Jk L Ha
Noãn Kỳ cảm thấy may mắn vì vừa rồi cô không vội vã kêu tên cậu, càng may mắn hơn là bản thân cô cũng không tự nói với cậu ấy rằng cô là Noãn Kỳ.Cô cắn môi khẽ, bung chiếc dù màu tím trong tay mình che mưa.Có lẽ là vì đang tâm phiền ý loạn, nên cô bất cẩn làm ngón tay cái ở bàn tay phải bị cán dù cắt trúng. không nặng lắm, nhưng trong chớp mắt, lòng cô nhói đau. Nhói đến mức khiến Noãn Kỳ nhíu cả đôi mi lại.Móng tay của ngón trỏ dùng sức ấn vài lần vào ngón tay cái. Cảm giác đau đớn quả thật đã giảm đi, nhưng thay thế cảm giác ấy lại là tâm trạng u tối khôn cùng.Noãn Kỳ tay bung dù, chân nhẹ bước đi đến ven đường, muốn bắt taxi về nhà.Trải qua đợt mưa lớn vừa rồi, lượng taxi trên đường cũng càng ngày càng vơi đi, mà xe trống thì lại càng ít ỏi hơn nữa.Tuy rằng Noãn Kỳ đã khoác áo khoác bên ngoài rồi, nhưng trong một đêm mưa tăm tối thế này, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo như cũ.Một cơn gió phất qua, vài giọt mưa nghịch ngợm chớp lấy cơ hội rơi vào chiếc dù nhỏ, có hạt thậm chí còn chui lọt vào cổ áo cô.Noãn Kỳ bị cái lạnh bất chợt ấy đánh úp làm giật cả mình.May thay, nửa giờ sau, cuối cùng cũng có một chiếc xe trống dừng trước mặt cô.Noãn Kỳ vươn bàn tay đã trở nên lạnh lẽo vì đêm mưa này, mở cửa xe.Trước khi lên xe, cô nhẹ giọng hỏi người lái xe: "Bác tài, bác có thể chở cháu đến nhà rồi đợi cháu lên lầu lấy tiền trả sau được không ạ?""Hoặc đến lúc đó bác cùng cháu vào nhà lấy tiền?" Cô thấp thỏm bổ sung thêm.Người lái xe thấy cô là một cô gái nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, giọng nói lại dịu dàng, mà lúc này mưa cũng bắt đầu nặng hạt rồi nên ông không do dự, sảng khoái đáp: "Cháu lên xe đi."Noãn Kỳ cảm kích đáp: "Cảm ơn bác nhiều ạ."Cô nép người ngồi vào ghế sau, nói địa chỉ với tài xế.Sau đó nhìn chiếc cửa sổ trên xe đang không ngừng có hạt mưa chảy xuống, cô có chút thất thần ngây người.Mùa hè của 11 năm trước.Noãn Kỳ 6 tuổi khi đó theo cha mẹ từ Nam thành chuyển nhà đến trấn cổ Hưng Khê ở Giang Nam, quây quần trong một căn nhà ở tứ hợp viện*.Mà lý do chuyển nhà vừa đơn giản máu chó lại vừa thực tế vô cùng. Mẹ phát hiện cha cô có nhân tình bên ngoài, khi đó mẹ cô lại vừa khéo có cơ hội đến Hưng Khê làm việc. Vì để ngăn việc cha cô cùng người phụ nữ kia qua lại với nhau, mẹ cô dứt khoát quyết định chuyển nhà đến Hưng Khê ở.Cha cô biết mình đuối lý, cũng chẳng dám nhiều lời nói bản thân không muốn. Nhưng dù có chuyển nhà đi thì cũng không thể lau được cái vết nhơ xuất hiện trong cuộc hôn nhân của họ.Một khi tình cảm vợ chồng đã có vết nứt rồi thì dù có dùng bất cứ cách hàn gắn, cũng chẳng thể đưa về nguyên vẹn như thuở ban đầuĐoạn thời gian khi vừa chuyển đến Hưng Khê, quan hệ cha mẹ cô trở nên vô cùng căng thẳng.Mẹ cô vì muốn cô sống hạnh phúc nên lựa chọn im lặng để giữ gìn gia đình, nhưng tận đáy lòng bà lại không thể bỏ qua bà tin tưởng cha cô, thế nên mỗi khi bà nói chuyện thì đều dùng ngữ điệu kỳ kỳ quái quái, như giấu kim trong bông vậy.Cha cô sau khi chịu đựng vài lần cũng phiền đến giận, thêm chuyện công việc gặp trở ngại, ông bắt đầu chán ghét mẹ cô.Hai người đều bằng mặt chẳng bằng lòng với nhau, một ngày nói chuyện còn không qua ba câu nữa kìa, nhất định phải cãi nhau cho bằng được, thậm chí còn nói nhau nghe những lời lẽ cực kỳ ác ý và quá đáng.Mỗi lần như thế, chú thỏ nhỏ Noãn Kỳ sẽ bị mẹ mình đẩy ra ngoài cửa, nhưng bọn họ cãi nhau, cãi to đến mức cách một cách cửa vẫn có thể nghe rất rõ ràng.Màn kịch nháo loạn như thế, ngày nào mà chẳng có. Noãn Kỳ ban đầu còn sợ hãi khóc thút thít, dần dần đã trở lên thờ ơ lạnh nhạt.Một buổi trưa nọ giữa trời tháng sáu, Noãn Kỳ tiếp tục bị mẹ Noãn Lâm đuổi ra ngoài cửa. Có lẽ mẹ cô lúc ấy quá kích động, khi đẩy cô cũng không kiểm soát được sức của mình nên đã đẩy Noãn Kỳ lảo đảo cả người. Cô theo quán tính, ngã xuống bậc thang. Mái tóc được buộc kiểu đuôi ngựa trong không trung giống như chiếc xích đu vậy, phất phơ phất phơ, giây tiếp theo thì cả người cô đã té nằm trên nền gạch xanh dưới đất rồi.Giữa trưa hè, mặt trời trên đỉnh đầu nóng bỏng vô cùng, từng đợt gió thổi qua đều mang theo hơi nóng khiến người ta hít thở không thông.Noãn Kỳ mặc váy trắng, dùng tay chống lên mặt đất, bàn tay bị gạch làm hằn lên vết đỏ. Làn da non mịn và đôi chân cô bị ánh nắng ban trưa nướng đến đỏ bừng, không tự chủ được cong gối. Nhưng cô không đứng dậy ngay lập tức.Bởi vì vẫn chưa tỉnh táo hẳn nữa nên Noãn Kỳ cứ ngồi dưới đất như thế.Rõ ràng có ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu chiếu rọi, sáng đến loá cả mặt, nóng đến mức giống như sắp cháy đến nơi luôn rồi, nhưng cô lại có cảm giác như đang rơi vào hầm băng lạnh vậy, không có ánh sáng, lạnh lẽo kinh người.Đúng lúc này, ánh sáng trước mặt cô bị một bóng người che khuất. Noãn Kỳ ngẩng mặt nhìn lên.Khuôn mặt cô bị ánh mặt trời nướng đến đỏ bừng, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa một tầng hơi nước trong suốt, sáng lấp lánh lên như đá quý vậy.Bóng người tối đen che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu cô, trong nháy mắt khi cô ngẩng đầu đã biến thành vầng sáng chói loà.Chìm đắm trong vầng sáng chói loà ấy, là một gương mặt xa lạ. Noãn Kỳ giương đôi mắt mờ sương, mông lung nhìn về phía đứa bé trai trước mặt cô.Cậu có vẻ cũng chỉ trạc tuổi cô thôi, tóc ngắn không che đi đôi hàng mi, mặt mũi ưa nhìn sáng lạn, cặp mắt kia trong suốt như nước, phản chiếu cả ánh sáng mặt trời.Trên vành tai trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ.Cậu bé mặc áo trắng cổ đứng tay ngắn, phối cùng với chiếc quần đùi đen có móc treo, chân mang đôi giày xăng đan đen. Ăn mặc giống như chàng thiếu niên nhỏ nghiêm túc vậy. Mà hình như cậu cũng là một chàng thiếu niên nhỏ nghiêm túc nhỉ.Cũng bởi vì, Noãn Kỳ tận mắt thấy cậu vươn tay về phía mình. Sau đó, cậu bé chớp chớp đôi mi dài, giọng nói non nớt lộ vẻ nghiêm túc và quan tâm: "Trên mặt đất khó chịu lắm, cậu đứng lên đi."Noãn Kỳ như bị ma xui quỷ khiến, đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu nhóc ấy. Cậu dùng sức kéo cô lên. Đột nhiên, cô giống như một người từ hầm băng âm u lạnh lẽo được kéo lên trên mặt đất vậy.Noãn Kỳ lại một lần nữa được trông thấy ánh sáng._______"Cô gái?" Bác tài xế đã tìm được chỗ dừng xe ổn rồi, ông mở miệng gọi cô gái đang thất thần phía sau, "Cô gái, đến nơi rồi."Noãn Kỳ trong thoáng chốc bị kéo ra khỏi dòng ký ức.Cô cuống quýt mở cửa xe, nhẹ giọng đáp lời: "Bác tài đợi một chút ạ, cháu đi lấy tiền."Trận mưa đã dần dần tạnh trong lúc cô ngây người rồi, trong không khí lúc này đây đang tràn ngập một cảm giác tươi mới sau mưa.Khi Noãn Kỳ về nhà sau khi thanh toán xong tiền xe, mới thấy cảnh phòng khách và bàn ăn đã trở thành một bãi chiến trường.Không cần đoán cũng biết đâu là kiệt tác của Cận Ngôn Châu với đám bạn của cậu rồi.Noãn Kỳ lại nghĩ đến Chính Quốc, cậu ấy thế mà là bạn của Cận Ngôn Châu. Nhớ đến đây, câu nói của Chính Quốc ở cửa hàng tiện lợi lại xuất hiện trong đầu cô: "Cô ấy là em gái kế của Cận Ngôn Châu." Thế nên với cậu, cô không phải Noãn Kỳ, mà là em gái, con mẹ kế của Cận Ngôn Châu.Noãn Kỳ rũ mi, che khuất nỗi mất mát chợt loé qua đáy mắt, xoay người lên lầu.Vừa đi vài bậc cầu thang, đã nghe được tiếng chửi người đầy giận dữ của Cận Ngôn Châu trong phòng.Hình như là cậu đang chơi game.Noãn Kỳ không dừng bước, nhanh chóng bước về phòng ngủ của mình.Cô cũng chả muốn dọn dẹp bãi chiến trường dưới lầu đâu.Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, Noãn Kỳ vẫn cam chịu xuống lầu dọn dẹp. Vì cô biết, Cận Ngôn Châu cố ý bài ra. Cô cũng biết, nếu bây giờ cô không làm, mẹ cô sau khi tăng ca trở về cũng sẽ thu dọn. Noãn Kỳ chẳng phải muốn lấy lòng Cận Ngôn Châu, mà chỉ không muốn khiến mẹ cô mệt mỏi thôi.Tuy rằng cô không thích phải sống ăn nhờ ở đậu người khác, nhưng cô lại mong mẹ có thể sống vì bản thân bà. Để không phải sống như trước đây, vì con cái mà ép mình chịu khổ, nỗ lực duy trì cuộc hôn nhân vốn đã rạn nứt đó, để rồi cuối cùng vẫn phải bước trên con đường ly hôn.Lấy chú Cận là lựa chọn của mẹ cô. Noãn Kỳ sẽ không ý kiến.Cô chỉ muốn chờ bản thân trưởng thành, có khả năng độc lập về tài chính rồi dọn ra khỏi đây, sau đó thường xuyên trở về thăm mẹ.Noãn Kỳ thu dọn sạch sẽ lầu dưới rồi châm cho mình một ly nước đi về phòng.Cô không biết sau khi cô khoá cửa phòng, cửa phòng Cận Ngôn Châu bật mở, cậu cẩn thận đi đến cầu thang trộm nhìn xuống dưới. Cận Ngôn Châu chỉ quét mắt xuống lầu dưới thôi, sau đó nhanh chóng trở về phòng, đóng cửa.Cậu đang nói chuyện phiếm cùng bọn Chính Quốc[Tiểu Gia Cận: Tớ đã nói cổ nhất định sẽ ngoan ngoãn quét dọn mà.][_Dư sinh, Độ Nga /: Anh Châu trâu dữ!][Thu Cam: Tớ cứ thắc mắc sao cậu lại không cho bọn tớ thu dọn, hoá ra là để làm khó dễ con gái người ta.][CQ: đồ trẻ con.][Tiểu Gia Cận: Ai uống Yakult mới là cái đồ trẻ con á.][CQ: Nhớ đấy, đừng để tớ thấy cậu uống đấy]________Tuy rằng cơn sốt đã lui rồi, nhưng để phòng ngừa, Noãn Kỳ trước khi ngủ lại uống thêm một liều thuốc hạ sốt. Sau đó cô lên giường ngủ.Ban nãy trong taxi ký ức cô bị gián đoạn đôi chút, thế mà tối nay lại len lỏi vào giấc mơ của cô.Sau khi Chính Quốc kéo Noãn Kỳ đứng lên, cậu cũng không buông tay ngay lập tức. Cậu nắm tay cô đi dưới giàn nho. Nơi đó có một cái bàn gốc cùng vài ba cái ghế tre.Chính Quốc dìu Noãn Kỳ ngồi xuống ghế, rồi chầm chậm chạy đi. Lúc trở về, cậu mang theo trong tay một phần bánh kem nhỏ và hai câu kem lạnh."Hôm nay là ngày hạ chí, cũng là sinh nhật tớ, chia cho cậu ăn này." Chính Quốc đem phần bánh sinh nhật đẩy đến trước mặt Noãn Kỳ, rồi đưa cho cô một cây kem lạnh.Noãn Kỳ được quan tâm mà lo sợ, đôi mắt bất an không yên nhìn cậu nhóc, giọng nói vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, còn mang theo mấy phần ngọt ngào: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."Chính Quốc ngồi xuống đối diện cô, tươi cười nói lời cảm ơn.Noãn Kỳ cũng không ăn ngay, cẩn thận nói: "Nhưng tớ không có quà gì có thể tặng cậu cả."Chính Quốc chớp chớp đôi mắt, hỏi ngay: "Cậu biết hát chúc mừng sinh nhật không?"Noãn Kỳ gật gật đầu, ngoan ngoãn nhỏ giọng đáp: "Biết.""Vậy cậu hát tặng tớ bài hát để chúc mừng sinh nhật tớ đi." Chính Quốc dịu dàng giải thích: "Đây là ước muốn của tớ, cậu có thể thỏa mãn ước muốn của tớ thì còn khiến tớ vui vẻ hơn khi nhận quà nữa cơ."Noãn Kỳ nghe thế thì ngồi nghiêm chỉnh ngay, chân thành nghiêm túc hát cho cậu nhóc nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật.Giữa trưa hôm đó cả hai người họ biết tên lẫn nhau."Tớ gọi là Điền Chính Quốc, Chính Nhân Quân Tử, tớ có tên khác là JungKook, đặc biệt sinh vào cuối mùa hạ, Cậu thì sao?""Noãn Kỳ, Noãn trong ấm áp, Kỳ trong Kỳ diệu"Phần bánh sinh nhật đó đặc biệt ngọt ngào, bơ vừa ăn vào trong miệng là tan liền.Cây kem lạnh kia cũng rất ngọt nữa, kem lành lạnh mát mẻ thấm cả vào tâm can, xua đi nhiệt độ nóng bức quanh quẩn xung quanh.Đến tận bây giờ, Noãn Kỳ vẫn nhớ rõ mùi vị ngọt ngào khi bỏ vào miệng đó.Là mùi vị của mùa hèKhi Noãn Kỳ tỉnh giấc giữa đêm thì Noãn Lâm mới về đến nhà. Cô nằm trên giường, nghe tiếng Noãn Lâm khẽ khàng bước chân về phòng, cố gắng đóng mở cửa thật nhẹ nhàng.Giống như sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô và Cận Ngôn Châu vậy.Noãn Kỳ cầm di động lên, nhìn thời gian.Giờ đã là 04:13 sáng sớm rồi.Người tỉnh giấc rồi, kéo theo cả ký ức vẫn còn chưa chấm dứt.Hình như Noãn Lâm đã ngủ, cả nhà chìm vào yên tĩnh. Nhưng cơn buồn ngủ của Noãn Kỳ đã qua rồi. Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, màn đêm dày đặt ngoài cửa sổ dường như có cả làn sương mù mỏng, khi nhìn xuyên qua lớp kính trông thật mông lung.Mái tóc Noãn Kỳ xoã tung, cô dựa đầu vào thành giường, ngồi dậy, rũ mắt nhìn chăm chăm vào màn hình di động sáng ngời, đầu óc vẫn đang đắm chìm trong cảnh kế tiếp của giấc mơ.Sau ngày hôm đó, Chính Quốc ở phía đối diện nhà cô, mỗi khi cô bị đuổi ra khỏi nhà thì đều tìm đến chơi với cô.Nếu trời không mưa thì bọn họ thường ngồi với nhau dưới giàn nho. Sẽ ngồi dưới mái hiên đối diện giàn nho đó để tránh gió lúc trời mưa.Cậu cũng không phải bởi vì hoàn cảnh gia đình cô mà dốc sức nói lời an ủi, cậu chỉ cùng cô trò chuyện về những chuyện khác để khiến cô vui vẻ hơn.Đối với Noãn Kỳ, Chính Quốc làm thế càng an ủi cô hơn so với bất cứ nào an ủi ngoài miệng nào khác.Kỳ nghỉ hè đó vốn dĩ sẽ trở thành khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Noãn Kỳ, nhưng lại bởi vì sự xuất hiện của một câu nhóc tên Chính Quốc, mà biến thành ký ức không thể thay thế nhất trong quãng đời cô.Mười một năm qua, mỗi khi hè đến, cô sẽ trộm ôn lại toàn bộ những kỷ niệm về mùa hè năm ấy.Mỗi một lần ôn lại, ấn tượng về cậu trong lòng cô cũng ngày một sâu nặng thêm.Cô nhớ rõ hai người bọn họ ăn dưa hấu ướp lạnh dưới dàn nho, uống nước có ga vị quýt, nghe ve ếch kêu râm ran, xem trăng tỏ sao đầy.Cô nhớ rõ từng đợt sấm rền mưa đổ, nhớ cơn gió lồng lộng phất ngang khi họ cùng nhau trú mưa dưới mái hiên. Nhớ rõ bọn họ đi qua ngõ nhỏ dưới ánh đèn sáng trong đêm, mặt đất phản chiếu bóng dáng hai người dưới ánh trăng tà.Cô cũng nhớ rõ việc đã từng cùng cậu ngồi chơi thuyền ở trấn Hưng Khê. Nhớ rõ hình ảnh hai người cười đùa, chạy dẫm lên bóng của đối phương dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.Cô nhớ rõ mùa hè năm ấy, cũng nhớ rõ từng mối quen hệ của cậu với mùa hè khi đó.Nhớ... tớ nhớ rõ cậu biết bao, Chính Quốc.Chỉ là, những kỷ niệm cô quý như trân bảo ấy, đối với cậu mà nói, dường như chẳng có chút gì đặc biệt cả.Mùa hè năm ấy trong mắt cậu cũng giống như bao mùa hè bình thường khác thôi, chẳng đáng để nhớ kỹ làm gì.Những kỷ niệm cùng với cô, ở trong kí ức của cậu đều sẽ theo thời gian như bão lũ xoá nhoà đi mất. Kể cả cô.Noãn Kỳ đến khi hết hè mới biết, Chính Quốc chỉ là đến nhà bà ngoại mình tạm nghỉ hè mà thôi.Sau đó, hè đi, kỳ nghỉ hè chấm dứt.Mang theo cả Chính Quốc đi rồi.Rồi mười một năm sau, bọn họ chẳng hề liên lạc với nhau thêm nữa.Khi gặp lại, đã trở thành người xa lạ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me