LoveTruyen.Me

Joongdunk Tinh Cuong Si

Dunk để ý dạo này Lin cười nhiều hơn, khuôn mặt không còn nét u buồn mà ngược lại còn ánh lên niềm vui từ đôi mắt. Cô kể thật nhiều câu chuyện với cậu lúc đi làm về và có lúc hát vu vơ khi đang nấu ăn trong bếp mà chính bản thân cũng không nhận ra những thay đổi nho nhỏ ấy. Sự biến chuyển tích cực đó khiến lòng Dunk cũng an tâm lên nhiều, người dịu dàng và hi sinh nhiều như Lin cuối cùng đã gặp được người như thế nào nhỉ. Cậu có vô vàn thắc mắc cũng tưởng tượng ra rất nhiều hình dung nhưng có lẽ chị đã gặp đúng người mới trở nên yêu đời đến vậy. Nhìn người thân yêu duy nhất lúc này của mình như thế cậu cũng an tâm và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngày Lin chớm đôi mươi xinh đẹp, dịu dàng không ít người muốn tìm hiểu song vì gia cảnh vì trách nhiệm trên vai cô khước từ tất thảy, không những hi sinh chuyện đôi lứa cô còn nghỉ học để kiếm tiền nuôi cậu. Giờ đây khi Dunk dần trưởng thành, cậu thực sự mong chị có được tình yêu của riêng mình. Rất nhiều lần cậu tự nhủ với lòng chỉ cần đó là người yêu Lin và Lin cũng yêu họ thì dù là ai cũng sẽ ủng hộ hết mình. Người con gái này vì cậu quá nhiều rồi!

Một sáng chủ nhật nọ, Dunk vừa thức dậy bước ra ngoài đã nhìn thấy ai đó đang đứng hồi lâu trước tấm gương nhỏ, xoay qua xoay lại ngắm ngía rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ. Dunk dựa người vào cửa không lên tiếng, bất giác bật cười vì người luôn phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ cuối cùng cũng trưng ra dáng vẻ như những cô gái khác. Lin thoáng thấy em trai qua gương liền xoay người quay lại, khuôn mặt cười tươi cất tiếng hỏi.

"Em thấy chiếc váy này hợp với chị không?"

"Đẹp lắm! Lin của em xinh nhất!"

Dunk giơ hai ngón tay cái ra bày tỏ sự đồng tình với câu khen của mình, rồi vui vẻ nhìn dáng người đang ửng đỏ hai má vì ngại, với người chẳng mấy khi ra ngoài vào ngày nghỉ thì điệu bộ bây giờ càng thêm khẳng định suy nghĩ của cậu là đúng.

Thấm thoát như thế cũng mấy tháng trôi qua từ lần đầu Dunk nhìn thấy chị mình ngồi nhìn vào màn hình điện thoại cười vu vơ một mình đến bây giờ những lần ra ngoài hẹn hò cuối tuần cũng thường xuyên hơn. Chưa lần nào Lin kể cho cậu về tình cảm nhưng giấu thế nào được khi mùi tình yêu lan toả khắp gian phòng mỗi khi chị về tới nhà. Dunk thầm cảm ơn người mình chưa có cơ hội gặp mặt vì đã kéo sức sống trở lại với căn nhà nhỏ của hai chị em cậu. Người này chắc chắn sẽ là một người đàn ông rất tốt và người như Lin nhất định sẽ được hạnh phúc thôi. Đang ngồi trước bậc cửa suy nghĩ vẩn vơ thì bóng dáng chị cậu cũng đã xuất hiện ở trước lối vào, người con gái nở nụ cười thật tươi ôm bó hoa trên tay vẫy chào với cậu. Dunk đứng lên không giấu được ý cười, nhìn thẳng vào ánh mắt lấp lánh kia trực tiếp hỏi.

"Hoa ở đâu mà đẹp thế! Lin nay còn biết mua hoa nữa cơ đấy?"

"Ừm! Là ..."

Lin mím môi khẽ gật đầu một cái, dáng vẻ gấp gáp cố len vào nhà như muốn tránh những câu hỏi khó trả lời từ cậu nhưng làm sao Dunk cho qua dễ dàng như vậy được. Cậu tiến đến từ phía sau giật lấy bó hoa trên tay chị, nghiêng đầu gặng hỏi với khuôn mặt đầy ý nghiêm túc

"Chị có người yêu rồi đúng không?"

Lin chột dạ, khuôn mặt nóng ran, từ từ quay người lại, cố gắng nhìn thẳng vào khuôn mặt em mình rồi đáp lại bằng giọng nói thiếu đi mấy phần tự tin.

"Nếu chị có thật... liệu có được không? Hoặc nếu em không thích thì chị sẽ dừng lại."

"Vậy là chị có người yêu thật rồi đúng không?"

Lin không đọc ra được ý tứ trong ánh mắt của Dunk, lòng lại suy nghĩ không biết rằng cậu đồng tình hay không đồng tình hoặc giả rằng có khi nào cậu không muốn san sẻ người thân duy nhất của mình với bất cứ ai thì sao. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhíu mày đáp lời như cố dò ý cậu.

"Em giận vì chị không nói với em hả hay là em không thích chuyện này... nếu em không đồng ý chị sẽ..."

"Đồ ngốc! Em đương nhiên đồng ý rồi, có thêm một người yêu thương chị trên cuộc đời này sao em lại không đồng ý chứ? Có điều không được bí mật với em nữa nhé, mau mau cho em gặp mặt anh rể đi nào!"

Dunk cười lớn hào hứng đặt hai tay lên vai Lin trấn an, sau khi nói rõ sự ủng hộ của mình mới thấy chị cười vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của người đang yêu nhìn sao cũng thấy lấp lánh, gật đầu với mong muốn sớm gặp mặt của cậu và sau đó là một chuỗi dài nối tiếp những câu chuyện kể về người ấy với giọng đầy ngọt ngào.

Dunk chọn một bộ quần áo dễ nhìn, soi kĩ lại mình một lần nữa trong gương rồi cất bước ra bên ngoài, sau bao nhiêu lần sắp xếp thì hôm nay cậu chính thức sẽ được diện kiến người yêu của Lin. Một chút phấn khích xen lẫn hồi hộp về cuộc gặp mặt rất đang trông đợi này, không ít lần Dunk cố hình dung ra dáng vẻ người khiến Lin rung động sẽ trông như thế nào nhưng cậu tặc lưỡi tự nhủ chắc chắn mắt nhìn người của cô sẽ không tệ. Mà dù là ai đi nữa thì chỉ cần đối tốt và yêu chị cậu thật lòng thì cậu cũng sẽ đồng ý thôi.

Hai chị em cậu vừa bước ra cổng, một chiếc xe màu đen sang trọng đã đợi sẵn. Người tài xế nhanh chóng mở cửa xe, cúi người mời họ vào trong. Tuy có chút chưa quen với loại đãi ngộ này nhưng cũng khá khen cho người đàn ông kia thật sự rất chu đáo. Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, lễ tân nhanh chóng cúi chào và dẫn lối cho hai người họ tiến vào trong một khuôn viên rộng rãi và có vẻ khá riêng tư. Không chỉ Dunk mà cả Lin cũng có chút hồi hộp với sự chào đón quá nồng nhiệt này, cô quay sang nhìn em mình một chút rồi tiếp tục cùng nhau bước vào trong. Nhân viên phục vụ dừng lại khi dẫn họ tới đúng vị trí bàn đã đặt sẵn. Không ai bảo ai đều kinh ngạc trước phần bài trí vô cùng bắt mắt với cơ man đầy nến và hoa tươi. Từng chi tiết được trang trí tỉ mỉ mà đẹp đẽ như một buổi lễ quan trọng.

Nụ cười trên môi Dunk vụt tắt, toàn thân run lên còn nét mặt thì khựng lại thấy rõ, chiếc áo khoác đang cầm trên tay rơi bịch xuống đất. Cậu đưa mắt nhìn người trước mặt rồi quay sang phía Lin. Mồ hôi vã ra ướt nhợt bàn tay đang nắm chặt, lòng như sóng dậy tự hỏi sao người này lại có thể ở đây. Trong một tíc tắc, tay chân cuống quíu không biết phải làm gì khi người đàn ông cao lớn trong bộ âu phục màu đen sang trọng từ từ xoay người lại với một bó hoa hồng trên tay khiến Dunk chết đứng, có thể nào hai người họ lại quen biết nhau chứ.

      Khuôn mặt tươi cười, thân người cao lớn bước đến kéo ghế cho Lin ngồi xuống và trao cô tận tay bó hoa xinh đẹp. Riêng mình Dunk cứ mãi chôn chân một chỗ, miệng môi mím chặt không phát ra được bất cứ một lời nào, nụ cười đó, ánh mắt đó, dáng vẻ đó dù trong mơ cậu cũng chưa từng một lần quên đi. Mối nhân duyên này còn nghiệt ngã hơn mọi kịch bản cậu có thể nghĩ ra.

        Người đàn ông cao lớn vẫn giữ nguyên nụ cười, bước về phía cậu chìa bàn tay ra với một giọng nói bình tĩnh đến nỗi khiến cậu sởn gai ốc.

      "Chào cậu, xin tự giới thiệu tôi là... Joong Archen Aydin - rất vui được gặp mặt!"

       Lin nhìn thấy dáng vẻ đơ cứng của em trai, liền huých vào cánh tay ra hiệu cậu đáp lời. Ánh mắt, vẻ mặt đầy hạnh phúc của cô khiến cậu không thể bày ra bất cứ phản ứng khó coi nào liền lí nhí đáp lại rồi kéo ghế ngồi xuống.

       "Chào anh!"

       "Lần đầu gặp mặt, cậu cứ tự nhiên nhé!"

       Dunk gật đầu, rồi vờ chăm chú xuống menu đang để trên bàn tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình. Nếu có giải oscar ở đây nhất định phải trao cho hắn, cái gì mà lần đầu gặp mặt, cái gì mà cứ tự nhiên, sao có thể làm ra bộ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ như vậy. Joong và Lin ngồi sát vào nhau, chụm đầu chăm chú cùng chọn menu, dáng vẻ ngọt ngào tràn ra ngoài đôi mắt của Lin. Chị cậu chốc chốc lại đưa đôi mắt si mê liếc nhìn người bên cạnh, biểu cảm này lần đầu Dunk được trông thấy. Đáp lại người đàn ông bên cạnh cũng vô cùng nhẹ nhàng, yêu chiều cô hết mực, nhìn thế nào cũng đầy là tình ý. Dunk như kẹt giữa mê cung tình yêu của cặp đôi trước mặt, dù muốn dù không cậu bắt buộc trở thành chứng nhân của họ. Dunk không nói gì chỉ lặng lẽ làm việc của mình, đến lúc không nhìn nổi mới đưa ly nước lên môi uống cạn.

     Joong chăm sóc người phụ nữ bên cạnh rất chu đáo, không những lịch thiệp còn tình tứ hết mức có thể. Hắn nở nụ cười nhiều đến mức hai mắt muốn híp lại. Có điều không ai biết mọi hành động của người bên kia hắn thu vào tầm mắt không thiếu một cái nào, bờ môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khó đoán. Lin sau một hồi trò chuyện liền xin phép vào nhà vệ sinh để lại hai người đàn ông còn lại ngồi tại bàn.

     Dunk chớp lấy thời cơ, nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt Joong rồi ngay lập tức đứng dậy. Cậu cúi xuống sát người trước mặt, giọng theo đó cũng vô cùng gấp gáp.

    "Đi theo tôi, chúng ta cần nói chuyện!"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me