LoveTruyen.Me

Jz48 Tu Man Tien Hiem


10.

Hai người một trước một sau trở về ký túc xá, như thường lệ vẫn là Từ Tư chào hỏi dì quản lý, Trương Mẫn theo sau hắn, vẫn không ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào gót chân Từ Tư, nhịp thở vẫn hoàn toàn không trôi chảy.

Anh bị Từ Tư ôm rất lâu, giữa hàng cây đêm khuya chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh đến mức một tiếng côn trùng kêu cũng không có. Anh nghe được hơi thở chậm rãi rõ ràng của Từ Tư bên tai, định nói câu sinh nhật vui vẻ, lại nhận ra đã qua mười hai giờ mất rồi, nên đành mím chặt môi. Anh run rẩy ngẩng đầu, lấy hết can đảm đặt cằm lên vai Từ Tư, cơ thể căng thẳng được thả lỏng hơn đôi chút, lập tức càng bị ôm chặt hơn.






Bước chân của hai người chậm lại, Từ Tư dừng lại đợi Trương Mẫn mở cửa.

Tay cầm chìa khóa của Trương Mẫn hơi run rẩy, cố gắng mấy lần mới có thể tra được chìa khóa vào ổ khóa. Anh đi đến bàn bật đèn lên, sau đó nghe được âm thanh đóng cửa lại.

Trương Mẫn quay đầu lại, Từ Tư đang đứng cách anh nửa bước, nhìn về phía anh.

“Sao lại quay về?”, Từ Tư nhẹ giọng hỏi.

Trương Mẫn mất một lúc để suy nghĩ mấy câu trả lời, anh nhìn chằm chằm nơi cổ áo Từ Tư, hít thở vài hơi, mới cất tiếng: “Bây giờ chúc cậu sinh nhật vui vẻ, có phải trễ rồi…”

“Không muộn”, Từ Tư lại tiến tới gần hơn. Ánh sáng đèn bàn bị bóng Trương Mẫn cản lại một phần, vẻ mặt Từ Tư như ẩn như hiện trong bóng tối, có phần không chân thực.

“Rốt cuộc là đợi bao lâu?”, Từ Tư hít sâu, nghiêng đầu nhìn Trương Mẫn, nhẹ giọng hỏi anh.

“Đến lúc mười giờ rưỡi”, Trương Mẫn mấp máy môi. “Không được vào nữa, nên trèo tường vào”

“Đợi ở ngoài đến tận giờ này?”

“Ừm”, Trương Mẫn gật gật đầu.

“...Cho tôi xem một chút”, Từ Tư kéo cánh tay bị thương của Trương Mẫn đến dưới ánh đèn cẩn thận xem xét, thật may chỉ là trầy xước ngoài da không nghiêm trọng lắm, máu đã tụ lại, bắt đầu bầm tím, trông hơi thảm. “Cậu ngồi xuống đi”

Trương Mẫn vịn tay vào bàn ngồi xuống, nhìn Từ Tư quen thuộc đi lấy hòm thuốc, sau đó lôi một cái ghế ngồi xuống bên cạnh. Hòm thuốc kia là Từ Tư mang tới để sẵn lúc Trương Mẫn bị ốm lần trước, nên hắn rất rõ ràng đặt nó ở đâu.

Chất cồn lạnh buốt còn mang theo chút nhoi nhói thoa lên vết thương. Sắc mặt Trương Mẫn bình tĩnh, anh cũng không phải quá mẫn cảm với đau đớn, loại vết thương ngoài da này anh rất ít khi để ý, mà ngược lại là Từ Tư, khẩn trương đến mức như anh bị gãy mất một cánh tay vậy.

“Không sao mà…”, Trương Mẫn lầm bầm.

Từ Tư giương mắt nhìn sâu vào mắt Trương Mẫn, khiến anh lập tức ngậm miệng lại. Rốt cuộc cũng mượn ánh đèn nhìn rõ rành mắt Từ Tư, trong nháy mắt, nhịp tim Trương Mẫn đập điên cuồng, hô hấp như ngưng trệ.

Dọn xong hòm thuốc, Từ Tư lại ngồi về trước mặt Trương Mẫn, bắp đùi của họ dán vào nhau, một tay Từ Tư đặt lên bàn, lẳng lặng nhìn Trương Mẫn.

“Trương Mẫn”, Từ Tư phá vỡ trầm mặc. Trương Mẫn vô thức nhìn vào mắt hắn, lại không cách nào dời đi được nữa.

Tay Từ Từ từ sau lưng xoa lên vai Trương Mẫn, thân thể hướng đến gần anh, vững vàng tiếp cận anh, hơi thở mang theo một ít mùi rượu nhẹ nhàng phả vào gò má Trương Mẫn.

“Trương Mẫn…”, chóp mũi Từ Tư gần như chạm vào má anh, Trương Mẫn hồi lâu vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt kiềm nén đỏ bừng, nhìn không được hít sâu một hơi.

“Trương Mẫn”, tay Từ Tư siết chặt đầu vai Trương Mẫn, giọng nói hắn rất trầm, nhưng đánh vào lòng anh vô cùng rõ ràng. “Tôi muốn hôn cậu…”

Trương Mẫn không khỏi run lên, không chỉ hô hấp, ngay cả chớp mắt cũng vô cùng khó khăn. Bờ môi Từ Tư chậm rãi lại kiên định lạ thường, rồi tiến đến gần, cách môi anh vài centimet.

“Nếu cậu không thích, tôi sẽ dừng lại ngay…”

Ngón tay Trương Mẫn bóp sâu vào lòng bàn tay, hơi nhói đau. Toàn thân anh run rẩy, trong khoảnh khắc cái hôn của Từ Tư cận kề, anh nhắm mắt lại.




Cái hôn của Từ Tư vô cùng dịu dàng, chỉ dùng đầu lưỡi miết nhẹ nhàng giữa môi và răng, vừa mềm vừa ấm, lại có chút ngứa, mùi cồn xâm nhập vào khoang mũi Trương Mẫn, mồ hôi bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay, Trương Mẫn hơi ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn của Từ Tư.

Nắm đấm rất nhanh bị bàn tay Từ Tư bao lại. Hắn gỡ từng ngón tay Trương Mẫn ra, lồng bàn tay của mình vào, mười ngón đan xen. Sự khẩn trương của Trương Mẫn dịu lại, khẽ hé hàm răng, ngay lập tức bị đầu lưỡi Từ Tư luồn vào.

Nụ hôn đột nhiên trở nên kịch liệt, Trương Mẫn nhíu chặt mày, anh cảm thấy hệt như mình bị nuốt vào bụng đến không còn xương. Từ Tư mười phần bá đạo càn quét trong miệng anh, từ hàm trên đến lưỡi rồi lại đến răng, hơi thở hai người hòa vào nhau, tiếng tim đập chân thật truyền tới từ cơ thể dính chặt của hai người, kích thích tuyến lệ của Trương Mẫn muốn chực trào.


“Mẫn…”, Từ Tư hơi buông Trương Mẫn ra, hai người đều thở hổn hển. Từ Tư nâng cằm Trương Mẫn, ép anh nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tôi thích cậu… rất thích rất thích cậu”

Nói xong, Từ Tư lại cắn nhẹ lên môi Trương Mẫn, hắn cố gắng bình phục lại hơi thở, hỏi ra câu hỏi mà hắn luôn muốn hỏi: “Trương Mẫn, cậu cũng thích tôi đúng không….”

“Nếu như cậu thích đàn ông, vậy thì thích tôi được không… Trương Mẫn… tôi có thể chứ?”, ánh mắt và giọng nói của Từ Tư mang theo chút thăm dò và cầu xin. Cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng thử qua kiểu tỏ tình này, lúc trước hắn theo đuổi con gái cũng xem như nhiệt tình, nhưng hầu như đều mang theo sự chắc chắn, nhưng giờ đây hắn hệt như học sinh yếu đang chờ kết quả thi cuối cấp, hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Cả người Trương Mẫn như muốn bốc cháy, mặt đỏ tai nóng môi cũng run rẩy, Từ Tư đột nhiên thổ lộ khiến tai anh như ù đi. Anh nhìn về phía Từ Tư, khóe mắt ươn ướt, khẽ gật đầu, sau đó hơi thở lập tức lại bị ngăn chặn bởi một nụ hôn ập đến.


Đêm đó, nụ hôn kéo dài rất lâu, hôn đến mức cuối cùng hai người đều không khỏi có phản ứng sinh lý. Từ Tư dùng một tư thế hết sức không được tự nhiên ôm Trương Mẫn vào lòng không cho anh động đậy, định đợi phản ứng nguôi dần, ngờ đâu ôm một lúc lâu, nơi đó lại càng thêm phấn chấn.

Từ Tư hơi xấu hổ, phản ứng của thân thể không khống chế được, nhưng đầu óc lại sáng tỏ hơn bao giờ hết. Vừa thổ lộ đã lên giường, loại chuyện này luôn khiến hắn khịt mũi coi thường, huống chi người kia còn là Trương Mẫn, hắn nghĩ mình nên đợi một thời gian nữa.

“Từ Tư”, Trương Mẫn tựa lên vai hắn, giọng nói dinh dính. “Cậu…bắt đầu thích tôi từ khi nào?”

“Không biết”, Từ Tư thật lòng trả lời, hắn thật sự không biết. “Mỗi lần nghĩ lại, phát hiện đã rất thích cậu rồi”, hắn dừng một chút, dường như đang ngẫm lại. “Nói không chừng lần đầu tiên nói chuyện ở ven đường kia là đã thích cậu rồi, khi đó đã cảm thấy cậu… ưa nhìn, rất đẹp”

Trương Mẫn khẽ nở nụ cười: “Chúng ta đâu phải mới ngày đầu tiên làm bạn học, trước kia sao cậu không thấy tôi ưa nhìn?”

Từ Tư im lặng, hắn hồi tưởng lại ấn tượng mơ hồ trước kia đối với Trương Mẫn, đa phần đều là ảm đạm, lạnh lùng, Trương Mẫn trước kia kém hơn rất nhiều so với Trương Mẫn hiện tại trong lòng hắn, đột nhiên hắn nghĩ tới mà sợ hãi, lại cảm thấy thật may mắn.

“Vậy là mệnh cậu tốt…”, Từ Tư buông Trương Mẫn ra, ánh mắt đảo nửa vòng lên trên, rồi nhìn thẳng vào anh.

—- Ông trời thấy em không tệ, nên mới đem anh ban thưởng cho em.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me