ai mà ngờ mặt trời đang vội lặn xuống để đến bên vì sao nhỏ.Chỉ còn một mình mình tự cười bản thân vươn tay đón lấy ánh hoàng hôn vô nghĩa.Ngày đó, giá mà ánh trăng không cố chấp chạy theo ánh mặt trời vàng rực rỡ mà quên đi rằng, chỉ khi mặt trời đi khuất núi thì mặt trăng mới bắt đầu ló dạng, nếu có yêu cũng chẳng thể bên nhau. Giá mà ánh trăng nhận ra, dưới hạ giới cũng có kẻ vì trăng mà mang một nỗi sầu nhân thế. ____________________"Vậy, cậu cũng thích Bắc Âu à?"Taeyong mỉm cười, khóe mắt anh cong lên thành một vòng cung xinh đẹp. Cậu trai trước mắt anh có vẻ mặt xa lạ nhưng bên trong lại hồ hởi quá. Chẳng khác gì Bắc Âu anh thầm thương trộm nhớ. Vỏ bọc lạnh lùng như băng giá nhưng bên trong lại ấm áp như suối nước nóng quanh năm."Đúng thế, tôi mới biết quán này cũng gần đây thôi. Thật bất ngờ khi biết cũng có người thích đến nơi này khi trời tối như tôi. Ông chủ hay mắng tôi đừng thức khuya quá. Nhưng anh biết đấy, người dân Bắc Âu làm gì kể ngày đêm. Bọn họ sống ở gần Bắc Cực nên giờ giấc bị đảo lộn cả. Dù đang ở Đại Hàn nhưng tôi vẫn nhớ Bắc Âu lắm."Taeyong bật cười vì sự nhiệt tình của cậu trai trẻ. Cậu ta tên Jaehyun, cái tên này, khiến anh vừa thấy lạ lại vừa thấy quen."Tôi không thường xuyên thức khuya đâu, tôi thuộc tuýp người sống có kế hoạch."Jaehyun khẽ mỉm cười đầy thích thú."Vậy cơ duyên nào đưa đẩy anh đến đây vào giờ này vậy? Tôi vẫn thích ở đây đến bình mình, nhìn mặt trời mọc rồi tưởng tượng đấy là cực quang. Anh đã ngắm cực quang rồi chứ nhỉ? Từng vầng ánh sáng lấp lánh trên cao, thơ mộng như cổ tích."Taeyeon hơi trầm ngâm một lúc, rồi anh cất tiếng, giọng hơi khàn hẳn đi. Mắt anh gắn chặt vào cốc bia trên bàn."Chà..... Crush của tôi, hình như hơi giận tôi rồi.""Thế thì dỗ đi chứ? Anh còn chần chừ là mất đấy."Mặc dù không nhìn vào người đối diện, dường như anh cảm nhận được rằng, Jaehyun đang mỉm cười, và mùa xuân trong mắt cậu cũng đang nảy nở. Tiếng cười của cậu, hình như, có chút giống với tiếng nảy mầm của mùa xuân."Nếu như tôi có đem lòng thích một người, tôi sẽ đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người đó. Sẽ khiến người đó ở bên tôi, mãi mãi không rời."Ánh mắt của cậu nhìn anh chằm chằm làm anh giật mình. Cậu khẽ cười, rồi rời khỏi quán. Tim cậu hơi loạn nhịp, cậu tự hỏi, đây là gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me