Juwon Ryu X Y N Bao Boi Cua Chu Tich Juwon Ryu
Ánh sáng trong phòng được điều chỉnh nhẹ nhàng để tạo cảm giác thư giãn tối đa, từng chi tiết đều toát lên sự tiện nghi và tinh tế.Juwon nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, khẽ cúi người và từ từ đặt em xuống chiếc giường mềm mại, không một chút vội vàng. Nhưng ngay khi lưng em chạm vào ga giường, khuôn mặt của yn hơi nhăn lại, mũi nhỏ xinh khẽ phát ra tiếng hừ hừ, như thể không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn. Cảnh tượng này khiến khóe môi Juwon khẽ cong lên, một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng và nghiêm nghị ấy.Hắn cúi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của em, ngón tay mơn man dọc theo gò má, cẩn thận và đầy nâng niu. Sau đó, hắn khẽ cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên môi em, như một nụ hôn dịu dàng trao trọn tất cả cưng chiều và yêu thương hắn dành cho em."Ngủ ngoan, anh ở đây,"Juwon ngồi xuống cạnh giường, ngón tay tiếp tục vuốt nhẹ trên mái tóc của em, từng động tác đều như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ làm em tỉnh giấc."Với thế giới, anh có thể là người tàn nhẫn... nhưng với em, anh chỉ muốn mãi mãi dịu dàng như thế này,"Juwon sau khi đắp chăn cẩn thận cho yn. Hắn đưa tay chỉnh lại những sợi tóc lòa xòa trên trán em, ánh mắt không giấu được vẻ cưng chiều. Khi chắc chắn rằng em đã ngủ ngon, hắn mới đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ và bước ra ngoài.Phòng làm việc của Juwon rộng lớn, bao trùm bởi gam màu đen trắng tinh tế và sang trọng, từ bàn làm việc đến các bức tranh treo tường đều thể hiện phong cách mạnh mẽ, uy quyền của hắn.Ngày thường, văn phòng này như một pháo đài không ai dám xâm phạm; nhưng hôm nay, không khí lại rộn ràng hơn thường lệ vì những nhân viên tò mò không ngừng lui tới, mỗi người một ánh mắt lén lút muốn tìm hiểu xem ai đang được hắn cất giấu bên trong phòng ngủ riêng của mình.Khi một vài người có ý định nghiêng đầu, cố gắng lén lút nhìn vào bên trong phòng ngủ, Juwon ngay lập tức nhận ra. Đôi mắt sắc lạnh của hắn quét qua họ, như một lưỡi dao vô hình khiến không khí trở nên căng thẳng. Giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền uy của hắn vang lên:"Quản lý kỹ con mắt của các người cho tôi," hắn nói, giọng không chút cảm xúc, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người nghe run rẩy. "Không muốn dùng nữa thì tôi móc ra cho."Mỗi lời nói như một lời cảnh báo lạnh lùng. Những nhân viên nghe thấy vậy lập tức biến sắc, mặt tái mét. Trong giây lát, cả căn phòng dường như chìm vào sự im lặng chết chóc. Không một ai dám thở mạnh, mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy dài trên trán của họ. Bọn họ chỉ còn cách cúi gằm mặt xuống, sợ hãi không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn.Một số người đứng gần đó thầm thì với nhau, giọng thì thào nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe:"Ông chủ thực sự đáng sợ...""Ai mà dám tò mò về đời tư của chủ tịch cơ chứ. Đúng là tự tìm đường chết..."Họ nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm lớn, ánh mắt tò mò giờ chuyển thành nỗi sợ hãi. Bàn tay của vài người đã bắt đầu run lên, không ít người thầm mong mình có thể biến mất ngay khỏi căn phòng này. Nhìn thấy không khí xung quanh đã trở lại trật tự, Juwon chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng đến tàn nhẫn. Hắn không phải là người dễ dàng bỏ qua bất kỳ sự xâm phạm nào đối với đời tư của mình, đặc biệt là khi liên quan đến bảo bối duy nhất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me