Jjk Only U Nanami Kento X Reader Fanfiction Bluedazee
Hoa anh đào cuối cùng cũng nở rộ, nếu mưa làm gợi lên nỗi nhớ trong cô thì mùa Xuân lại khiến cô sợ hãi. Cô từng mân mê bàn tay thô ráp, nhăn nhúm của Nanami mà hỏi: " Năm nay chúng ta đừng đi đâu cả anh nhé! Cứ ở nhà như thế thôi."Nanami đưa tay vuốt ve đôi gò má trắng nõn, mịn màng của cô. Anh biết sự sợ hãi trong cô như thế nào, đều vì anh cả." Ừm, được chúng ta chỉ ở nhà, cùng nhau."Đến ngày gần giao thừa khi Nanami đi mua chút đồ thì cô nhận được cuộc gọi từ mẹ cô. Ba mẹ muốn cô về nước. Hôm đó cô ngồi âm trầm rất lâu, cô muốn ở cùng anh.Nanami mở cửa đã thấy khuôn mặt thẩn thờ của cô, anh lo lắng tiến lại." Sao thế em?"" Em xin lỗi. Năm nay em không ở cùng với anh được, mẹ em mới vừa gọi điện sang."Nụ cười dịu dàng trên môi Nanami trở nên cứng đơ, bàn tay vuốt ve mái tóc cô vẫn đặt mãi ở vị trí đó. Nanami ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng." Khi nào em đi?"" Ngày mai ạ."Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thời gian quá ít ỏi, từ đây sang mai vốn dĩ chẳng còn bao nhiêu tiếng." Anh không sao đâu, lần trước hẳn ba mẹ em hoảng lắm vì em khóc nhiều đến như vậy, muốn nhanh trở lại Nhật như vậy."Cô cắn môi không nói một lời." Đừng lo cho anh, ngày nào anh cũng sẽ báo cáo cho em mà. Anh hứa đó." Nanami mỉm cười, bẹo lấy má cô.Bọn họ cùng nhau dùng bữa tối xong thì Nanami phụ cô sắp xếp đồ đạc cho vào va ly, xong xuôi thì cũng đã muộn. Trăng đã lên cao, khuất bóng sau những đám mây to lớn, bồng bềnh.Ánh trăng sáng hằn lên khuôn mặt của anh, anh đã ngủ say. Cô chỉ muốn đợi chờ giây phút này để ngắm nhìn Nanami san lâu hơn một chút. Cô với tay lấy điện thoại bên tủ đầu giường, tắt âm thanh đi và chụp anh một tấm.Chợt từ trong đôi mắt cô lóe sáng, một ngôi sao sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ gợn sóng.Nanami muốn đưa cô đến sân bay nhưng cô không đồng ý, cô không muốn anh phải mệt mỏi. Valy của cô được anh mang ra xe taxi đang chờ bên dưới, dọc đường không ai nói lời nào.Cô đi phía sau, ngắm toàn bộ tấm lưng và bờ vai rộng vững chãi sẵn sàng che chở nắng mưa, gió bão cho cô.Trước khi lên xe, cô nhào vào lòng Nanami ôm lấy anh thật chặt. Anh nghe cô nói: "Em sẽ chờ anh."Đến khi Nanami quay trở về căn hộ, TING tiếng chuông thông báo của điện thoại vừa vặn vang lên.Đọc xong dòng tin nhắn ấy, Nanami ôm lấy trán khẽ cười một nụ cười chua chát." Em đã đặt cho anh một vé khác sau ngày giao thừa, anh nếu muốn thì có thể sang đây với em nhưng nếu bận rộn quá cũng không sao đâu ạ." Kèm theo là vé máy bay được đặt online kèm ngày giờ và địa điểm đến.'Anh bận rộn thật nhưng mà là bận nhớ đến em.' Chỉ rời nhau vài chục phút Nanami đã thấy quyến luyến cô, anh cảm thấy căn nhà nhỏ này bỗng dưng thật rộng rãi và cô đơn biết bao.Cô trở về nhà gia đình đã hỏi rất nhiều. Trước đó cô không kể chi tiết cho mẹ cô nghe, chỉ nói người bạn quan trọng với con bên đó gặp tai nạn, trên chuyến tàu hôm ấy có khủng bố.Gia đình sau nghe như thế đã muốn cô lập tức cuốn gói về nhà, hôm ấy mẹ cô tức giận nói: " Dù con có ngu dốt bất tài đến mấy thì ba mẹ vẫn nuôi con được. Con nghĩ có ba mẹ nào muốn đẩy con mình vào chỗ nguy hiểm như thế không hả con?"Nghe thế cô cũng chỉ đành giỗ giành mẹ mình nói qua loa sau khi tốt nghiệp sẽ quay về nước tìm việc làm, lúc đó ba mẹ cô mới nguôi giận.Chuyện Nhật Bản xảy ra động đất cô không dám nói cho họ nghe, một phần vì lo lắng phần khác cô sợ mình sẽ rời khỏi Nhật sớm hơn những gì cô dự định nếu cô nói ra." Con có quen ai chưa?" Mẹ cô gấp cho cô miếng thịt vào chén hỏi.Đôi đũa trên tay cô khẽ run, cô nhìn gương mặt từng người trên bàn ăn đang trông chờ câu trả lời của cô." Dạ có rồi ạ." Cô cúi mặt nói." Cậu ta tên gì? Ở đâu? Làm nghề nào? Gia đình cậu ta như nào?..." Ba cô lập tức buông chén đũa, hướng về phía cô đặt một ngàn vạn câu hỏi.Mẹ cô đổi đầu đũa, gõ lên mu bàn tay ba cô: "Là người bạn trên chuyến tàu kia phải không?" " Vâng đúng rồi ạ."
Em trai và ba cô đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
Sau đó bữa ăn diễn ra hết sức im lặng, mãi đến khi đến giờ ngủ mẹ cô gõ cửa vào phòng." Mẹ không cấm con yêu đương con đã lớn rồi nên có những chuyện chúng ta không thể xen vào quyết định được. Năm con 16 tuổi, con nằng nặc muốn thi vào trường mỹ thuật nhưng chúng ta không cho con liền âm thầm tự học rồi đậu vào một trường đại học tầm trung không mấy danh tiếng. Lúc đó ba mẹ thấy ân hận biết bao vì nếu ngay từ đầu chấp nhận con đã có thể học ở môi trường tốt hơn và được phát triển hơn. Vì thế khi con muốn du học chúng ta liền không ngần ngại mà đồng ý nhưng trái tim ba mẹ lại đau đớn đến nhường nào khi mỗi đêm lại nghĩ đến viễn tưởng không hay xảy ra với con."Bà âm thầm lau nước mắt: " Năm đẻ em con ra vừa gặp ngay lúc ba con bị đuổi việc còn mẹ suốt ngày quanh quẩn khu bếp nên vốn chẳng thể kiếm được đồng bạc nào. Con còn bé tí đã chạy đông chạy tây bán hàng rong bên ngoài kiếm chút tiền mua tả cho em con. Ba mẹ không muốn con chịu thiệt thòi vì con là đứa nhỏ hiểu chuyện từ khi còn bé. Mẹ biết mẹ có nói gì cũng không ngăn cản được con nhưng để con sống ở nơi đất người như thế mẹ làm sao chịu nỗi."Nghe bà ấy nói hết thì nước mắt của cô đã rơi lã chả, vương lên trên khóe mi và gò má." Con suy nghĩ lại đi, con còn trẻ sẽ còn gặp nhiều người đối xử tốt với con, yêu con."Dứt lời bà khép cửa rời đi để lại cô lạc lõng giữa đêm dài lạnh lẽo, cô nhớ anh biết bao.Năm mới đến rồi chúc mọi người có một năm 2022 đầy sức khỏe, mọi thứ đều thuận lợi, suôn sẻ và thật là cháy nhe. Chap này tuy hơi buồn nhưng đảm bảo chap sau sôi thịt, hứa không hụt nữa. Nguồn ảnh Twitter
Em trai và ba cô đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
Sau đó bữa ăn diễn ra hết sức im lặng, mãi đến khi đến giờ ngủ mẹ cô gõ cửa vào phòng." Mẹ không cấm con yêu đương con đã lớn rồi nên có những chuyện chúng ta không thể xen vào quyết định được. Năm con 16 tuổi, con nằng nặc muốn thi vào trường mỹ thuật nhưng chúng ta không cho con liền âm thầm tự học rồi đậu vào một trường đại học tầm trung không mấy danh tiếng. Lúc đó ba mẹ thấy ân hận biết bao vì nếu ngay từ đầu chấp nhận con đã có thể học ở môi trường tốt hơn và được phát triển hơn. Vì thế khi con muốn du học chúng ta liền không ngần ngại mà đồng ý nhưng trái tim ba mẹ lại đau đớn đến nhường nào khi mỗi đêm lại nghĩ đến viễn tưởng không hay xảy ra với con."Bà âm thầm lau nước mắt: " Năm đẻ em con ra vừa gặp ngay lúc ba con bị đuổi việc còn mẹ suốt ngày quanh quẩn khu bếp nên vốn chẳng thể kiếm được đồng bạc nào. Con còn bé tí đã chạy đông chạy tây bán hàng rong bên ngoài kiếm chút tiền mua tả cho em con. Ba mẹ không muốn con chịu thiệt thòi vì con là đứa nhỏ hiểu chuyện từ khi còn bé. Mẹ biết mẹ có nói gì cũng không ngăn cản được con nhưng để con sống ở nơi đất người như thế mẹ làm sao chịu nỗi."Nghe bà ấy nói hết thì nước mắt của cô đã rơi lã chả, vương lên trên khóe mi và gò má." Con suy nghĩ lại đi, con còn trẻ sẽ còn gặp nhiều người đối xử tốt với con, yêu con."Dứt lời bà khép cửa rời đi để lại cô lạc lõng giữa đêm dài lạnh lẽo, cô nhớ anh biết bao.Năm mới đến rồi chúc mọi người có một năm 2022 đầy sức khỏe, mọi thứ đều thuận lợi, suôn sẻ và thật là cháy nhe. Chap này tuy hơi buồn nhưng đảm bảo chap sau sôi thịt, hứa không hụt nữa. Nguồn ảnh Twitter
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me