LoveTruyen.Me

Jensoo Trans Mistress

Jisoo không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Bây giờ một mình cô đang đứng với cái người lúc nào cũng tỏa ra năng lượng tiêu cực kia. Họ đứng ở hai đầu đối diện nhau, khoảng cách khá lớn giữa họ đại diện cho khoảng trống đang ngăn cách một trái tim không thể tha thứ và một trái tim khác tha thiết muốn quan tâm.

Jennie mặc một chiếc quần bó màu đen và cái áo thun rộng in hình Pikachu phía trước, đích thị là nhân vật yêu thích của Jisoo. Jisoo đang tựa lưng vào thang máy, giữ chặt túi của Jennie. Dì Lee lại lần nữa ép cô vào tình huống bắt buộc phải ở cùng với Jennie.

"Để bà già này nghỉ ngơi được không Jisoo?" Dì Lee nói. Vậy nên cô đồng ý, trước khi dì đem món gì đó khác trong danh sách ra uy hiếp cô.

Jisoo như nghe thấy tiếng cười hả hê của dì Lee trong lúc nhìn vào những con số màu đỏ tươi nhấp nháy trên màn hình. Con đường đến sảnh chậm chạp và yên tĩnh đến đáng sợ. Đây là lần đầu tiên cô hối hận khi chọn sống ở tầng 38, sau khi nhìn thấy con số 20.

Sau sự cố ăn kem mấy ngày trước, việc hai người họ ở cạnh nhau trở nên thật lạ lùng. Đáng chú ý là không phải chuyện tình cảm mà là cách đối xử Jisoo dành cho nàng. Cô hay thóa mạ nàng, gọi nàng là 'điếm' và 'Chippie', nhưng chưa một lần nàng nghe thấy cô phàn nàn vì phải chăm lo cho mình. Dù gì thì nàng cũng đang được sống với cô và được chu cấp những thứ cần thiết cho đứa bé.

Năm tháng đã trôi qua kể từ khi Jennie bước vào cửa nhà cô. Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Jisoo chưa bao giờ cảm thấy muốn làm cho ai đó khổ sở như đối với nàng, nhưng thời gian dần trôi, cách Jennie đối xử với mọi người đã khiến cô mềm lòng. Cô nhìn thấy Jennie yêu đứa con chưa chào đời của mình đến nhường nào, còn cô, cô chỉ biết níu kéo hận thù.

Vì đó là điều dễ dàng nhất.

Nhưng sau khi nhìn thấy những vết sẹo trên lưng nàng, sự tò mò bắt đầu thay thế cảm giác chán ghét. Cô cảm giác mình mong muốn được biết, hay đó chỉ là bản năng thông thường của loài người, tò mò về những điều mình không biết?

Và cuối cùng, tiếng 'Ding!' được chờ đợi từ lâu đã vang lên trong không gian chật hẹp. Ngay khi cửa thang máy mở ra, Jisoo bước ra đầu tiên, hòa mình vào biển người bên trong sảnh. Tòa nhà hiện giờ chật kín người, có một sự kiện đang được tổ chức bên trong tập trung một lượng lớn người đến góp vui. Jisoo tiến về phía chiếc xe đang đợi họ ở bên ngoài, cô vừa đẩy mạnh vừa nói xin lỗi với mọi người vì mình thực sự cần phải đi qua. Khi nhìn thấy được cửa kính, cô gần như nhảy dựng lên vì sung sướng.

Gần như. Đó là cho đến khi cô liếc nhìn ra phía sau.

Jennie bị bao vây bởi đám đông, dáng người thấp bé khiến nàng lọt thỏm vào trong, không có ai bên cạnh ngoài những người lạ xung quanh. Từ những khoảng trống nhỏ giữa mọi người, cô đã thấy nàng phải vật lộn vất vả như thế nào mới vượt qua được. Jisoo bắt đầu thở dốc. Họ không nhìn và nghe thấy được cô ta. Họ sẽ va vào cô ta. Cô ghét cô ta. Cô nên để cô ta như vậy, nhưng ngay lập tức chân cô đã vô thức mang bản thân đến chỗ Jennie, đưa tay vào khoảng trống để dẫn nàng ra ngoài.

Cô vươn tay, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jennie sau đó sử dụng khuỷu tay của mình để đẩy đám đông ra xa tạo lối thoát cho nàng. Một số người lẩm bẩm khó chịu, một số thì bực mình chửi thề, nhưng khi họ nhận ra là ai đã đẩy họ thì lập tức ngậm miệng lại.

Người đó là Kim Jisoo.

"Cô ổn chứ?" Cô không định hỏi nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu.

Mắt Jennie ướt nhòa, dường như nàng sắp khóc. "Bây giờ không sao rồi."

Jisoo hơi siết tay nàng và dẫn nàng đến chỗ xe. Đây là lần đầu tiên cô nắm một bàn tay nhỏ hơn tay mình. Bàn tay Junmyeon to và thô ráp, ngón tay cô chỉ dài bằng nửa anh ta. Tay anh ta ấm áp khiến cô dần ỷ lại còn của Jennie thì mềm mại và nhỏ nhắn hơn so với bàn tay của cô. Không giống Junmyeon, tay nàng lạnh toát.

Nhưng kì lạ là Jisoo lại không bận tâm đến điều đó.

●●●

Bài học cho ngày hôm nay, theo như người hướng dẫn mới tên Yujin, là những động tác dành cho thai phụ, nhưng những lời cô ấy nói thêm sau đó là bằng chứng cho cô thấy đến đây là một quyết định sai lầm. Jisoo cười với cô ấy một cách lơ đãng, hy vọng sẽ nghĩ thông được những gì cô ấy đã nói.

"Không, cám ơn." Jisoo bật cười và quay đi.

"Jennie không có birth partner. Vì chồng cô ấy không thể ở bên nên tôi đoán là cô có thể."

Jisoo có vô số lý do để từ chối lời đề nghị đó, là birth partner của Jennie ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của cô. Dù vậy Yujin lại có thể tìm ra cách phản pháo để thuyết phục cô ở lại. Trong mắt người khác, cô là bạn của Jennie.

Thay vì cứ giằng co như vậy, cô nói "Được" và bắt đầu.

"Tuyệt! Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu với một thứ rất dễ dàng và đơn giản." Yujin mang ra một quả bóng, đặt nó ngay bên cạnh tấm thảm và hướng dẫn Jisoo ngồi lên nó. "Hãy tìm một chỗ thoải mái trên đó." Jisoo dụi mông vào quả bóng cao su, cố gắng điều chỉnh vị trí ngồi để tránh trượt khỏi quả bóng. "Ở đây là được."

"Okay, bây giờ Jennie, cô hãy ngồi lên đùi cô Jisoo đi." Yujin ra hiệu cho Jennie ngồi lên người Jisoo.

Cả Jisoo lẫn Jennie đều nhìn nhau, cố tìm đường thoát khỏi cái tiết học dị hợm này. "Có cần thiết lắm không?" Jennie đứng cách Jisoo vài bước, lòng nàng loạn cả lên.

"Có. Đừng lo, không làm hai người bị thương đâu."

Cô thầm chửi hàng vạn lần trong lòng. Chỉ cần nghĩ đến phải làm mấy hành động thân mật với Jennie đã khiến ruột gan cô co thắt. Hình như ông trời rất thích đùa giỡn với cảm xúc của cô. Chồng mình quan hệ với người phụ nữ này và làm cho cô ta có thai đã đành, bây giờ còn cho cô ta sống với mình và làm birth partner của cô ta nữa sao? Nhìn cô có vẻ vẫn ổn nhưng sâu bên trong đang dần bị xé nát thành trăm mảnh rồi.

Jennie kiên định đối diện với ánh nhìn của Jisoo, nàng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của cô. Dù đang tỏ vẻ lạnh lùng nhưng nàng biết Jisoo không thích điều đó chút nào, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo hướng dẫn của Yujin. Nàng chậm rãi bước đến chỗ Jisoo và ngồi vào đùi của cô, cảm nhận được hơi thở ấm áp của Jisoo đang phả vào cổ mình. Trán Jennie bắt đầu đổ mồ hôi.

"Được rồi, thư giãn nào. Chỉ cần thở bình thường, đều đặn thôi."

Mái tóc nâu mềm mượt của nàng đang phủ kín tầm nhìn của Jisoo, mùi vani của nàng lấp đầy khứu giác cô, cặp đùi của cô đang phải nâng đỡ trọng lượng cơ thể của Jennie. Cô thậm chí còn không thể thở bình thường.

"Bây giờ hãy để hai tay của hai người đan vào nhau, điều đó sẽ giúp người mẹ thấy thư giãn."

Jisoo thấp giọng lầm bầm "Chết tiệt." May là Jennie không nghe thấy. Tay cô từ bên dưới nắm lấy tay của Jennie. Hai bàn tay lạnh lẽo đan vào nhau lấp đầy những khoảng trống trên tay cả hai. Cô đặt chúng trên đùi của Jennie.

"Tốt. Jennie, ngả người ra sau đi."

"Ah." Jennie ngả người ra sau và cảm nhận ngực của Jisoo mềm mại áp vào lưng mình. Jisoo nghiêng đầu sang chỗ khác để tránh tóc của Jennie dính vào mặt, đầu cô sát bên cạnh Jennie, hai má của họ nhẹ nhàng áp vào nhau. Sự va chạm giữa họ càng khiến cô giận dữ thêm khi chỉ có thể bất lực ngồi trên quả bóng. Cô đã điều chỉnh cảm xúc của bản thân sau cái chết của chồng nhưng cuối cùng lại chết dưới tay nhân tình của anh ta.

Hoặc chỉ là cô nghĩ vậy.

Mỗi hơi thở lại mang đến cho cô những cảm xúc khác biệt. Khi lồng ngực phập phồng của cô đối diện với lưng của Jennie, cô cảm nhận được sự thoải mái mà đã rất lâu không thể có. Đôi bàn tay nhỏ bé của Jennie khiến cô có nỗi xúc động muốn nắm chặt hơn. Cô nghe được tim của Jennie đang đập rất nhanh trong lồng ngực, hay đó là của mình nhỉ? Nhịp tim của họ dường như đã hòa làm một. Vào khoảnh khắc đó, một mảnh vỡ nhỏ trong lòng cô đã được hàn gắn lại.

Jisoo chán ghét điều đó. Chán ghét sao mình lại không chuẩn bị tâm lý cho tình huống này. Sao có thể như vậy? Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý với người phụ nữ đã khiến mình tuyệt vọng thì cô ta đã đem đến cho mình những cảm giác lạ lẫm mà mình không muốn có.

Cô chậm rãi đẩy Jennie ra khỏi đùi mình và đứng dậy.

Yujin nhìn cô hoang mang. "Cô Jisoo? Có chuyện gì sao?"

"Xin lỗi, tôi có chuyện gấp phải đi."

Cô rời khỏi căn phòng đó. Rời khỏi tất cả những chuyện đang xảy ra, như đang chạy trốn cảm xúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me