LoveTruyen.Me

Jensoo Thu Cuoi


Jisoo bước vội vào một góc tường, cô nhắm mắt lại, để cho những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đau đớn.

Ngày hôm đó, có một mặt trời vì một tinh tú bé con mà hết lòng tỏa sáng.

Cũng ngày hôm đó, cũng vì tinh tú bé con đó, ánh nắng chói lọi của mặt trời như tắt lịm.

Jisoo cứ thế im lặng, chẳng gì có thể nói lên nỗi lòng cô lúc này.

Từng kí ức về Jennie, từng kỉ niệm vag nụ cười rực rỡ của em chỉ là những mảnh thủy tinh vỡ nát.

Chị càng cố chấp ôm lấy, lại càng làm mình bị tổn thương nhiều hơn.

Đáy lòng chị chua xót, tim chị như bị một thế lực nào đó ép chặt, chị gần như không thở được.

Yêu........đúng là con dao hai lưỡi tàn độc, là chất độc ngọt ngào mà thượng đế ban cho loài người.

Càng yêu thì càng đau.

Nhưng ít nhất.....chị cũng đã nói ra nỗi lòng mình.

Ít nhất chị đến cuối cùng không phải là một kẻ hèn nhát.

Ít nhất là như thế.

Chị lôi chiếc máy ảnh cũ ra, chị đã mua nó từ rất lâu rồi, từ một người bán đồ cũ trên một con phố nhỏ.

Chị mân mê nó, ngày đó khi nhìn thấy nó chị đã quyết sẽ mua nó bằng được, dù nó cũ kĩ và gần như chẳng đáng giá bao nhiêu.

Nhưng đối với chị lúc đó, thế là đã xa xỉ lắm. Dù gì lúc đó cũng còn là một cô sinh viên, còn đầy ước mơ và lý tưởng.

Chị nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền, chị cố đi làm thêm sau giờ học để mua nó.

Một kỉ niệm khó quên.
________________________

Chị mở máy ảnh lên, xem lại những bức hình trong cuộn phim chẳng đáng giá bao nhiêu.

Phần lớn ảnh đều là ảnh Jennie, chị mua máy ảnh nhưng sợ tốn tiền mua phim nên chẳng dám chụp.

Chị chỉ chụp Jennie thôi.

Đối với chị, Jennie là một cô công chúa, em xứng đáng với những gì đẹp đẽ nhất.

Chiếc máy ảnh chị yêu quý, cũng chỉ để lưu giữ những khoảnh khắc của em.

Lưu giữ thanh xuân đẹp đẽ của em, bởi vì em xứng đáng.

Từng tấm ảnh một, từng nụ cười ánh mắt, từng nhát dao đâm sâu vào tim.

Chị cất máy ảnh đi, gạt vội dòng nước mắt.

Có lẽ chị nên quên em đi?

Nhưng mà quên làm sao được chứ?

Quên làm sao được ngày nắng hạ rực rỡ hôm đó, em mặc một bộ quần áo kiểu Ý, mỉm cười với chị.

Dòng sông giả của quán cà phê chảy róc rách, trong trẻo như em.

Nụ cười ngày hôm đó, đẹp đẽ là thế, giờ nhìn lại cũng chỉ là kí ức đau thương.

Buổi trưa ánh mặt trời lộng lẫy, có một người con gái chỉ mới ăn vài cái bánh tiramisu đã say.

Có thêm một người cũng say, say tình.

Sao mà quên được hôm đấy, chị bế em và khuôn mặt em kề sát chị.

Em cứ tiến tới, gần, gần thêm nữa tưởng như đôi môi thắm ấy sắp chạm môi chị.

Tim chị hẫng đi một nhịp, chị chẳng thể kiềm chế nổi mình.

Chỉ một chút, một chút nữa thôi.

Rồi em ngả ra sau, tim chị lại hẫng một nhịp, lần này là tiếc nuối.

Ước gì chị chưa từng trầm mình vào lấp lánh mắt em.

Hôm đó, là một giấc mộng đẹp ban trưa chăng?

Hoàn hảo đến tưởng chừng như chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng.

Chị thở dài, cảm thấy sao mà chán nản.

Trưa hè Tháng Sáu, hư hư thực thực, chẳng biết có nên đặt lòng mình vào hay không?

Ngoài trời đã ngả buổi chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ au.

Mặt trời lặng lẽ đi xuống chân trời, để lại những vệt nắng đỏ thắm.

Nắng đi rồi, chỉ còn đêm đen kịt.

Em đi rồi, bầu trời của chị cũng chẳng còn chi. Chẳng còn phép màu nào cho chị.

Tinkerbell của chị, đã đi mất cùng với mớ bụi thần tiên lấp lánh rồi.

Chị cứ thế, bước đi trong vô định cho đến khi chạm mặt Suzu.
_____________

Cô nhìn gương mặt thất thần và dòng nước mắt không ngừng chảy của chị.

Mặt trời của cô....

Suzu đặt tay mình lên vai chị như an ủi.

"Này mặt trời của tớ, cậu có muốn nắm tay tớ không? Đừng lo, nếu cậu không tỏa sáng nổi nữa, có tớ ở đây. Tớ sẽ sưởi ấm cho cậu."

Yêu, đâu cần gì nhiều, chỉ cần có người ở bên là được.

Chị ngước mặt nhìn Suzu, con tim chị khẽ lay động. Chị chớp chớp hàng mi, nhìn sâu vào trong đáy mắt Suzu như dò hỏi.

"Vậy sao?"

Suzu nhìn chị, chói lọi trong mắt chị dường như tắt lịm.

Cô đơn lạnh lẽo đến tột cùng. Như gió tuyết Đại Hàn lạnh lẽo.

Không, Đại Hàn vẫn còn ấm áp hơn nhiều.

Đáy mắt chị như một đêm tuyết lạnh trên núi cao cô độc, gió gào thét và tuyết lặng lẽ như giằng xé, giày xéo chị.

Chị ở đó, một mình.

"Không ai cô đơn cả Jisoo ạ, cậu có tớ ở bên đây."

Chị nhìn cô, mỉm cười tái nhợt.

"Ừ, tớ có cậu ở bên đây."

Hoàng hôn tắt lịm, thành phố cũng dần lên đèn.

Những ánh đèn vàng vọt của những cửa tiệm cũ kĩ và cả đèn neon sặc sỡ của những trung tâm thương mại.

Seul đông đúc và ồn ào, kể cả ngày hay đêm.

Chị mệt mỏi gục xuống, gối đầu bên đùi Suzu. Chị rúc vào người Suzu để tìm chút hơi ấm.

Suzu khẽ thở dài, tay cô vuốt ve một lọn tóc của chị.

Xơ xác.

Sợ rằng cô và chị, chỉ là liều thuốc giảm đau tạm thời thôi.

Bất giác, Suzu thấy mắt mình cũng ướt.





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me