Jjk Pjm Tri Man Em Chay Khong Thoat
Chút yên bình
Sau khi Trí Mân trở về liền vội vàng muốn xử lý vết thương trên mặt, dù sao cũng là người, ai mà không chú trọng vẻ ngoài của mình chứ? Chỉ sợ để lại sẹo thì sẽ hối hận không kịp nhưng lúc em đang thay quần áo trong phòng tắm thì cửa bị người đàn ông kia tuỳ ý đẩy ra. Thấy gã thản nhiên đứng trước cửa khoanh tay nhìn mình, em xấu hổ lấy khăn tắm bên cạnh che đi vị trí trọng yếu trên người, sao em lại quên khoá cửa chứ! Đây không phải lần đầu tiên gã dùng ánh mắt thưởng thức và tràn ngập dục vọng nhìn chằm chằm em nhưng mỗi lần như vậy em đều không nhịn được mà đỏ mặt. "Anh đứng đó làm gì? Tôi phải thay đồ...."Trí Mân bực mình hỏi, ánh mắt người kia cứ nhìn chằm chằm vào mông em khiến Trí Mân luống cuống không thôi, vươn tay cầm lấy quần áo muốn mặc vào. May mắn gã đã dừng lại việc châm chú vào mông em, ánh mắt gã chuyển lên nhìn vào vết thương bên má em sau đó quay người đi ra ngoài, không có hành động gì khác thường. Trí Mân cũng thầm thở phào một hơi, cẩn thận tẩy rửa thân mình rồi xuống lầu tìm quản gia Kim xin thuốc bôi vết thương. Chính Quốc kia rất bận rộn, bình thường đều là nửa đêm mới về rồi trực tiếp leo lên giường tìm Trí Mân thoả mãn dục vọng, thời gian còn lại chẳng mấy khi thấy gã ở nhà, hiện tại vừa về tới liền đóng cửa phòng làm việc không cho ai vào. Lúc quản gia Kim thấy Trí Mân bị thương, đau lòng không thôi. "Bôi cái này mỗi ngày hai lần thì sẽ không lo để lại sẹo, cậu vẫn nên chú ý mặt mũi một chút""Vâng, cháu biết rồi ạ. Chú Kim, cháu có thể tự mình nấu ăn không?" Trí Mân cầm lọ thuốc trên tay quản gia Kim, chớp mắt hỏi. "Những món do đầu bếp làm không hợp khẩu vị của cậu sao?" Kim quản gia nghi hoặc. Đầu bếp trong biệt thự này đều là đầu bếp năm sao được tuyển chọn kĩ lưỡng. Mấy ngày đầu Trí Mân còn cảm thấy hứng thú nhưng nếu ngày nào cũng ăn những món sang trọng này thì dần dà cũng ngán. Em bắt đầu thèm những món ăn dân dã, dù sao ở nhà mãi cũng không có việc gì làm, chi bằng nhân cơ hội này hâm nóng tay nghề. Em lắc đầu nhìn Kim quản gia: "Mấy món kia rất ngon, chỉ là cháu ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn nấu ăn để giết thời gian thôi"Nghe vậy, quản gia Kim cũng cười, nếp nhăn hai bên mắt càng thêm rõ ràng. Ông đã chừng này tuổi còn chưa có vợ con, hiện tại thấy Trí Mân xinh xắn lễ phép thì không khỏi yêu thích. "Cháu là chủ nhân của nơi này, cứ sử dụng nhà bếp nếu muốn, cần gì thì nói với chú là được""Tốt quá, cảm ơn chú"Trí Mân nghịch ngợm nháy mắt, sau đó vẫy tay chào ông rồ lon ton chạy trở về phòng. Quản gia Kim thấy em đi rồi mới tìm đến trước phòng làm việc của Điền Chính Quốc, nhìn đồng hồ điểm đúng mười một giờ đêm, liền đi vào trong báo cáo. Chính Quốc đang ngồi bên bàn làm việc, ánh đèm soi rõ từng sợi lông tơ trên mặt gã, da thịt trơn mịn không chút tì vết, sóng mũi cao thẳng đẹp mắt. Chính Quốc chú tâm làm việc, cả người toát ra cảm giác vừa ôn hoà vừa dễ chịu, hoàn toàn khác hẳn so với lúc gã nổi giận. Áo sơ mi trắng trên người gã tuy có chút rộng nhưng vẫn hoàn hảo lộ ra thân hình cường tráng khoẻ mạnh, chỉ sợ trong giới giải trí muốn tìm được một người quyến rũ như này cũng khó. Kim quản gia nhìn bao nhiêu lần vẫn phải cảm thán vì thần thái xuất sắc của ông chủ nhà mình, nhỏ giọng nói: "Thuốc đã đưa tận tay cậu Phác, cậu ấy nói muốn mai tự mình nấu ăn.""Ừ"Chính Quốc cũng không ngẩng đầu nhìn Kim quản gia, tay phải cầm bút lỡ đãng xoay mấy vòng, giống như đang suy nghĩ gì đó. "Ông chủ, về phía báo chí phải làm thế nào?"Ông cũng biết hôm nay Chính Quốc đã làm gì, chỉ sợ không giải quyết sớm thì ngày mai hình ảnh của Trí Mân sẽ bị đưa lên trang đầu của các bài báo. Nổi tiếng cũng không đáng sợ, Trí Mân trở thành người của Điền Chính Quốc mới nguy hiểm. Trong giới thượng lưu có biết bao nhiêu cô gái chàng trai muốn ngã vào vòng tay gã để trèo lên đầu cành làm phượng hoàng? Hình như cũng không ít! Trí Mân đột nhiên xuất hiện kết hôn với Chính Quốc, chắc chắn sẽ biến thành hồng tâm cho những người kia nhắm đến.Chính Quốc nghe xong cũng không lập tức trả lời, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn tạo âm thanh cộc cộc đều đặn. Thật lâu sau, gã mới buông ra một câu: "Để bọn họ đăng tin, bài báo nào lộ mặt Trí Mân thì cho người chặn lại"Nhìn bàn làm việc chất đống hợp đồng cùng tài liệu cần phải xử lí, Điền Chính Quốc mệt mỏi tựa lưa vào ghế, thở dài một hơi. Lúc trước đem cậu trai nhỏ kia về đây là vì muốn làm công cụ phát tiết vừa ngoan ngoãn lại dễ khống chế, không ngờ lại được bố mình kiếm đối tượng kết hôn mà còn là Triệu Thanh Liên! Chính Quốc cong môi, nghĩ đến cái Triệu Gia bé nhỏ kia mơ tưởng đến gia sản Điền Gia thì không khỏi khinh thường. Mỗi lần nhìn ánh mắt dù thích thú nhưng lại tỏ vẻ thanh cao của cô ta, gã liền tuột hết cảm xúc. Cho dù là ảnh hậu đương nhiệm cũng không dám ở trước mặt gã múa rìu qua mắt thợ. Kim quản gia thấy Chính Quốc dừng làm việc liền hiểu ý đi ra mở cửa giúp gã. Đợi bóng lưng cao lớn hoàn toàn biến mất sau phòng ngủ của Trí Mân, ông mới chậm rãi sắp xếp lại bàn làm việc bừa bộn. Về phần Trí Mân, sau khi trải qua một phen thất kinh căng thẳng gần chết, thả mình xuống giường liền ngủ mất. Hôm nay em ngủ rất ngon, nửa đêm cũng không bị Chính Quốc kia quấy phá nữa. Chính Quốc nằm trên giường lớn, nhìn khuôn mặt an tĩnh của Trí Mân khi ngủ, trái tim không khỏi thắt lại. Rất giống, thực sự vô cùng giống. Đặc biệt là khi đôi mắt trong vắt của em khép lại, tìm không ra một điểm khác biệt nào. Gã cưới em không chỉ vì bố em thiếu nợ gã, mà còn một phần vì khuôn mặt của em rất giống với 'người đó'. Cánh tay to lớn vòng qua eo Trí Mân, kéo tay em áp sát vào người mình, động tác cẩn thận như sợ làm em thức giấc. Chỉ là, Trí Mân vẫn cảm nhận được, em nhăn mày rồi dụi đầu vào lòng ngực gã để tìm vị trí thoải mái hơn, cánh tay trắng mền vô thức ôm lấy cổ Chính Quốc. Gã nhìn người đang ôm chặt lấy mình không buông, trong mắt xuất hiện thêm nhiều tia cảm xúc phức tạp. Cả ngày hôm nay phải vát vả nghĩ cách đối phó với người khác lại còn bị mùi nước hoa nồng nặc của mấy cô gái xung quanh ám vào áo, thực sự rất mệt mỏi. Hiện tại bên mũi thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ, gã thật sự vừa lòng, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Trí Mân. Gò má, môi. Những nơi này đều là vì gã mà bị thương, tuy hiện tại Chính Quốc không hề yêu em nhưng cũng có thương tiếc. Gã không đành lòng phá hỏng không khí yên tĩnh hài hoà hiếm có giữa hai người, cho nên chỉ im lặng ôm Trí Mân ngủ. Thẳng đến bảy giờ sáng hôm sau, vốn dĩ đã quen với việc dậy sớm, Trí Mân mơ màng mở mắt, rồi phát hiện mình đang nằm trong lòng người kia. Gã vào phòng em khi nào nhỉ? Trí Mân dụi mắt, nhìn thấy dưới mắt Chính Quốc xuất hiện quần thâm nhạt liền biết ngày qua gã không ngủ ngon. Em cũng không thương tiếc gì, ngược lại còn có chút hả hê. Nhìn xem, cuối cùng cũng bị quả báo rồi! Đã hiểu cảm giác đau khổ của tôi khi muốn ngủ mà không thể ngủ chưa?-----------------------------------ui hôm nay tui lo high ô tê pê quá nên update hơi bị trễ 😅mấy pà chắc cũng thấy Jeongguk đánh mung Jiminie rồi đúng hong?😌 ta nói khúc đấy tui vừa hét vừa dẫyà còn mụt chiện nữa là có pà pánh pèo nào đấy cầm banner ot6 nhưng lại được lên màn hình lớn(?), không hiểu nổi luôn í nên mấy pà hãy lên twitter và weverse nói những lời yêu thương dành cho Hobi xinh đẹp của chúng ta nha❤️
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me