LoveTruyen.Me

Joyrene Cho Nguoi Noi Tieng Yeu

Trời rét mướt, mặt đường phủ đầy băng, trên đường hai mắt không dám chớp một cái, cũng không dám thở mạnh một tiếng, hai cái loa ở đằng sau giống như ruồi bọ ong ong không ngừng, đang so sánh xem ai quyến rũ được nhiều đàn ông nhất, trong lòng tôi rất bất an không biết lại sắp phát sinh chuyện gì. Tới nơi Joohyun đi toilet rữa tay trước, hai người kia đi mua vé vào cửa, Seulgi ra vẻ đại gia.

"Gà con ngốc, trả tiền đi"

Seungwsn cũng theo thói quen bắt tôi xử lý hậu quả, tôi nói với Seungwan.

"Seungwan, trả tiền đi"

Cô ấy mở mắt to như hạt châu nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô tội.

"Bằng gì?"

Tôi cũng trợn mắt so lớn cô ấy với nhỏ.

"Hai người các cậu có tiền sao lại bắt mình trả?"

Seungwan chớp chớp mắt.

"Trước đây không phải đều như vậy sao?"

"Trước đây là trước đây, bây giờ không trả"

"Tại sao?"

Đầu tôi bắt đầu bốc khói, sao hai chữ của Seungwan có thể hỏi ra nhiều vấn đề kinh điển như vậy?

"Không tại sao cả, tiền không có trong tay mình"

Seungwan lập tức điên cuồng.

"Sooyoung, cậu bị mất tiền? Mất bao nhiêu? Chuyện lớn như vậy sao không nói một tiếng?"

Tôi vội vàng giải thích.

"Không phải mất, mình đưa thẻ cho Joohyun rồi"

"Cho Joohyun? Cục cưng bảo bối nhà cậu không thiếu tiền cậu cần gì phải thể hiện chứ?"

Tôi nghĩ nghĩ.

"Seungwan, tiền Joohyun xài vẫn luôn là tự cô ấy kiếm được, bây giờ mình muốn để cô ấy xài tiền mình kiếm ra"

Seungwan nhìn tôi, khó hiểu lại bất đắc dĩ gật gật đầu.

"Mình đúng phục, hai người các cậu chính là người sao hoả, địa cầu nguy hiểm, mau trở lại sao hỏa đi"

Jiohyun đi ra nhìn thấy Seungwan đứng trước quầy bán vé đang định trả tiền, vội vàng đi tới ngăn cô ấy lại.

"Seungwan, để mình"

"Joohyun, không cần cậu tốn kém đâu"

Joohyun nở nụ cười.

"Khách sáo gì chứ"

Nói xong cô ấy đưa tiền cho nhân viên, Seungwan quay lại đu đưa cái đầu thấy gian kế của mình thành công cười lên xấu xa. Tôi tức nổ đom đóm mắt, được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Joohyun, xài tiền của Sooyoung có cảm giác gì vậy?"

Joohyun quay sang nhìn cô ấy mỉm cười.

"Không nói cho cậu"

Seungwan hi hi ha ha lôi kéo.

"Này này, Joohyun, cậu cho mình mượn thẻ của đồ ngốc nhà cậu hai ngày được không? Quẹt xong mình cũng muốn biết một chút cảm giác"

Joohyun nhanh chóng cất thẻ vào trong túi xách, nheo mắt.

"Thẻ của Youngie nhà mình chỉ cho mỗi mình quẹt thôi"

Seungwan lúc ấy phát điện, vò đầu bứt tóc chính mình, ánh mắt khinh bỉ.

"Mẹ tôi ơi, cho mình chết đi, mình bị hai người làm cho ghê tởm muốn chết rồi"

Tôi đi tới hướng về phía cô ấy dùng sức lắc lư đầu, vô cùng đắc ý, chọc giận được Seungwan rốt cuộc tôi cũng hả hê, chọc giận Seungwan không phải là mục đích, mục đích chính là làm cô ấy tức chết.

Đồ tắm mặc lên người cả ngày không được tự nhiên, lưng và đùi đều lộ ra ngoài, không thể quên được, Joohyun thay một thân váy áo cột dây màu xanh nhạt, đôi chân dài cùng đường cong lả lướt lộ rõ, làn da trắng nõng bóng loáng, gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết, tóc được bới cao gọn gàng, cả người toát ra vẻ trẻ trung cuốn hút vô cùng hấp dẫn, tôi đứng đó ngơ ngác nhìn cô ấy, sóng nhiệt dâng trào, hồn bay đâu mất.

Cô ấy đi tới lắc lắc tay.

"Sooyoungie, nhìn gì vậy?"

"Không có... Ơ... Hai người kia xong chưa?"

"Đi xem thử đi"

"Dạ"

Cùng Joohyun đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai cô nàng nóng bỏng, Seungwan vội vã mặc đồ bơi như vậy nhất định là có nguyên do.

Seungwab thấy hai chúng tôi liền vọt tới, quan sát tôi và Joohyun một vòng, điệu bộ hạ lưu.

"Cô em, cho cái giá đi?"

Joohyun rất nghiêm túc đánh giá cô ấy, còn ra vẻ như đang đàm phán hợp đồng.

"Seungwan, cậu cũng ra giá đi"

Seungwan không còn đắc ý nổi.

"Joohyun, mình nói chơi mà, haha, cậu đừng giận dữ vậy, mình thấy hoảng sợ"

Tôi cúi đầu nhịn cười, Seungwan, cậu chỉ có thể ăn hiếp mỗi mình mình. Seulgi cũng thay xong đồ, chạy tới đá Seungwan, đồ tắm nóng bỏng cộng thêm dáng người xinh đẹp của Seulgi, cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ gợi cảm để miêu tả.

Xuống nước, tôi và Joohyun sóng vai nhau ngồi chung một chỗ ngâm mình trong nước, Seulgi chạy thẳng xuống bơi lội cho nóng người, Seungwan một mình có cơ hội vùng vẫy. Seungwan nhìn nam nam nữ nữ trước mắt, trong mắt mưa bay đầy trời, người kia liên tục ngó ngó nghiêng nghiêng, đần bên bể tắm này một hồi rồi lại đần bên kia một lúc, tôi thật không hiểu, im lặng một chút không tốt sao, thế nào mà lại khó khăn như vậy?

Seulgi bơi một lúc tới chỗ bọn tôi.

"Joohyun, Seungwan đâu?"

Tôi cùng Joohyun chia nhau nhìn xoay dọc xoay ngang một trăm tám mươi độ, đến cái bóng của Seungwan cũng nhìn không thấy.

"Không biết, có lẽ là qua bên kia chơi"

"Cái con người này"

Seulgi uống nước, ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với Joohyun.

"Seulgi, hai ngày nữa có phải sẽ đi Gwangju không?"

"Năm nay không đi, Seungwan muốn mình cùng cô ấy về Incheon"

Joohyun rất vui vẻ, tôi nghe cũng thấy rất vui.

"Seungwan muốn dẫn cậu về nhà gặp ba mẹ sao?"

Seulgi gật đầu.

"Ừm, bất quá chỉ là lấy danh nghĩa bạn tốt, bọn mình chưa nghĩ đến chuyện công khai"

"Sao vậy?"

"Mình sợ người nhà cô ấy phản đối, ép cô ấy đi tìm đàn ông. Chuyện của gà con ngốc đã đáng sợ lắm rồi, không muốn cô ấy phải đau khổ như vậy"

Joohyun cũng gật đầu.

"Ừm, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận"

Seulgi thở dài nói.

"Đừng nhìn cô ấy bình thường ra vẻ như vậy, thật ra trong lòng cô ấy có rất nhiều chuyện. Lần trước cô ấy trở về, chồng cũ cô ấy muốn tái hôn, hai người ở với nhau mấy năm nói thế nào cũng có tình cảm, trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Mình nói với cô ấy nếu không bỏ xuống được thì cứ tái hôn, chỉ cần cô ấy thoải mái thì mình thế nào cũng được..."

Seulgi ngừng một chút, mấp máy môi.

"Cô ấy liền ôm mình khóc nói chuyện hối tiếc nhất đời này của cô ấy là khi ly hôn không để lại đứa con trong bụng..."

Tôi và Joohyun đều không nói gì, chỉ cảm thấy trong mắt có gì đó nóng rát. Joohyun nắm lấy tay Seulgi, Seulgi rất nghiêm túc nói.

"Joohyun, mình không có gì đâu, thật đó"

Nhưng mà tôi thấy rõ hốc mắt đỏ lên của cô ấy.

"Mình nói với cô ấy, nếu là cô ấy muốn có con thì mình sinh cho cô ấy, lên giường với đàn ông không phải chuyện gì quá ghê gớm. Cô ấy nói dù có chết già một mình cũng không muốn để người khác đụng vào mình"

Seulgi cười cười, trên mặt mang nét đau thương tôi chưa từng thấy.

"Joohyun, nói thật, lúc đầu mình đối với cô ấy không có cảm giác, cũng không muốn đến với cô ấy, dù sao Sooyoung đã ở trong lòng mình thời gian lâu như vậy. Khi đó mình chỉ muốn lập tức tìm một người đàn ông để kết hôn sống yên ổn qua ngày, nhưng sau đó cô ấy làm mình thật sự cảm động, vì mình mà làm rất nhiều chuyện. Khi ở bên cô ấy mình thấy mình có giá trị, không ai ghét bỏ mình, tính khí mình không tốt, trước kia chơi bời cũng rất nhiều, cô ấy cái gì cũng không hỏi, luôn chịu đựng tính tình xấu xa của mình..."

Nhìn đôi mắt ngấn nước của Seulgi, trong lòng tôi khẽ đau xót, chúng tôi đã đi qua ba mươi mùa xuân thu, đã dần mất đi những năm tháng thanh xuân nhưng chúng tôi vẫn như cũ đứng trên con đường theo đuổi hạnh phúc, vẫn như cũ từng bước khép lại miệng vết thương.

"Joohyun, sáu năm của mình đối với Sooyoung có thể chỉ có ba năm được coi là tình yêu, bây giờ nghĩ lại có thể ngay cả tình yêu cũng không hẳn. Mình đã nghĩ rồi, chỉ cần Seungwan không vứt bỏ mình thì mình sẽ cả đời ở bên cô ấy, cô ấy phải về Incheon mình cũng theo, trong lòng mình thật sự có cô ấy"

Joohyun nắm thật chặc tay Seulgi, ánh mắt hồng hồng.

"Seulgi, cậu và Seungwan nhất định sẽ sống với nhau đến bạc đầu"

"Joohyun, cậu và Sooyoung cũng vậy, chúng ta cùng một chỗ bạc đầu"

Joohyun mạnh mẽ gật đầu.

"Ừm"

Trải qua nhiều gió mưa như vậy, tôi cảm thấy giữa chúng tôi đã không còn có thể dùng hai từ bạn bè đơn giản để biểu đạt, mà trở thành một loại đã dung nhập vào máu xương thân thể, vào tâm hồn.

Trong mắt tôi Seungwan là một cô gái trọng tình trọng nghĩa, mặc dù ngoài mặt cô ấy không nói nhưng đều để trong lòng, bạn bè xảy ra chuyện gì cô ấy sẽ xông lên đầu tiên, có khó khăn cũng sẽ là người đầu tiên ra tay giúp đỡ.

Quãng thời gian Seulgi trốn tránh không gặp cô ấy, cô ấy chỉ có một mình ra ngoài uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự, khi tìm thấy cô ấy, trong miệng một lần lại một lần hát.

"Khi tỉnh mộng, nước mắt không ngừng rơi..."

Seubgwan yêu thật lòng, hơn nữa yêu đến hoàn toàn không chừa lối thoát. Cô ấy nói lần đầu tiên gặp Seulgi vừa nhìn đã biết Seulgi là một cô gái tốt chỉ là thiếu người che chở, cô ấy không phải tò mò về tình yêu giữa hai người con gái nên đi trêu chọc Seulgi mà là thật sự động tâm. Khi đó Seungwan như một cô gái bị thương nhưng không có nhà để về, mang theo thương tích đầy người, một mình liếm láp vết thương.

Bên này đang thương cảm, bên kia âm thanh chói tai vang lên tại phá tan nát không khí.

"Mẹ tôi ơi, thế nào mà nắm tay ở đây? Sooyoung, cục cưng bảo bối nhà cậu không giữ đạo làm vợ câu dẫn Seulgi nhà mình a"

Tôi lại nộ khí xung thiên, Seungwan, cậu không thể để hình tượng tốt đẹp ở trong lòng mình kéo dài được hai phút sao?

"Cậu đừng nói hưu nói vượn"

"Vậy cậu nói cái này là tình huống gì?"

Tôi nghĩ nghĩ lại không tìm được cách giải thích phù hợp, cuối cùng bảo toàn im lặng. Tôi trầm mặc làm Seungwan không chịu nổi, đứng một bên gào thét.

"Seulgi, cậu lăng nhăng thì mình cũng lăng nhăng, mình lập tức đi treo bảng hiệu"

Seulgi cũng không thể đuổi kịp suy nghĩ của cô ấy.

"Treo bảng hiệu? Treo cái bảng hiệu gì?"

"Cầu xin bao nuôi"

Một lời thốt ra bốn phương hoảng sợ, ai nghe được cũng quay lại nhìn cô ấy, nhất là đàn ông, mặt tôi đỏ rần, tự bản thân cảm thấy da mặt chưa đạt được độ chai cần thiết. Seulgi đứng lên khỏi nước đá Seungwan rớt cái tủm xuống hồ.

"Cậu chỉ xứng đáng cầu xin con nuôi"

Seungwan kêu lên một tiếng rồi té vào nước, nước bắn lên tung toé, Seulgi cười đầy thoả mãn, Seungwan ừng ực một hồi lại nhảy lên xô mạnh Seulgi, lúc này tôi và Joohyun vui vẻ cười sung sướng.

Hai người hi hi ha ha giống như hai con vịt lên cạn, vào nước không biết thầm thì cái gì, xoay người vẩy nước về phía tôi và Joohyun. Tôi nhanh chóng đứng dậy phản kích, bảo vệ Joohyun là trách nhiệm của tôi, tôi không thể để chủ nghĩa đế quốc đạt được âm mưu quỷ kế. Chỉ chốc lát, Joohyun cũng đứng lên gia nhập vòng chiến, chính mình đã quên mục đích tới đây làm gì, cũng không để ý hình tượng nữa, một lòng một dạ theo các cô ấy quậy phá.

Không biết là hoạt động bao lâu, chính là vui vẻ đến mức cổ họng khàn đặc, chân cũng mềm nhũn, chúng tôi liền tìm một chiếc ghế nghỉ ngơi. Một lát sau Seulgi nằm không chịu nổi lại muốn đi bơi, kéo theo Joohyun, tôi và Seungwan nằm đó lười biếng tám với nhau, Seungwan bắt đầu cảm khái.

"Thật là già rồi, chơi một chút đã mệt"

"Ừm, già thật rồi"

"Nhớ hồi mới vào đại học mình còn tham gia đại hội thể dục thể thao, nhìn bây giờ xem, hoạt động thể thao tí là đuối"

Tôi nghĩ tới chuyện học đại học mà nhịn cười không nổi.

"Cậu còn dám nói chuyện cậu tham gia đại hội thể dục thể thao sao? Vừa chạy lần đầu tiên đã ngã lăn quay phải để cho lớp trưởng công về"

Seungwan lập tức không vui, dùng sức liếc tôi.

"Ngã thì làm sao? Lao động là vinh quang, không giống tên đần nào đó, ngày ngày chỉ biết gặm sách"

Tôi lười cùng cô ấy ba hoa, cũng liếc cô ấy một cái, nằm kia tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức. Cô ấy lại một mình thở ngắn than dài tiếp tục cảm khái.

"Lúc học đại học thật là tốt, thoáng cái đã bảy tám năm trôi qua"

"Ừm, thoáng một cái bảy tám năm đã qua"

"Chưa tới bảy tám năm nữa bọn mình cũng đến bốn mươi, khi đó không biết chúng ta sẽ thành ra thế nào?"

Tôi nhìn cô ấy cười.

"Khẳng định là vẫn sẽ như vậy"

Seungwan cũng cười, nụ cười ấy đối với tôi vô cùng ý nghĩa, bởi vì có thể cùng Seungwan trò chuyện yên ổn như vậy thật sự là quá khó khăn.

"Sooyoung, chúng ta đã biết nhau mười hai năm, mười hai năm này mình nhìn cậu cùng Chaeyoung khổ sở, cùng Joohyun khổ sở, cuối cùng lại tự giày vò mình, có thể chịu đựng được thật sự không dễ dàng"

Tôi nghĩ một chút.

"Seungwan thật ra mình vẫn cảm thấy ông trời công bằng, có thể là mình có một gia đình quá hạnh phúc nên so với người khác gặp phải nhiều trắc trở trong tình yêu như vậy"

Seungwan gật gật đầu.

"Đúng vậy, có được thì có mất, ai cũng đừng nghĩ sẽ có được mọi thứ, chuyện đó không thể nào. Cậu dùng nhiều năm thanh xuân như vậy cùng một cái mạng đổi lấy Joohyun cũng đáng"

Tôi cười.

"Ừm, rất đáng"

"Sooyoung, chuyện hai người các cậu khiến mình xúc động, tới giờ mình chưa từng thấy có thể vì tình yêu mà làm được như vậy, ngay cả mạng cũng không cần, nếu là mình thì mình không làm được"

Seungwan bất đắc dĩ cười cười, tôi chợt nhớ đến những lời Seulgi vừa nói với chúng tôi, quay đầu nhìn Seungwan, rất nghiêm túc nói với cô ấy.

"Seungwan ah, Seulgi vừa nói với mình và Joohyun, cô ấy rất yêu cậu, chỉ cần cậu không vứt bỏ cô ấy thì cả đời này cô ấy sẽ ở bên cậu"

Seungwan lộ ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.

"Seulgi là điển hình nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, mình biết tâm tư của cô ấy, mặc dù tính khí cô ấy không tốt nhưng có lúc rất dịu dàng"

Cậu ấy quay đầu nhìn tôi hỏi.

"Sooyoung, cậu có còn nhớ vào mùa hè chúng mình cãi nhau, lần đó cô ấy cho mình một cái tát không?"

"Ừm, nhớ"

"Chuyện đó mình sẽ nhớ cả đời, mặc dù cô ấy đánh mình nhưng so với mình cô ấy còn khó chịu hơn. Tối đó cô ấy hỏi mình có đau không, còn nói mình sau này đừng đoán mò, cô ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với mình. Cô ấy là người như vậy đó, không thích tỏ ra dịu dàng, như vậy cũng rất tốt, bọn mình đều vui vẻ, mình biết trong lòng cô ấy có mình là được"

Nói xong thở dài.

"Người dù thế nào cũng chỉ có một cuộc đời, đôi khi mơ hồ lại tốt, chuyện gì cũng rõ ràng quá thì sẽ không còn nhiều niềm vui. Sooyoung, cậu chính là quá nghiêm túc cho nên mới đau khổ nhiều như vậy, bất quá nói đi thì phải nói lại, nếu cậu không có tính cách này thì Joohyun không thể nào yêu cầu như vậy. Bây giờ mình rất tin duyên phận, người nào ở bên ai đều đã được an bài, mình là một người thẳng thật xa chạy tới bị các cậu bẻ cong, bản thân mình chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên một cô gái khác cả một đời, nghĩ lại tựa như một giấc mơ"

Nói xong chớp chớp mắt quay về chỗ cũ, tôi nghe cô ấy nói cũng cảm thấy có chút thương tâm.

Người dù thế nào cũng chỉ có một cuộc đời, bất luận là giàu sang quyền cao chức trọng hay là dân chúng bình thường nghèo khổ, cuối cùng đều giống nhau, chạy không khỏi sinh lão bệnh tử, khi đi hết nhân thế cũng là lúc bước về phía tử vong. Tất cả những thứ mọi người theo đuổi chỉ là phong cảnh bên đường, mà cuối con đường chỉ có duy nhất có hoang mọc thành bụi nhưng tôi nghĩ đây cũng là chỗ đáng say ê của cuộc sống, cũng chính là ý nghĩa của sự sống.

---
Xingg

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me