Jensoo West Sky
Những ngày sau đó mọi thứ vẫn diễn ra như thường nhật, một mùa thu nữa lại đến, bầu trời nhuộm một sắc xanh nhẹ nhàng êm dịu nhưng lòng người lại bão giông không ngừng...Kể từ ngày hôm đó tuyệt nhiên thế giới lại có thêm hai kẻ hoàn hảo nhưng lại mang trong mình những trái tim vụn vỡ, một người vùi đầu vào công việc để làm tê liệt bản thân còn một người như biến mất khỏi thế gian này.Jennie ngồi trong quán cafe đưa đôi mắt đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa kính trong lòng nàng lại nỗi lên vài cơn sóng lăn tăn. Mùa thu đối với người khác không có gì đặc biệt thậm chí nó còn là ác mộng với những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học nhưng đối với Kim Jennie nàng nó lại là một giấc mơ nàng chỉ muốn đấm chìm mãi không tĩnh.Mùa thu năm ấy ông trời mang Sooyaa đến cho Jennie khiến nàng chìm đấm vào đôi mắt hổ phách sáng ngời nhưng tịch mịch không ai có thể bước vào làm cho nàng nãy sinh một thứ ham muốn vốn không nên có ở một đứa trẻ đó là phá nát sự tịch mịch trong đôi mắt đó và làm cho nơi đó chỉ có thể tồn tại duy nhất một mình nàng. Nghĩ là làm, nàng tìm cách quấy phá gây sự chú ý với cô làm đảo lộn mọi thứ xung quanh cô... Cuối cùng nàng đã thành công, mặc dù sự thành công đó đã làm hư kỉ vật duy nhất ông của cô để lại cho cô nhưng bù lại cả hai đã thiết lập lời hứa một đời nhưng có đánh chết nàng cũng không hề hay rằng lời hứa đó lại là thứ giết chết đi một tình yêu chưa kịp nở đã phải chịu sự vùi dập đầy nhẫn tâm.Những năm tháng đó nàng chìm đấm trong sự cưng chiều của cô, mỗi ngày cô đi học về đều dành thời gian cho nàng, nàng nói thích hạc giấy cô dành cả một tuần liền gấp cho nàng một ngàn con hạc xâu thành chuỗi treo ở cửa sổ phòng nàng, nàng nói thích hoa có màu sắc rực rỡ cô liền nhờ người mua những giống hoa hồng rực rỡ mang về tự tay trồng cho nàng cả vườn hoa, nàng nói thích nghe truyện cổ tích mỗi đêm cô đều sang phòng đọc truyện cổ tích cho nàng nghe đến khi nàng ngủ cô mới trở về phòng mình... Còn rất nhiều thứ nữa mà có kể hết một ngày cũng không bao giờ đủ, phải nói là lúc đó nàng thích gì chỉ cần nói với cô chỉ cần cô làm được cô đều sẽ làm cho nàng cả những lần quậy phá bị ba mẹ la cô đều nhận tội thay nàng khiến cho số lần quậy phá của nàng tăng lên chống mặt vì nàng biết dù có làm cho long trời lỡ đất cô cũng sẽ thay nàng giải quyết tất cả hậu quả.Chính vì những đều đó nàng có một sự ỷ lại vào cô vô cùng lớn nên đến khi cô rời đi nàng liền như thân tầm gửi mất đi vật chủ, ngày người ta đem Sooyaa của nàng đặt dưới ba tấc đất cũng chính là ngày tất cả của nàng khép lại, nàng ngồi ở đó nhìn những thứ đất cát đổ xuống rồi những cục gạch lát đá không ngừng thêm vào tạo thành một khối to ngăn cách nàng và cô, nàng nghĩ đến những tháng ngày không còn cô bên cạnh, không còn sự cưng chiều, không còn ánh mắt luôn hiện hữu bóng dáng nàng, không còn giọng nói thân quen, không còn hình bóng cùng nàng ăn bánh kem, không còn người cho nàng bám víu tìm hơi ấm mỗi khi trời lạnh, không còn người bao che cho nàng mỗi khi nàng quậy phá đặc biệt là không còn cái xoa đầu cùng nụ cười cưng chiều dành cho nàng khiến nàng khóc mãi không thôi, nàng đã khóc, khóc đến mức cổ học đau rát đôi mắt mở muốn không được nhưng nàng vẫn ngồi đó khóc cho đến khi ba mẹ nàng bắt ép nàng mới chịu rời khỏi đó..."Nghĩ gì mà hồn phách mất tiêu vậy" Nàng bị giọng nói của người ngồi ở vị trí đối diện làm cho bừng tĩnh khỏi những dòng ký ức cũ, đôi mắt khẽ động nhìn người ngồi trước mặt, cả nước người đó cũng đã gọi vậy mà nàng không hay biết gì đúng là hồn phách đi đâu thật rồi, nàng mỉm cười ái ngại cất giọng."Xin lỗi, em không hay chị tới""Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị, em là đang nghĩ gì?" - Người đó vẫn không bỏ qua cho nàng mà tiếp tục truy vấn."Em chỉ đang suy nghĩ lặt vặt thôi không gì đâu""Được rồi em không nói chị không ép, hôm nay chị hẹn em ra đây là có chuyện muốn nói với em" "Chị nói đi em nghe""Jennie chị Irene nói suốt hai tháng nay Jisoo không hề xuất hiện, tất cả công việc đều một mình chị ấy giải quyết em ấy như bốc hơi khỏi thế giới này vậy cả điện thoại cũng không liên lạc được"Đôi mày nàng khẽ cau lại trong mắt lộ ra sự lo lắng nhưng vẫn cố gắng không quá bộc lộ ra tâm tình mà cất giọng."Wendy, chị nói với em làm gì? Em có là gì với chị ấy đâu nói với em em cũng không làm gì được""Kim Jennie, chị với em đi cùng nhau ngần ấy năm không hiểu em nhiều thì cũng ít, hai tháng nay rõ ràng em có vấn đề làm việc cũng không có như trước và cả hai tháng nay Jisoo cũng không còn mang đồ ăn hay gọi điện hỏi thăm em, rốt cuộc em và em ấy đã có chuyện gì" Wendy không giấu nỗi lửa giận trong lòng mà trực tiếp nói ra, chị nhớ hôm đó chị bảo nàng nói rõ với Jisoo nàng cũng hứa với chị nói rõ ràng mọi thứ với cô lúc đó chị nhìn ra nàng cũng có tình ý với cô nào ngờ sự tình đến hôm nay một người biến mất không dấu vết một người cấm đầu vào công việc nói không có liên quan gì đến nhau trời sập chị cũng không tin."Em đã nói rõ với chị ấy rồi, bọn em không còn liên quan gì nữa và chị ấy cũng đồng ý thu lại tất cả tình cảm của mình rồi"Nói ra được tròn vành rõ chữ câu đó nàng cảm thấy như tâm nàng đang cuộn trào đau nhói nhưng biết sao được mọi thứ là do nàng, nàng có quyền gì mà kêu gào biện minh cho mình."Em bị điên à? Rõ ràng em biết em ấy có bao nhiêu yêu em và em cũng có tình cảm với em ấy kia mà" - Wendy như không tin vào tai mình, chị sống đến từng ấy tuổi nhìn người cũng rõ hơn vài phần ánh mắt nàng mỗi khi nhắc đến Jisoo đều có dao động mà Jisoo yêu nàng bao nhiêu chị cũng nhìn thấy tại sao lại thành ra kết cục này chứ."Wendy, em không thể yêu Jisoo" - Nàng mỉm cười chua chát, miệng thì mạnh mẽ dứt khoát nhưng thâm tâm lại đang kêu gào với chính mình rằng 'Tim ơi sao mày lại tê dại như vậy chứ, mày đừng vậy nữa người mày hướng về chỉ có thể là Sooyaa không thể là Jisoo đâu đừng tự dày vò mày nữa'."Chị muốn nghe một lý do thỏa đáng hơn" - Wendy nhìn chằm chằm nàng, cái lý do của nàng làm chị khó chịu cực kì, đối với chị chỉ có hai khái niệm một là yêu hai là không yêu làm gì có chuyện không thể yêu, vô lý."Jisoo bên cạnh người khác sẽ hạnh phúc hơn bên cạnh một trái tim không nguyên vẹn như em" - Nàng cười gượng gạo"Cái gì mà bên cạnh người khác sẽ hạnh phúc? Trong tim em rõ ràng có em ấy, nếu không em đã không tìm hiểu rồi đổi cả mật khẩu nhà thành sinh nhật của Jisoo, hạnh phúc? Em cam tâm đẩy người mình thương cho người khác sao hả Kim Jennie" Đôi mắt nàng trở nên mơ màng, hỏi nàng cam tâm không chắc chắn là không nhưng nàng còn cách nào khác chứ nàng không thể bên cạnh cô thì ngoài việc để cô cho người khác tốt hơn thì nàng có thể làm được gì đây chứ?"Vì thương nên em mới phải vạch rõ ranh giới với chị ấy thật sự em có khúc mắc của riêng mình, chị em không thể yêu thêm ai nữa cả thật sự không thể..." - Giọng này nghẹn ngào, nàng gục đầu xuống bàn khóc thút thít.Wendy thấy nàng như vậy liền đứng lên đi đến ngồi cạnh rồi ôm nàng vào lòng mà nàng đối với chị cũng không bài xích mà rút vào, chị đi cùng nàng từ lúc không có gì đến lúc thành danh cùng nàng đi qua biết bao sóng to gió lớn nàng cũng xem chị là chị em của mình nên không hề giấu đi sự yếu đuối của bản thân.Chị vòng tay để đầu nàng tựa vào vai mình rồi vuốt ve an ủi."Đứa ngốc, chị không biết là em đã trải qua chuyện gì nhưng đừng nhân danh tình thương mà làm khổ nhau, không có chuyện không thể yêu thêm mà chỉ là em có nguyện cho bản thân mình cơ hội hay không thôi..."Nàng vội ngẫng đầu lên nhìn chị như một đứa trẻ đang ngơ ngác không hiểu những người xung quanh mình đang nói gì, chị thấy nàng như vậy liền nhẹ nhàn mỉm cười."Em biết không tình yêu lúc nào cũng đẹp, chỉ có chúng ta là những người vì trong tim vẫn mang nhiều uẩn khúc rồi lại làm hỏng một tình yêu""Nhưng mà em...""Jennie lần này hãy dùng con tim mình mà thẳng thẳng trả lời chị, em yêu Jisoo đúng không?"Nàng không do dự mà gật đầu lia lịa, trước mặt người chị này nàng không muốn giấu tình cảm của mình nữa hai tháng trời qua nàng đã đau khổ vì nó rất nhiều, trong mỗi giấc ngủ nàng đều nhìn thấy cô, nhìn thấy bóng dáng đơn độc đau thương quay lưng với nàng và mỗi lần như vậy tâm nàng đều đau nhói không thôi.Chị thấy nàng gật đầu liền hài lòng nói tiếp"Đã xác định được rồi thì đừng trốn tránh nữa, Jennie xác xuất một người mặt dày mày dạng yêu em suốt đời chỉ có một lần nên đừng đánh mất, tin chị Jisoo xứng đáng cho em mở lòng đón nhận em ấy""Nhưng...""Nhưng gì mà lắm thế em nhưng hoài người ta rinh Jisoo đi mất bây giờ, nói thật chị không có lão bà ở nhà chị cũng đổ Jisoo người gì đâu vừa đẹp vừa giỏi nấu ăn lại ngon chả bù cho lão bà nhà chị hazzz......" - Wendy thật hâm mộ không biết đứa ngốc trước mắt chị kiếp trước có phải đi giải cứu thế giới không mà kiếp này lại có một người hoàn hảo như Kim Jisoo cam tâm tình nguyện bảo bọc nâng niu trong lòng bàn tay như vậy chứ chả bù cho chị đi làm quanh năm suốt tháng về nhà còn phải làm việc nhà, đi ăn một bữa với bạn cũng phải ngữa tay xin tiền vợ thật khóc không ra nước mắt, nói đến Jisoo mới nhớ cái con người đó không đi làm minh tinh điện ảnh hay người mẫu gì đó thật là phí người gì vừa đẹp vừa trắng dáng lại ngon thật là...Đứa ngốc nào đó trong lòng chị nãy giờ nghe được lời đó của chị thì liền rời khỏi chị mà đưa đôi mắt đầy lửa hướng về chị."Nè nè tém tém nước miếng lại em đi méc chị Irene chị có ý với Soo của em cho chị ấy hành chết chị""Ủa alo em? Chơi vậy rồi ai độ em? Mới lúc nãy còn bảo không thể yêu người ta rồi ở trong lòng chị thút thít mà giờ hùng hùng hổ hổ bảo Soo của em? Ủa Kim Jennie em bán bánh tráng hả? Rồi nhiêu chục để chị kêu Kim Jisoo chuyển khoản""Xía không nói với chị nữa..."- Nàng bị chị làm cho cứng họng nên không biết nói gì nữa ai bảo lúc nãy nàng mạnh miệng chi giờ quê một cục chà bá, tức thiệt chứ đúng là cái miệng hại cái mặt tiền mà."Được rồi chị không chọc em nữa nếu đã nghe lọt tai những gì chị nói và đã xác định được lòng mình thì lo mà tìm cách liên hệ với Jisoo, thật sự hai tháng nay chị và Irene không thể nào liên lạc được với em ấy chị thật lo sẽ có chuyện không hay" - Vẻ mặt cùng giọng nói của Wendy bỗng trở nên nghiêm trọng pha chút lo lắng."Dạ em biết rồi, em sẽ tìm cách""Vậy tụi chị chờ tin em, giờ chị về trước mong nhận được tin tốt của em"Nàng không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu mà chị sau khi nhận được cái gật đầu liền rời khỏi đó chỉ để lại nàng với mớ suy nghĩ hỗn độn đầy lo lắng trong đầu.Sau khi chị rời đi nàng liền lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số nhưng đầu giây bên kia chỉ là tiếng trả lời máy móc được mặc định sẵn, đôi mày nàng khẽ nhíu chặt nhìn vào màn hình điện thoại rồi lại gọi vào một dãy số khác nhưng kết quả nhận lại cũng là đáp án không muốn.Nàng tức giận đặt điện thoại xuống bàn hằn học."Kim Jisoo em vì chị mà đã trở thành một kẻ thất hứa, em không trốn nữa vậy chị trốn cái gì chứ? Cái đồ thỏ đế lần này em nhất định không tha cho chị..."
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me