Jsolnicky Doa Hong Choi Voi
Thúy Vy đứng đó, cảm giác từng đợt sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng, nóng bỏng và dữ dội. Sự sợ hãi trước Thái Sơn vẫn hiện hữu, nhưng nó không còn đủ sức ngăn cản cô. Khi nghe anh ta xúc phạm Phong Hào, một ngọn lửa bùng lên trong cô, một thứ cảm giác phẫn nộ không thể dập tắt. Lý trí cô cố gắng kiềm chế, nhưng trái tim thì không thể im lặng. Cô cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực, chỉ cần một bước sai là rơi xuống, nhưng không thể quay lại.
Trong đầu cô, hình ảnh của Phong Hào hiện lên, bao nhiêu năm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng, bao nhiêu câu hỏi chưa có lời đáp. Cô đã từng im lặng, chấp nhận làm người ngoài cuộc, nhưng lần này, cô không thể cứ đứng đó mà nhìn mọi chuyện tiếp tục lảng tránh. Cảm giác như có một sức mạnh vô hình thúc đẩy cô, không cho phép cô lùi bước. Từng mạch máu trong cơ thể như sôi lên, mỗi nhịp tim đập mạnh mẽ hơn, đánh thức một phần bản năng trong cô. Lúc ấy, cô không nghĩ nhiều về hậu quả, không nghĩ đến việc Thái Sơn sẽ phản ứng thế nào. Tất cả những gì cô cảm nhận là cần phải nói, cần phải đối mặt với sự thật đã bị chôn vùi quá lâu. Phong Hào, anh ấy đã không đáng bị lãng quên, và nếu cô không lên tiếng, chẳng ai sẽ nhớ đến anh nữa.
Khi cô cất lời, giọng nói của cô thoạt đầu có chút run rẩy, nhưng rồi nó dần trở nên vững vàng, như thể mỗi chữ đều mang theo sự quyết tâm, dũng cảm mà cô chưa từng có trước đây. "Tôi muốn nói chuyện về 3 năm trước, chuyện cô người yêu của anh," từng lời nói của cô như một lời thách thức, một sự khẳng định, rằng cô không còn sợ hãi, rằng cô sẵn sàng đối mặt với tất cả để giải quyết bí ẩn này. Dù lòng cô vẫn còn đầy lo lắng, như thể đang bước trên một dây thừng mong manh, nhưng Thúy Vy biết rằng nếu không nói ra, cô sẽ không bao giờ có thể tiếp tục sống trong im lặng nữa.
Sự căm phẫn trong Thái Sơn như một ngọn lửa đang bùng cháy, không thể dập tắt. Khi Thúy Vy nhắc đến "em ấy", mọi thứ trong anh lập tức thay đổi. Đôi mắt của anh như biến thành hai vệt đỏ ngầu, những tia máu trong lòng trắng mắt bùng lên, tràn ngập sự tức giận không thể kiểm soát. Cả cơ thể anh như co lại, gồng lên với một sự tột cùng căng thẳng, như thể một cơn bão đang nổi lên từ sâu trong bụng.
Anh tiến về phía cô, không còn giữ vẻ lạnh lùng, mà là một sự giận dữ mù quáng, sự kiểm soát của anh hoàn toàn biến mất trong tích tắc. Đôi tay anh lao ra, nắm chặt lấy cổ tay Thúy Vy, mạnh đến mức cô cảm nhận được từng ngón tay như cào vào da thịt. Lực siết không chỉ là sự áp bức thể xác, mà là một sự bùng nổ cảm xúc. Thái Sơn gần như không thể thở nổi, giọng anh trầm, đầy căng thẳng, nhưng lại vỡ vụn như muốn hét lên.
" Cô nói gì?" Giọng anh quặn lại, ngắt quãng như thể đang cố kiềm chế một cơn giận không thể chứa đựng. Những từ này như bị thốt ra từ cuống họng, không phải là câu hỏi, mà là một đòn tấn công. " Ai cho cô nhắc đến em ấy? " Câu hỏi ấy không chỉ là một lời chất vấn, mà là một lời đe dọa ngấm ngầm, chứa đựng một sự nguy hiểm mà Thúy Vy có thể cảm nhận được ngay trong từng chữ.
Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu vương trên trán Thái Sơn, cơ mặt anh căng cứng, hàm răng nghiến chặt lại như sắp sửa bẻ gãy. Cả người anh như tỏa ra một cơn sóng dữ dội, mỗi lời anh nói như một cú đấm vào không khí, và Thúy Vy cảm nhận được sự căng thẳng đó đè nặng lên mình. Trong mắt anh, không có sự nhân nhượng, chỉ có một cảm giác căm phẫn tột cùng, như thể mọi thứ xung quanh cô đều không còn quan trọng, ngoài việc cô đã chạm vào một vết thương sâu thẳm trong anh.
Phong Hào xuất hiện ngay lúc tình hình trở nên căng thẳng nhất. Anh bước nhanh về phía Thái Sơn, ánh mắt lạnh lùng nhưng quyết đoán. Trong khoảnh khắc, không khí như đông lại, và mọi thứ xung quanh dường như lặng đi, chỉ còn tiếng bước chân của anh vang lên, cắt đứt sự im lặng nặng nề. Không một lời cảnh báo, anh đặt tay lên vai Thái Sơn, đẩy anh ta ra khỏi Thúy Vy một cách nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, như thể đang giải thoát cô khỏi một cái bóng đen che phủ.
Phong Hào không phải là người dễ nổi nóng, nhưng lúc này, cảm giác bảo vệ đã làm nảy sinh một sự lạnh lùng đến đáng sợ. Mỗi bước anh đi như đã tính toán từ trước, từng cái đẩy Thái Sơn ra khỏi Thúy Vy không phải chỉ vì giận dữ, mà vì một cảm giác nhiệm vụ không thể bỏ qua. cậu biết, nếu không can thiệp, không chỉ Thúy Vy mà cả cậu, sẽ phải đối mặt với những hậu quả khó lường. Cảm giác không thể để bất kỳ ai, đặc biệt là Thái Sơn, lấn át quyền quyết định của mình về những gì liên quan đến người trợ lý duy nhất mà anh coi trọng, đã làm anh mất đi mọi sự kiên nhẫn.
" Bỏ ra," giọng Phong Hào trầm và kiên quyết, như một mệnh lệnh không thể chối cãi. " Ai cho anh cái quyền làm tổn hại đến trợ lý của tôi? " cậu không hét lên, nhưng từng từ cậu thốt ra đầy sự dứt khoát, mạnh mẽ, khiến Thái Sơn phải lùi lại một bước, dù trong ánh mắt của anh vẫn không hề mất đi vẻ tức giận.
Phong Hào đứng vững, cơ thể anh toát lên một vẻ quyền lực không cần nói thêm gì nhiều. Ánh mắt anh nhìn Thái Sơn không phải là sự thách thức, mà là sự cảnh báo, như một con thú hoang đang bảo vệ lãnh thổ của mình. Trong không khí lúc này, mỗi người đều nhận ra rằng đây là cuộc đối đầu không thể tránh khỏi, và Phong Hào không hề ngần ngại đứng lên bảo vệ người của mình.Anh bật cười, tiếng cười khô khốc vang lên, hòa cùng sự trống rỗng trong đôi mắt lạnh lẽo. Từng bước chân tiến đến gần cậu, như đè nén cả một cơn giận dữ âm ỉ, anh ngả người, chậm rãi buông lời, giọng trầm trầm, kéo dài từng từ.
"Cậu nghĩ mình là ai... dám lớn tiếng với tôi vì một kẻ không giá trị?" Anh nhếch môi, ánh mắt lướt qua cậu, chứa đựng sự khinh miệt lẫn bất ngờ. "Chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, vậy mà cậu cho là đáng để đánh đổi tất cả sao?"
Dừng lại đôi chút, anh mỉm cười, nụ cười sắc bén như mũi dao cứa vào lòng cậu. "Đừng quên vị trí của mình, Phong Hào '' Thái Sơn nhíu mày, đôi mắt ánh lên tia thất vọng xen lẫn giận dữ.
Cậu run rẩy, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, mỗi từ thốt ra như một nhát dao cứa vào trái tim đã rạn vỡ. "Thúy Vy... nó không chỉ là trợ lý." Mắt cậu nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Thái Sơn, nhưng không thể giấu được sự chua xót đang dâng lên trong lồng ngực.Như thể mọi lời nói, mọi suy nghĩ đều không còn ý nghĩa nữa, Phong Hào quay người, đôi tay cậu vội vã nắm lấy tay Thúy Vy, siết chặt như thể đó là điều cuối cùng cậu có thể làm cho bản thân. "Đi thôi." Lời nói ấy lướt qua môi cậu, nhưng trong lòng, từng chữ đều như đau đớn dâng lên, như một vết thương không thể lành.
Cậu cảm nhận được cả cơ thể mình đang run lên, đôi tay lạnh ngắt, tim đập thình thịch. Chỉ cần một giây nữa thôi, cậu sẽ gục ngã. Phong Hào không dám nhìn lại, không dám đối diện với đôi mắt của Thái Sơn, vì nếu làm vậy, cậu biết mình sẽ không đủ sức rời đi. Nỗi đau này, dù có chín phần là do chính cậu tạo ra, vẫn quá đỗi nặng nề để chịu đựng.
Phong Hào siết chặt tay Thúy Vy, một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể cậu. Lồng ngực như bị siết chặt, từng nhịp thở đều đau đớn, nghẹn ngào. Cậu không thể không hỏi, dù câu trả lời đã rõ ràng ngay từ đầu, "Tao xin mày đó..." Giọng nói nghẹn lại, đôi môi cậu khẽ run, chỉ có thể thốt lên từng từ trong nỗi tuyệt vọng. "Nói ra... anh ấy sẽ tin sao?" Câu hỏi vỡ vụn, như một mảnh kính sắc nhọn đâm vào tâm hồn cậu.
Ánh mắt cậu không thể giấu nổi sự đau đớn. Những vệt nước mắt bắt đầu lăn dài, rơi xuống như những giọt mưa lạnh giá, mỗi giọt nước như xé toạc nỗi đau trong lòng. Phong Hào cảm thấy mọi thứ trong mình như tan vỡ, như một bức tường cậu đã xây lên từ lâu giờ đây đổ sập không thương tiếc. Mọi hy sinh, mọi cố gắng giữ gìn những thứ đã qua, giờ chỉ là những mảnh vỡ không thể hàn gắn.
Cậu tự hỏi, liệu có thực sự có ích không khi nói ra tất cả? Liệu Thái Sơn có tin những lời này không, hay chỉ càng làm cho mọi thứ thêm đau đớn, thêm vô vọng? Cảm giác này như thể cậu đang chìm sâu xuống một vực thẳm không đáy, không lối thoát, và chẳng còn ai để nắm lấy tay.Cậu quay đi, không dám đối diện với Thúy Vy, sợ rằng nếu nhìn vào mắt cô, cậu sẽ không thể chịu nổi. Mỗi lần rơi vào khoảnh khắc này, Phong Hào lại nhận ra một điều: dù cậu có cố gắng thế nào, dù có chôn vùi hết mọi cảm xúc, cậu vẫn không thể thay đổi được điều gì. Cậu chỉ là một kẻ ngoài cuộc, một kẻ không thể bước vào thế giới của người khác, và cũng không thể thoát khỏi những sợi dây vô hình trói buộc chính mình.
Thúy Vy nhìn thấy Phong Hào như vậy, trái tim cô như bị bóp nghẹt, không thể chịu đựng được cảnh tượng đau đớn trước mắt. Cô bước đến gần, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cậu, giọng nói khe khẽ nhưng tràn đầy lo lắng:
"Đừng khóc, Phong Hào... đừng khóc nữa..."
Cô nghẹn ngào, lời nói như bị nghẹt lại trong cổ họng. "Tao xin lỗi, thật sự xin lỗi..." Cô cúi đầu, đôi tay vô thức siết chặt lại, như thể muốn truyền cho cậu chút sức mạnh, chút ấm áp trong giây phút này. "Chỉ tại tao không muốn anh ta tiếp tục làm tổn thương mày, tao không muốn mày phải chịu đựng thêm nữa..."
Phong Hào không thể nhìn cô, đôi mắt đã mờ đi vì những giọt nước mắt chưa kịp lau. Cậu chỉ biết lắc đầu, giọng nghẹn ngào, đầy tủi thân: "Tao... tao không thể chịu đựng được nữa, Thúy Vy... Sao mọi thứ lại như vậy? Tao không muốn làm cản trở, nhưng anh ấy..." Cậu im lặng một lát, môi mím chặt, tựa như đang chiến đấu với chính mình. "Anh ấy không bao giờ hiểu được những gì tao đã làm."
Thúy Vy cảm thấy tim mình như vỡ ra từng mảnh. Cô cúi xuống, ngồi bên cạnh Phong Hào, đôi mắt lấp lánh vì những giọt nước mắt mà cô đã cố kìm nén. "Tao hiểu... tao hiểu mà. Nhưng đôi khi, chúng ta không thể thay đổi được những gì đã qua. Cậu không có lỗi. Đừng tự dằn vặt mình nữa..." Giọng cô yếu ớt, như thể chính cô cũng đang vỡ vụn theo từng lời nói.
Cảm xúc của Phong Hào vỡ òa, như thể mọi thứ bấy lâu nay cậu gắng gượng đều sụp đổ trong một khoảnh khắc. Lời Thúy Vy như một mũi tên trúng vào trái tim, nhắm đúng vào vết thương sâu thẳm mà cậu đã cố che giấu bấy lâu. Cậu không còn sức để kiềm chế, không còn gì để giữ lại. Tất cả sự tủi thân, sự đau đớn, sự mệt mỏi trong lòng đều trào ra không kìm nổi.
Cậu bật khóc, không còn là một người mạnh mẽ hay kiên cường như vẫn luôn cố tỏ ra. Cậu khóc như một đứa trẻ, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, khiến lòng Thúy Vy như thắt lại từng cơn. Những giọt nước mắt không ngừng rơi, giống như một con suối đã vỡ bờ, cuốn trôi mọi thứ.
"Tao... không chịu nổi nữa..." Cậu nghẹn ngào, từng tiếng nói như lạc đi vì đau đớn. "Anh ấy không bao giờ hiểu... anh ta không biết gì... không biết gì cả..." Phong Hào ôm lấy mặt, tay run rẩy, không thể kiềm chế nỗi đau dâng tràn trong lòng. "Tao không muốn... tao không muốn thương anh ấy nữa..."
Những lời nói đứt quãng, rối loạn như chính tâm hồn cậu lúc này. Cậu không còn là chính mình, chỉ là một đứa trẻ đã bị bỏ rơi, không biết phải làm gì, phải cảm thấy ra sao.
Thúy Vy nhìn thấy Phong Hào khóc như vậy, lòng cô nghẹn lại, không thể đứng im nhìn cậu đau đớn. Cô không kìm được nữa, vội vàng kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy cậu như một cách duy nhất để cậu cảm thấy bớt cô đơn. Môi cô run run, đôi tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cậu, như thể đó là tất cả những gì cô có thể làm lúc này.
"Đừng khóc nữa... đừng khóc nữa, Phong Hào," cô nói, giọng nghẹn lại, như thể muốn xoa dịu nỗi đau của cậu nhưng chính cô lại cũng không thể ngừng rơi nước mắt. Cảm giác thân thể cậu run rẩy trong vòng tay cô khiến trái tim cô như vỡ ra từng mảnh nhỏ. Cô tựa trán lên đầu cậu, mắt nhắm chặt, cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, lăn dài trên má. Cô không thể chịu nổi khi thấy cậu đau đớn như vậy, không thể nào không khóc khi thấy cậu gục ngã trong tay mình.
Cảm xúc trong cô vỡ òa. Mỗi giọt nước mắt của Phong Hào như đâm thẳng vào trái tim cô, nhói đau. Cô biết rõ cảm giác bị tổn thương, cảm giác bất lực khi không thể làm gì để cứu vớt người mình yêu thương. Thúy Vy cũng như Phong Hào, đều mang trong lòng những vết thương không thể chữa lành, nhưng giờ đây, họ chỉ có thể dựa vào nhau trong giây phút này.
"Tao không thể chịu nổi khi thấy mày đau thế này... tao không biết làm gì để giúp mày, Phong Hào," cô nói trong tiếng nấc, cảm giác đau lòng dâng trào. Cô siết chặt cậu hơn nữa, dường như chỉ muốn giữ cậu lại, không để nỗi đau kéo cậu đi xa hơn nữa.
----------------------------------------------------------//--------------------------------------------------------------------Phong Hào đã làm gì anh? đã chạm vào anh đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me