Jeonglee Love Catcher In Kwangju
Bốn tháng trước.
Cái lạnh xuyên cả vào lớp áo dày cộm, trong tiếng tivi rầm rì bị người ngồi trong phòng khách bỏ ngỏ. Đèn trần phát ra tia sáng vàng cố cứu vớt khí trời ảm đạm và lòng người lưu lạc, song cũng chỉ nhập nhoè không đáng kể đến.Lee Sanghyeok vừa trải qua trận ốm dài kỳ, đã lại không biết sợ mà đụng đến rượu, cồn vào thì người cũng hửng đỏ, trông đôi phần không hoà hợp với không gian. Đây là tuần thứ hai kể từ khi nhận mail thông báo dự án mình ấp ủ hơn một năm bị từ chối, người này bề ngoài dường như cũng không còn cố chấp nghĩ đến chuyện đó để tự làm khổ mình, uống rượu xong thì thoải mái gác chân lên ghế, nằm duỗi người nhìn lên màn hình tivi. Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Sanghyeok liếc mắt thấy tin nhắn pop-up ngoài màn hình khóa. Nếu không hay là cậu tham gia show của tớ đi?Là từ bạn cấp Ba Kim Hyukkyu. Có lẽ lúc đó quả thực không tỉnh táo, Sanghyeok cứ thế đồng ý, sau đó thực sự gửi hồ sơ đến email trong tin nhắn của người bạn cũ. Với tư cách người nhà anh thậm chí còn không cần phỏng vấn, chỉ có lịch hẹn quay video giới thiệu. Chỉ là ông trời thử thách lòng người, ngay đêm trước ngày chuẩn bị ký hợp đồng, Sanghyeok lại nhận được lời ngỏ mua lại game của mình với mức giá trên trời. Vốn dĩ từ sau hôm đó anh đã hối hận, giờ lại càng chẳng có lý do gì để tham gia. Có điều chỗ Hyukkyu thì...May mắn thay, ngay khi Sanghyeok chậm chạp mở lời qua điện thoại, bên kia đã cười phá lên mà đồng ý, còn nói khi nào phải đưa hắn đi liên hoan một bữa. Cứ thế, sáng hôm sau Sanghyeok mặc một bộ quần áo thường ngày đến trụ sở, định bụng hủy hợp đồng rồi tiện thể gặp mặt bạn cũ. Anh ngồi chờ Hyukkyu ở sảnh. Trước khi đến Sanghyeok cứ nghĩ các đài truyền hình phải nhộn nhịp hơn thế này. Nhưng xem ra họ cũng chỉ hoạt động như văn phòng bình thường khác. Không muốn nghịch điện thoại quá lâu, Sanghyeok buồn chán nhìn người ra người vào. Và trong tích tắc đó, anh nghĩ mình đã thấy người lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong giấc mơ.Em của anh. Sanghyeok biết cơ thể mình đang run lên. Anh dõi theo bóng lưng đi từ cửa chính rẽ phải vào trong phòng. Mãi đến khi cánh cửa nặng nề khép lại, anh vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ, không cách nào di chuyển được. Anh không rõ bước tiếp theo mình phải làm gì. Vừa muốn tiến lên, vừa muốn lùi lại, cảm xúc như vệt sóng sóng sánh vừa vỗ về bờ, vừa rút lui trở lại biển khơi. Trong giây phút ngắn ngủi đó anh có ảo giác mình như con chim sắt bị mắc kẹt với đôi cánh gãy, không thể thoát ra khỏi bế tắc mơ hồ. Hyukkyu vỗ vai người bạn đang đứng ngơ ngẩn."Tớ đây rồi, cậu đang mải nghĩ gì đấy?"Không biết có phải vừa nhìn máy tính một lúc lâu không, hắn cảm thấy cơ thể của Sanghyeok hơi lung lay, tầm mắt nhìn mình cũng mịt mờ."Đó là phòng nào vậy?" Anh chỉ vào căn phòng vừa khép lại vài phút trước, hỏi."À, hình như hôm nay có hai khách mời quay video giới thiệu thì phải, cái show tớ bảo cậu tham gia đó."Có lẽ ở những thời khắc mấu chốt, suy nghĩ của con người sẽ được ban sức mạnh để trở nên thấu suốt. Anh mở to đôi mắt, như con mèo săn mồi mặc kệ khả năng sống sót của mình, hai tay đột nhiên có lực mà bấu chặt người bên cạnh. "Hyukkyu này. Hay là, tớ vẫn tham gia có được không?"***Sanghyeok chưa bao giờ là người dũng cảm. Về phương diện này anh có thể khẳng khái thừa nhận. Không đủ dũng cảm theo đuổi sự nghiệp, cũng không đủ dũng cảm chạy đến tình yêu. Có lẽ chính vì cuộc sống luôn đầy đủ, anh sinh ra cảm giác sợ hãi thất bại, lúc nào cũng chỉ biết chọn nước đôi. Nhưng lần này, anh thực sự quyết tâm để giành lại người đó. Đã chuẩn bị kĩ càng như thế, nhưng giây phút đầu tiên mắt chạm mắt ở nhà chung, anh vẫn cảm thấy tim mình như vỡ cả ra. Đến khi bốc thăm cùng phòng với người ta cũng là vừa mừng vừa lo sợ. Ngày thứ nhất, Jeong Jihoon đối xử với anh vẫn rất tốt. Tốt đến mức khiến Sanghyeok không khỏi cảm thấy khó thở.Và đau lòng nữa.Thà rằng em ấy lộ ra chút gì đó tức giận, ghét bỏ, mỉa mai. Có là gì cũng được. Vẫn còn hơn cảm giác bị đối xử như người lạ thế này.Anh tự hỏi có phải mình lựa chọn sai rồi hay không? Có thể người ta đã sớm tiến về phía trước, chỉ có mình anh vẫn mãi bị quá khứ giam giữ đến kiệt quệ tâm hồn. Thậm chí người ta còn có đối tượng mới.Một cậu bé trẻ tuổi khi cười lên hai mắt cong cong, dáng người nhỏ bé xinh đẹp. Nhìn ảnh chụp đôi của bọn họ vào ngày thứ hai, Sanghyeok cảm thấy toàn thân như bị châm chích. Tinh thần mệt mỏi khiến dạ dày cuộn trào lên đến mức buồn nôn, phải cố gắng lắm mới đè ép xuống được. Từ trong ra ngoài đều không dễ chịu, trong phút chốc anh đã có xúc động muốn ngay lập tức trở về nhà. Nhưng rốt cuộc vẫn là không cam lòng. Người từng yêu anh nhiều đến thế, đã cứ như vậy hoàn toàn tạm biệt tình cảm trong quá khứ mà đi sao?Buổi tối hôm đó Sanghyeok tắm nước lạnh. Tắm xong cũng trực tiếp mở cửa ban công cho gió hong khô người. Thể trạng anh không dễ ốm, nếu có thể theo tự nhiên thì tốt, nếu không cùng lắm là giả vờ. Vậy mà thực sự được ông trời chiếu cố. Nhiệm vụ ngày thứ ba là hoạt động thể chất. Từ sáng Sanghyeok đã không ổn, thi đấu bóng chuyền xong thì đầu óc cũng như trên mây. Đến đầu giờ chiều thì rốt cuộc không chịu nổi nữa. Rõ ràng là tự làm tự chịu nhưng không hiểu sao vẫn thấy tủi thân. Trước giây phút gục xuống anh còn nghĩ, trong lúc mình mệt mỏi thế này mà người ta bên kia vẫn còn bận tán tỉnh người mới. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn người kia hốt hoảng đến gần mình, Sanghyeok biết anh cược thắng rồi. Jeong Jihoon không bỏ được Lee Sanghyeok. Nếu đã như vậy, một chút chuyện xấu này, em có thể tha thứ cho anh mà, phải không em?Lúc người kia khép cửa buồng nghỉ lại, Sanghyeok ngồi dậy một lúc. Anh cởi tất ra, kéo ống quần lên, để chừa cổ chân ra ngoài vỏ chăn. Có lẽ phải đến vài phút, anh cứ ngồi đó chạm tay vào mặt vòng hình mèo đen được xâu vào sợi dây đỏ, ngón tay di qua di lại những vết khắc chạm nổi, mãi sau mới luyến tiếc mà nằm xuống. Sanghyeok dĩ nhiên vui vẻ. Nhưng đòn tâm lý đầu tiên này dường như quá bất công với người anh yêu. Nhìn thấy em ngủ mà vẫn gọi tên mình, nước mắt chảy ướt đẫm hai bên má, Sanghyeok suýt nữa đã muốn ngả bài. Nhưng như vậy quá đỗi rủi ro. Cho cả hai, cho tình cảm của bọn họ. Ngày thứ tư cuối cùng cũng có thể ghép đôi. Sanghyeok thực ra vẫn hơi để ý mối quan hệ giữa Wangho và người kia, dù trong lòng anh ngay từ đầu đã lờ mờ đoán được thân phận của hắn. Không biết là để trấn an cảm xúc của mình hay là để nhắc nhở người ta, anh đã mặc chiếc áo đầu tiên Jeong Jihoon mua cho mình để đi hẹn hò. Như ý muốn, đêm ngày hôm đó, Jeong Jihoon đã chọn anh. Trái tim cứ luôn treo ngược trên cây rốt cuộc cũng tìm được chốn nghỉ chân an toàn. Nhưng vẫn còn một bước nữa. Một bước để hoàn toàn xóa bỏ khúc mắc suốt bao tháng ngày.Ngày thứ năm, anh đã cho Jeong Jihoon số điểm cao nhất. Hai người họ thành công chiến thắng, mà Jeong Jihoon cũng thành công lấy được cơ hội vào phòng thông tin. Buổi tối hôm đó, anh cũng để hắn bước vào thế giới của mình trong hơn một năm trời bọn họ xa cách. Những vết sẹo là sự đấu tranh của anh, em à. Anh không biết nên trách mình quá hiểu người này, hay cảm thấy đau lòng, hay thất vọng. Jeong Jihoon vẫn không thể thoát khỏi bóng ma trong quá khứ. Lee Sanghyeok không còn nhớ khi nhìn dòng chữ 4 love catcher, 2 money catcher trên màn hình của đêm cuối cùng, cảm xúc trong lòng anh là thở phào hay buồn bã. Sau này Minhyung hỏi anh tại sao phải làm đến mức như vậy, rốt cuộc có thể nắm tay nhau bình yên về nhà, tại sao phải để hắn nghi ngờ mình làm gì. Nhưng Sanghyeok biết, chỉ có cách đó thôi. Nếu không dù có quay lại thì kí ức kia vẫn sẽ đeo bám em ấy cả đời. Anh không muốn cậu trai tốt đẹp nhường ấy phải cảm nhận thứ tình yêu xen lẫn sự bất an đến mãi về sau.Chỉ có như vậy Jeong Jihoon mới nhớ kĩ câu chuyện này, rằng người em ấy yêu đã quyết liệt lựa chọn em ấy, đã hoàn toàn tin tưởng em ấy mặc cho có khả năng sẽ bị lừa gạt. Và sự thật là đã bị lừa gạt.Tương phản và tương đồng đều khiến người ta nhớ lâu. Sanghyeok muốn triệt để dùng bảy ngày này thay thế cho đêm đen năm đó. Để em biết rằng những đóa hoa bị mưa cuốn phăng đi khi ấy đã lặng lẽ nảy mầm ở một nơi khác, và tương lai của chúng ta nơi đó là mặt đất tươi sáng, là trời trong quang đãng.
❣❣
Hơi giống gaslight ha 😔 mong không làm mn khó chịu. Thực ra trước khi bắt tay vào viết chap 1 mình định là ngày cuối Bi mới là người đổi còn anh Hyeok vẫn giữ nguyên. Tóm lại là anh Hyeok đâm Bi nhát thứ hai đó. Xong tự nhiên lại thấy nếu vậy mà vẫn còn tha thứ lại còn HE được thì luỵ quá nên mình mới nghĩ lại. Thôi thì dù vẫn là bị lừa nhưng bị lừa kiểu này chắc đỡ hơn nhỉ huhu mình không biết nữa ㅠㅠ. Chắc còn 1-2 chap mạch chính rồi viết tiếp extra thui.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me