Jensoo Thu Cuoi
"Cốc cốc.""Jennie, mở cửa cho anh đi. Anh xin lỗi vì đã nói như vậy với em." Tiếng đập cửa vang vọng từ phía bên ngoài.Jennie vừa hay cũng đã thức dậy, em mệt mỏi chẳng muốn nghe thứ gì từ anh. Jennie lấy chăn tự bao trùm bản thân."Em không muốn, anh về đi.""Không, anh muốn. Rất muốn, hãy về với anh."
"Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa đấy." Giọng anh từ hối thúc đã chuyển sang nài nỉ. Anh thật sự không muốn mất Jennie."..."
Mãi vẫn chỉ có một sự im lặng, Jennie không đáp lại.
Em đã cho anh bao nhiêu cơ hội rồi? Em cũng chẳng nhớ nữa.
Taeyong vẫn liên tục đập cửa. Anh vốn nghĩ Jennie chỉ là giận dỗi vô cớ, chỉ cần anh nhẹ nhàng dỗ dành là được.Ngay lúc anh vội vã muốn đập tan cánh cửa, thì nó lại nhẹ nhàng mở ra.
"Anh sẽ bảo vệ em?" Giọng em khô khốc, đôi mắt xưng vù lên vì khóc cả đêm.Anh nhìn thấy trong lòng liền xót xa, cô gái nhỏ của anh. Anh rõ ràng là rất yêu em, nhưng lại không yêu em theo cách mà em muốn.
"Anh sẽ bảo vệ em, dù cho đó có là gia đình của em đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ chọn em."Lời nói tưởng chừng như đơn giản lại có thể nhẹ nhàng xoa dịu được lòng em."Vậy thì đợi em nhé."____"Ba, mẹ. Hôm nay bạn gái con đến thăm hai người đây. Con mong mẹ đừng cư xử khiến em ấy khó xử." Taeyong, tay anh nắm chặt tay em. Giọng anh vững vàng khẳng định."Lần trước là do hai bác sai vì đã chỉ trích con, mong con thông cảm bỏ qua." Jennie nghe thấy liền vui mừng, em đã nghĩ rằng mọi việc từng xảy ra chỉ là những sai lầm nhất thời, và rồi em đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi."Không sao đâu ạ, con không để tâm đâu." Em vui vẻ đáp lại.
Nụ cười rạng rỡ trên khoé môi."Thật may mắn quá, con ngồi chơi nhé, hai bác hôm nay có làm tiệc đãi con." Mẹ anh vẫn nhiệt tình như lần đầu, bà vẫn tỏ ra vui vẻ và không cảm thấy áy náy."Vì hôm nay Jennie của anh là khách, vậy nên hãy ở yên nhé." Nói rồi anh xoa đầu Jennie và bỏ đi xuống bếp.__Jennie đợi có chút lâu, em hơi thiếu kiên nhẫn. Em không muốn ngồi một chỗ để người khác hầu hạ, cũng muốn ra tay giúp mẹ chồng một chút. Nghĩ thế em liền vội đi xuống bếp.Em chưa đến nhà bếp đã nghe được vang vọng tiếng cãi vã.
"Mẹ đã nói rồi, mẹ không thích cô ta. Con nói xem cô ta gia thế không có, không xứng với gia đình mình.""Nhưng mà đó là người yêu con mà? Sao mẹ lại nói quá đáng vậy được chứ.""Mẹ không cần biết? Mẹ đã chọn được người xem mắt cho con rồi, nhà ta không thể cưới loại con gái bệnh hoạng và không có tiền như vậy được."Jennie nghe điếng người, em không thể tin được tai mình. Cơ thể dần run lên."Bác, con không có tiền là sai sao bác?""Jennie, không phải như em nghĩ đâu." Taeyong lên tiếng thanh minh. Anh thật ghét tình huống lúc này."Jennie, con nghe hết rồi thì bác cũng nói luôn."
"Taeyong nhà bác vốn là con nhà gia giáo, nó cần kết hôn với những người môn đăng hộ đối."
"Chưa kẻ bạn bè của con cũng chỉ là những kẻ không bình thường. Bác không muốn con trai bác tiếp xúc với những người như thế." Những lời nói như vô tình đâm vào tim em, tai em bỗng ù đi. Nó chẳng muốn nghe thấy nữa. Môi em mấp máy nhưng lại không thể thốt lên.Em nhìn qua phía của anh, anh chỉ đứng yên, đôi mắt né tránh dường như không dám nhìn em.Đến lúc này thì em cũng đã hiểu, người không yêu em như cách em muốn thì chính xác là không yêu em.
Jennie nhìn anh rất lâu. Cuối cùng em vẫn chọn bỏ đi, cuối cùng anh vẫn chọn gia đình.Em bước đi thật nhanh, muốn trốn tránh hiện thực. Em vừa đi, đầu cũng vừa ngoái lại. Em muốn biết liệu anh có đuổi theo em không? Anh có chạy đến và nắm lấy tay giữ em lại không?Em đã đi rất xa, nhưng Taeyong không đến.
"Đây là cơ hội cuối cùng cho anh, nếu anh không đuổi theo em, thì anh đã đánh mất em rồi." Jennie đã đợi rất lâu nhưng vẫn không đợi được anh.Em bật khóc giữa chốn đông người xa lạ. Hoá ra tình yêu mà em luôn gìn giữ, từ trước tới giờ chỉ có mỗi em yêu.Phía bên này Taeyong rất muốn đuổi theo em, nhưng mẹ anh vẫn luôn cấm cản. Anh đã nhu nhược mà nghe lời mẹ.
Taeyong vốn nghĩ rằng chỉ cần anh dỗ ngọt em sẽ lại trở về bên anh, nhưng anh lại không nghĩ đến đây là cơ hội cuối cùng của mình.___
Kể từ ngày hôm ấy đến nay cũng đã một tuần hơn. Taeyong cố gắng liên lạc với em nhưng không được, anh đến nhà tìm em cũng không thấy.
Jennie dường như biến mất khỏi thế gian, không ai có thể tìm được em.Jisoo lòng vẫn luôn thấp thỏm tìm em, chị đã nghe được tin tức và vội vàng tìm đến anh.
Jisoo không cho anh cơ hội mà đã lao lên như thiêu thân, chị dường như điên loạn khi nghe tin ấy.Jisoo đã gọi điện, tìm kiếm. Chị thậm chí là đã đến tận nhà em để tìm, nhưng thứ mà chị nhận lại chính là sự tuyệt vọng.
Hết cách chị chỉ đành tìm lại nơi đã từng chứa chấp kỉ niệm của cả hai, một hy vọng mong manh nào đó khiến chị nghĩ r rằng em đang ở nơi này.___Jisoo thả nhẹ từng làn khói mờ ảo ra tiết trời se lạnh kia, trước đây chị chả bao giờ đụng đến nó nhưng mà chỉ là trước đâyĐầu lại không tự chủ được mà lại nghĩ linh tinh.
Trước đây, Jisoo là thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân, mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi xuân thì.
Một hôm nọ, như thường ngày tiếng chuông vang lên tôi thu dọn đồ đi về nhà, rảo từng bước giữa sân trường tình cờ em va phải chị. Ôi cô gái tinh khiết dịu dàng em ngước mặt lên đối diện với Jisoo, lần đầu tiên trong rất nhiều năm chị mới biết thế nào là rung động.
Đôi mắt em lúc ấy sáng như sao trời, trong sáng đến nổi chị nghĩ có phải thiên thần vừa sa chân vào chốn khói lửa nhân gian này không. "Em xin lỗi, chị không sao chứ?"Giọng nói cất lên nhẹ nhàng, ngọt ngào như con người của em."À không sao, lần sau cẩn thận hơn nhé."Ngay lúc ấy Jisoo ngắm nhìn em đến ngu si rồi, thế quái nào bản thân chị lại quên mất việc trao đôi liên lạc với em. Vài hôm sau đó Jisoo tìm thông tin về người con gái đó, và chị tình cờ biết được em học sau chị 1 khoá, cứ thế Jisoo tạo nên những cái cớ để tình cờ gặp em cùng em đi trên con đường thanh xuân.Jisoo bỗng nhớ lại cái ngày tốt nghiệp, ngày cuối cùng Jisoo được sánh bước bên em với tư cách người bạn, người chị. đang đi bỗng dưng em nhìn lên bầu trời thấp thoáng những vì sao toả sáng kia, em nhẹ nhàng bảo rằng. "Em muốn tình bạn của chúng mình sẽ kéo dài mãi.""Tất nhiên rồi, người bạn nhỏ." Jisoo nói, tay nhẹ nhàng xoa đầu em.
Lời nói ra nhưng chị lại không muốn thế, chị muốn hơn như thế, muốn quan tâm em mà không bị giới hạn bởi một chữ "bạn" này. muốn được ôm em, được hôn lên ánh mắt bờ môi mà chị yêu, đúng vậy, Jisoo đã yêu em, yêu theo cách những cặp đôi bình thường, yêu em cách dịu dàng nhất mà chị có thể.Nhưng quá khứ, thì vẫn mãi là quá khứ. Mồm rít vài hơi, chị khẽ thở dài._Khi chị đang chìm trong quá khứ và nỗi nhớ Jennie, thì tia hy vọng từ em chợt đến. Là em gọi.
Chị không tin vào mắt mình, đôi bàn tay run rẩy khẽ nhấc máy.
Em gọi, chất giọng có phần nghẹn ngào ấy khó khăn thốt lên những từ trước khi giọt lệ che khuất tầm mắt của em"Có thể đến cạnh em lúc này không? ở nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em chờ chị." Jennie không cho chị thời gian trả lời, nói xong em vội gác máy.Chị khoác vội chiếc áo như kẻ điên lao nhanh ra ngoài, phóng thật nhanh đến cạnh em, nhanh đến nổi như lần cuối chị được thấy em, sau rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy, bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên băng ghế chịu từng cơn gió của những ngày đông, không thể lý giải được cảm xúc ngổn ngang lúc bấy giờ của chị, chị chạy đến cởi chiếc áo ấm che cho em"Em bị điên à? Sao lại khoá máy, có biết mọi người lo cho em lắng không? Lại còn ra đây ngồi vào lúc giữa đêm" Vì quá sốt ruột Jisoo mắng em những lời mà những năm qua chị chưa từng nói "Em không biết tại sao mình lại gọi cho chị nữa.."
"Jisoo có phải khi chết đi em sẽ không đau như bây giờ không? có phải em không xứng được sống không?" em nâng đôi mắt lên nhìn Jisoo, nức nở phát ra từng tiếng, Jisoo không trông thấy chút hy vọng nào trong đôi mắt xinh đẹp hôm nào."Em tồn tại là điều tốt đẹp nhất, không được nghi ngờ về bản thân em, em xinh đẹp học giỏi người gặp người thích, em là bảo bối vô giá của ba mẹ và cả..." Chữ "chị" đến môi lại bị chị nuốt vào trong, không thể, chị không thể làm
vết nhơ trong cuộc đời của em được.Em như là hào quang rực rỡ toả sáng cả khoảng trời, em xinh đẹp dịu dàng, em là tác phẩm đẹp nhất của thượng đế, ngài ưu ái cho em cả sắc lẫn tài. cuộc sống đổ nát của Jisoo sao có thể kéo em vào được chứ. Chị cười khổ nghĩ đến những ngày qua, những ngày chưa biết chữ yêu là tên của em, những ngày tình bạn chưa bành trướng đến đau thắt tim như bây giờ.
"Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa đấy." Giọng anh từ hối thúc đã chuyển sang nài nỉ. Anh thật sự không muốn mất Jennie."..."
Mãi vẫn chỉ có một sự im lặng, Jennie không đáp lại.
Em đã cho anh bao nhiêu cơ hội rồi? Em cũng chẳng nhớ nữa.
Taeyong vẫn liên tục đập cửa. Anh vốn nghĩ Jennie chỉ là giận dỗi vô cớ, chỉ cần anh nhẹ nhàng dỗ dành là được.Ngay lúc anh vội vã muốn đập tan cánh cửa, thì nó lại nhẹ nhàng mở ra.
"Anh sẽ bảo vệ em?" Giọng em khô khốc, đôi mắt xưng vù lên vì khóc cả đêm.Anh nhìn thấy trong lòng liền xót xa, cô gái nhỏ của anh. Anh rõ ràng là rất yêu em, nhưng lại không yêu em theo cách mà em muốn.
"Anh sẽ bảo vệ em, dù cho đó có là gia đình của em đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ chọn em."Lời nói tưởng chừng như đơn giản lại có thể nhẹ nhàng xoa dịu được lòng em."Vậy thì đợi em nhé."____"Ba, mẹ. Hôm nay bạn gái con đến thăm hai người đây. Con mong mẹ đừng cư xử khiến em ấy khó xử." Taeyong, tay anh nắm chặt tay em. Giọng anh vững vàng khẳng định."Lần trước là do hai bác sai vì đã chỉ trích con, mong con thông cảm bỏ qua." Jennie nghe thấy liền vui mừng, em đã nghĩ rằng mọi việc từng xảy ra chỉ là những sai lầm nhất thời, và rồi em đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi."Không sao đâu ạ, con không để tâm đâu." Em vui vẻ đáp lại.
Nụ cười rạng rỡ trên khoé môi."Thật may mắn quá, con ngồi chơi nhé, hai bác hôm nay có làm tiệc đãi con." Mẹ anh vẫn nhiệt tình như lần đầu, bà vẫn tỏ ra vui vẻ và không cảm thấy áy náy."Vì hôm nay Jennie của anh là khách, vậy nên hãy ở yên nhé." Nói rồi anh xoa đầu Jennie và bỏ đi xuống bếp.__Jennie đợi có chút lâu, em hơi thiếu kiên nhẫn. Em không muốn ngồi một chỗ để người khác hầu hạ, cũng muốn ra tay giúp mẹ chồng một chút. Nghĩ thế em liền vội đi xuống bếp.Em chưa đến nhà bếp đã nghe được vang vọng tiếng cãi vã.
"Mẹ đã nói rồi, mẹ không thích cô ta. Con nói xem cô ta gia thế không có, không xứng với gia đình mình.""Nhưng mà đó là người yêu con mà? Sao mẹ lại nói quá đáng vậy được chứ.""Mẹ không cần biết? Mẹ đã chọn được người xem mắt cho con rồi, nhà ta không thể cưới loại con gái bệnh hoạng và không có tiền như vậy được."Jennie nghe điếng người, em không thể tin được tai mình. Cơ thể dần run lên."Bác, con không có tiền là sai sao bác?""Jennie, không phải như em nghĩ đâu." Taeyong lên tiếng thanh minh. Anh thật ghét tình huống lúc này."Jennie, con nghe hết rồi thì bác cũng nói luôn."
"Taeyong nhà bác vốn là con nhà gia giáo, nó cần kết hôn với những người môn đăng hộ đối."
"Chưa kẻ bạn bè của con cũng chỉ là những kẻ không bình thường. Bác không muốn con trai bác tiếp xúc với những người như thế." Những lời nói như vô tình đâm vào tim em, tai em bỗng ù đi. Nó chẳng muốn nghe thấy nữa. Môi em mấp máy nhưng lại không thể thốt lên.Em nhìn qua phía của anh, anh chỉ đứng yên, đôi mắt né tránh dường như không dám nhìn em.Đến lúc này thì em cũng đã hiểu, người không yêu em như cách em muốn thì chính xác là không yêu em.
Jennie nhìn anh rất lâu. Cuối cùng em vẫn chọn bỏ đi, cuối cùng anh vẫn chọn gia đình.Em bước đi thật nhanh, muốn trốn tránh hiện thực. Em vừa đi, đầu cũng vừa ngoái lại. Em muốn biết liệu anh có đuổi theo em không? Anh có chạy đến và nắm lấy tay giữ em lại không?Em đã đi rất xa, nhưng Taeyong không đến.
"Đây là cơ hội cuối cùng cho anh, nếu anh không đuổi theo em, thì anh đã đánh mất em rồi." Jennie đã đợi rất lâu nhưng vẫn không đợi được anh.Em bật khóc giữa chốn đông người xa lạ. Hoá ra tình yêu mà em luôn gìn giữ, từ trước tới giờ chỉ có mỗi em yêu.Phía bên này Taeyong rất muốn đuổi theo em, nhưng mẹ anh vẫn luôn cấm cản. Anh đã nhu nhược mà nghe lời mẹ.
Taeyong vốn nghĩ rằng chỉ cần anh dỗ ngọt em sẽ lại trở về bên anh, nhưng anh lại không nghĩ đến đây là cơ hội cuối cùng của mình.___
Kể từ ngày hôm ấy đến nay cũng đã một tuần hơn. Taeyong cố gắng liên lạc với em nhưng không được, anh đến nhà tìm em cũng không thấy.
Jennie dường như biến mất khỏi thế gian, không ai có thể tìm được em.Jisoo lòng vẫn luôn thấp thỏm tìm em, chị đã nghe được tin tức và vội vàng tìm đến anh.
Jisoo không cho anh cơ hội mà đã lao lên như thiêu thân, chị dường như điên loạn khi nghe tin ấy.Jisoo đã gọi điện, tìm kiếm. Chị thậm chí là đã đến tận nhà em để tìm, nhưng thứ mà chị nhận lại chính là sự tuyệt vọng.
Hết cách chị chỉ đành tìm lại nơi đã từng chứa chấp kỉ niệm của cả hai, một hy vọng mong manh nào đó khiến chị nghĩ r rằng em đang ở nơi này.___Jisoo thả nhẹ từng làn khói mờ ảo ra tiết trời se lạnh kia, trước đây chị chả bao giờ đụng đến nó nhưng mà chỉ là trước đâyĐầu lại không tự chủ được mà lại nghĩ linh tinh.
Trước đây, Jisoo là thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân, mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi xuân thì.
Một hôm nọ, như thường ngày tiếng chuông vang lên tôi thu dọn đồ đi về nhà, rảo từng bước giữa sân trường tình cờ em va phải chị. Ôi cô gái tinh khiết dịu dàng em ngước mặt lên đối diện với Jisoo, lần đầu tiên trong rất nhiều năm chị mới biết thế nào là rung động.
Đôi mắt em lúc ấy sáng như sao trời, trong sáng đến nổi chị nghĩ có phải thiên thần vừa sa chân vào chốn khói lửa nhân gian này không. "Em xin lỗi, chị không sao chứ?"Giọng nói cất lên nhẹ nhàng, ngọt ngào như con người của em."À không sao, lần sau cẩn thận hơn nhé."Ngay lúc ấy Jisoo ngắm nhìn em đến ngu si rồi, thế quái nào bản thân chị lại quên mất việc trao đôi liên lạc với em. Vài hôm sau đó Jisoo tìm thông tin về người con gái đó, và chị tình cờ biết được em học sau chị 1 khoá, cứ thế Jisoo tạo nên những cái cớ để tình cờ gặp em cùng em đi trên con đường thanh xuân.Jisoo bỗng nhớ lại cái ngày tốt nghiệp, ngày cuối cùng Jisoo được sánh bước bên em với tư cách người bạn, người chị. đang đi bỗng dưng em nhìn lên bầu trời thấp thoáng những vì sao toả sáng kia, em nhẹ nhàng bảo rằng. "Em muốn tình bạn của chúng mình sẽ kéo dài mãi.""Tất nhiên rồi, người bạn nhỏ." Jisoo nói, tay nhẹ nhàng xoa đầu em.
Lời nói ra nhưng chị lại không muốn thế, chị muốn hơn như thế, muốn quan tâm em mà không bị giới hạn bởi một chữ "bạn" này. muốn được ôm em, được hôn lên ánh mắt bờ môi mà chị yêu, đúng vậy, Jisoo đã yêu em, yêu theo cách những cặp đôi bình thường, yêu em cách dịu dàng nhất mà chị có thể.Nhưng quá khứ, thì vẫn mãi là quá khứ. Mồm rít vài hơi, chị khẽ thở dài._Khi chị đang chìm trong quá khứ và nỗi nhớ Jennie, thì tia hy vọng từ em chợt đến. Là em gọi.
Chị không tin vào mắt mình, đôi bàn tay run rẩy khẽ nhấc máy.
Em gọi, chất giọng có phần nghẹn ngào ấy khó khăn thốt lên những từ trước khi giọt lệ che khuất tầm mắt của em"Có thể đến cạnh em lúc này không? ở nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em chờ chị." Jennie không cho chị thời gian trả lời, nói xong em vội gác máy.Chị khoác vội chiếc áo như kẻ điên lao nhanh ra ngoài, phóng thật nhanh đến cạnh em, nhanh đến nổi như lần cuối chị được thấy em, sau rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy, bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên băng ghế chịu từng cơn gió của những ngày đông, không thể lý giải được cảm xúc ngổn ngang lúc bấy giờ của chị, chị chạy đến cởi chiếc áo ấm che cho em"Em bị điên à? Sao lại khoá máy, có biết mọi người lo cho em lắng không? Lại còn ra đây ngồi vào lúc giữa đêm" Vì quá sốt ruột Jisoo mắng em những lời mà những năm qua chị chưa từng nói "Em không biết tại sao mình lại gọi cho chị nữa.."
"Jisoo có phải khi chết đi em sẽ không đau như bây giờ không? có phải em không xứng được sống không?" em nâng đôi mắt lên nhìn Jisoo, nức nở phát ra từng tiếng, Jisoo không trông thấy chút hy vọng nào trong đôi mắt xinh đẹp hôm nào."Em tồn tại là điều tốt đẹp nhất, không được nghi ngờ về bản thân em, em xinh đẹp học giỏi người gặp người thích, em là bảo bối vô giá của ba mẹ và cả..." Chữ "chị" đến môi lại bị chị nuốt vào trong, không thể, chị không thể làm
vết nhơ trong cuộc đời của em được.Em như là hào quang rực rỡ toả sáng cả khoảng trời, em xinh đẹp dịu dàng, em là tác phẩm đẹp nhất của thượng đế, ngài ưu ái cho em cả sắc lẫn tài. cuộc sống đổ nát của Jisoo sao có thể kéo em vào được chứ. Chị cười khổ nghĩ đến những ngày qua, những ngày chưa biết chữ yêu là tên của em, những ngày tình bạn chưa bành trướng đến đau thắt tim như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me