LoveTruyen.Me

(JoongDunk) TÌNH CUỒNG SI

Chương 50: DỨT LÒNG

HoSu19

       Mỗi ngày trôi qua với Dunk như kéo dài vô tận, khi biết rằng bệnh của Lin nguyên do đến từ mình lại càng dằn vặt nhiều hơn. Dù luôn cố gắng tạo không khí thoải mái nhưng cảm giác có khoảng cách giữa hai người làm Dunk vô cùng khốn khổ. Cậu kiên nhẫn với mọi hành động cần làm, chu đáo đút từng muỗng thức ăn cho chị nhưng lại chẳng màng đến việc ăn uống của bản thân. Mỗi ngày đều cố gắng dìu Lin ra bên ngoài hít thở một chút, hi vọng dần dần cô sẽ mở lòng mà trò chuyện với mình như trước, dù miệng cứ mỉm cười tỏ ra không buồn nhưng trong lòng thì chết lặng từ ngày hôm đó rồi. Mỗi ngày cố gắng đọc những quyển sách mới, tìm mọi cách có thể nghĩ ra hi vọng khiến Lin nguôi ngoai nhưng chính bản thân lại không biết còn phải tiếp tục những nổ lực trong vô vọng ấy thêm bao lâu nữa. Chỉ một lần làm điều sai trái này có lẽ cậu phải dùng cả đời để chuộc lại lỗi lầm nhưng ít ra nó khiến cuộc sống mờ mịt của Dunk còn mục đích.

     Joong mỗi ngày trước khi đi làm hoặc sau khi hoàn thành công việc đều ghé qua bệnh viện nơi có người mình thương đang lưu lại. Từ lúc cậu cấm hắn bước chân đến đó thì việc rẽ vào lén nhìn một chút cũng trở nên xa xỉ, cảm giác được đứng trước cổng nhìn vào trong cũng đủ an ủi nỗi lòng mong nhớ của hắn lắm rồi. Gã hiểu tất cả những điều Dunk nói, thấu tâm trạng của cậu và chấp nhận mọi điều như vậy bởi biết tội lỗi mình gây ra không thể tha thứ được nên chỉ cần còn được biết cậu vẫn ở đó, vẫn cùng hít thở chung một bầu không khí đã là quá đủ với hắn rồi. Đêm nay, Archen lặng lẽ trở về căn phòng của cậu, nhìn tủ quần áo trống trơn tim bỗng hẫng một nhịp, hắn nhớ những phút giây lẻn vào gặp cậu cũng chính tại nơi đây, nhớ quay quắt một mùi hương quen thuộc. Khẽ ngồi gục cạnh giường đưa tay sờ vào khoảng không trống vắng bên cạnh, tưởng tượng hình ảnh lúc còn được chạm khẽ vào khuôn mặt xinh đẹp ngủ say, sống mũi bỗng chốc cay sộc. Cảm giác đau đớn này khiến hắn không thể lưu lại thêm nữa đành bước xuống bếp, lần tìm đến tủ đồ uống rót một ly rượu rồi cứ thế ngồi xuống sàn, tựa lưng vào tường cảm nhận sự cô đơn trong bóng tối.
Bà làm bếp bước xuống kiểm tra lại mọi thứ một chút rồi tiến lại tủ lấy nước liền va phải một bóng người to lớn đang ngồi im ở đó. Sau chút hoảng hốt ban đầu, vội lấy lại bình tĩnh đi tới bật đèn lên rồi bước lại gần hắn, nhìn thấy đứa trẻ mình chăm bẵm từ nhỏ trở nên như vậy không cầm lòng xót xa mà ngồi xuống bên cạnh lên tiếng.

      "Sao cậu chủ lại ngồi đây mà không bật đèn vậy? Uống như này hại sức khỏe lắm để tôi đi làm thứ gì đó cho cậu ăn nhé!"

      "Không cần đâu bà Jin! Tôi chỉ muốn ngồi thế này một chút thôi!"

      "Cậu có chuyện gì buồn phiền đúng không? Có phải vì người con trai đó không?"

      "Bà biết sao?"

     "Tôi ở với cậu từ nhỏ sao không nhìn ra chứ? Cậu chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn ai ngoài cậu Dunk cả? Cậu ấy có biết cậu yêu nhiều như thế này không?"
   
     "Người ấy từng hỏi rất nhiều lần rằng có tình cảm gì với cậu ấy không? Nhưng tôi lại chưa từng một lần nào nói rằng mình yêu cậu ấy dù chỉ một chút... đó là điều làm tôi hối hận nhất!"

     "Vậy thì bây giờ nói đi, tìm cách nói cho cậu ấy biết, cách nào cũng được khơi lại kỉ niệm ngọt ngào giữa hai người...tôi tin cậu ấy cũng có lòng như cậu thôi!"

      Joong nhìn người bên cạnh rồi nhíu mày suy nghĩ, có lẽ bà nói đúng, cậu còn chưa thử hết cách sao có thể bỏ cuộc nhưng mỉa mai thay giữa họ có kí ức nào ngọt ngào cơ chứ, càng nghĩ càng sầu não đành lê thân người mệt mỏi trở về phòng.

         Ngày khác lại đến mang theo những hi vọng mới, lời khuyên của bà Jin thực sự rất có ý nghĩa với hắn lúc này. Sau một đêm dài suy nghĩ hắn lại tràn đầy trông đợi về những việc sẽ làm. Cứ mỗi sáng đậu xe bên kia đường cố gắng chờ đợi hai người họ đi ra ngoài sưởi nắng, chỉ nhìn một chút thôi cũng đủ năng lượng cho cả ngày dài, song có điều hắn luôn để ý là việc cậu luôn ra ngoài và đắn đo rất lâu mới có thể chọn được đồ ăn cho Lin đã khiến hắn nhọc lòng suy ngẫm. Joong bước vào văn phòng, ấn số gọi cho trợ lý nhanh chóng truyền đạt công việc muốn làm, dù cho người trước mặt có vẻ rất kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng gật đầu vâng dạ rời đi.

      Dunk ngạc nhiên nhìn bếp ăn miễn phí mới được dựng lên phía ngoài bệnh viện, hàng dài người xếp đợi đến lượt ai nấy đều vui vẻ. Khi cậu còn đang nhíu mày quan sát mọi chuyện thì một nhân viên của bếp ăn đã nhanh chân bước lại níu chân cậu vào. Chẳng để người đang ngơ ngác kịp thắc mắc nhiều đã có người hướng dẫn từng bước, bàn tay thoăn thoát gói ghém đồ ăn cho cậu. Joong nhìn người mình đặc biệt dặn dò đã nhận được món quà mình chuẩn bị nên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rồi đợi cậu đi khuất cũng lệnh cho tài xế rời đi. Hắn thấy lòng dễ chịu hơn nhiều khi có thể giúp chút chuyện nhỏ cho Dunk, biết rằng nếu hắn làm gì riêng cho thì cậu đều không nhận vậy nên tạo phúc lợi cho tất cả mọi người ở đó coi như cũng là điều tốt rồi.

      Ngày cuối tuần Joong rời công ty vào giờ ăn trưa sau khi hoàn thành công việc, nếu trước kia có một gia đình đợi sẵn thì giờ đây lại chẳng biết phải làm gì cho hết ngày. Những người đã bước vào cuộc đời hắn giờ đây để lại một khoảng trống quá lớn khiến hắn không tài nào thích nghi nổi. Joong lái xe lòng vòng rồi lại dừng trước cổng bệnh viện từ khi nào, cứ mải miết ngồi hàng giờ đồng hồ đợi một khuôn mặt quen thuộc nào đó chỉ cần lướt qua thôi nhưng chẳng thấy. Khi gần quay xe trở về một người bán hàng rong trong bộ quần áo ếch xanh chợt bước ngang qua, hắn như ngẫm ra điều gì đó rồi nhanh chóng mở cửa xe đi xuống gọi người đang mải miết rao hàng đứng lại. Chẳng biết hai người trao đổi điều gì nhưng có vẻ cả hai đều vui vẻ nhận được thứ mình ưng ý.

      Ngày chủ nhật nắng nhẹ mang theo chút mát mẻ, một chàng thanh niên bước ra ngoài dạo thì va phải mấy đứa trẻ đang chạy tới. Dunk cúi xuống xoa xoa phủi đi vết bẩn trên áo rồi nhẹ nhàng hỏi đứa bé về lí do của sự vội vã đó. Ánh mắt cậu nhìn theo bàn tay bé xíu đang chỉ vào một người cao lớn mặc bộ quần áo ếch xanh đang vui vẻ phát những chú ếch nhồi bông nhỏ xíu. Dunk ngẩn người một lúc nhìn theo hình ảnh có chút quen thuộc, ánh mắt trũng xuống mơ màng về một vài kí ức xưa cũ. Lòng bất chợt vẫn nhói lên một lúc.

      Joong nhìn thấy được người mình mong nhớ sau một khoảng thời gian dài chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, lòng không khỏi dâng lên niềm xúc động. Dunk của lòng hắn vẫn đẹp, vẫn khiến gã si mê như thế chỉ có vẻ gầy đi nhiều. Nỗi xót xa phủ vây tâm trí, chẳng thể lại gần hơn hỏi những câu dù đơn giản nhất giữa những người có quen biết chẳng hạn như có ổn không hay đã ăn cơm chưa. Từ bao giờ việc được trông thấy ai đó lại trở nên quý giá đến vậy, dù mang trên mình bộ quần áo khiến bản thân rất nóng nhưng hắn lại chẳng hề thấy khó chịu. Tay thoăn thoát phát quà cho các em nhỏ nhưng đôi mắt chỉ ở phía người kia mà thôi. Joong cố gắng tiến lại gần hơn một chút, mỗi bước đều vô cùng cẩn trọng, tim đập thật mạnh và cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Những đứa trẻ hồn nhiên vẫn vây kín xung quanh hắn, hồ hởi nhận quà cho đến khi chiếc giỏ trên tay đã hết nhẵn. Một đứa trẻ nhỏ xíu với khuôn mặt xanh xao không thể chen lên trước mếu máo vì chẳng kịp có được món đồ mình mong đợi. Hắn áy náy đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt, an ủi và hứa sẽ quay lại vào ngày mai để mang quà cho đứa trẻ nhưng vẫn không xoá được nét thất vọng hiện trên khuôn mặt.

     Dunk đứng nhìn nãy giờ cuối cùng cũng quyết định tiến lại gần, cậu nhìn xuống chiếc túi xách mình đang đeo, mân mê đồ vật trong tay mình, chần chừ một chút rồi quyết định tháo nó ra đưa tay về phía trước.

     "Bé con đừng khóc! Cái này cho em nè!"

     Cánh tay chìa ra về phía Joong và đứa trẻ khiến hắn sững người, tim bất chợt nhói lên và khuôn mặt chết lặng. Cậu đưa con ếch xanh nhỏ xíu có dán sticker hình hai người cho đứa nhỏ, xoa đầu mỉm cười rồi xoay người bước đi. Archen không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh lúc nãy nữa ngồi gục hẳn xuống đất, giọt nước mắt cũng theo đó chảy ra khi cuối cùng cũng hiểu rằng cậu đã không còn muốn giữ kỉ niệm ngọt ngào duy nhất của hai người. Có lẽ cậu thực sự đã muốn dứt lòng. Đau đớn cùng thất vọng lê tấm thân mệt mỏi trở về. Đêm nay với hắn thật dài chỉ có thể làm bạn với men say, cầm trên tay chiếc nhẫn có hình mặt trời mà cậu thích lặng lẽ rơi nước mắt.

https://www.youtube.com/watch?v=ookDj9icQiw

Cre: bongne_9498

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me