Chương 43
43.
Sáng hôm sau khi trở về Thượng Hải, Trương Mẫn liền bị Đào Luân tìm tới cửa.Đào Luân hỏi địa chỉ của anh từ hành chính công ty, khí thế hùng hổ đập cửa ầm ầm.Trương Mẫn nhìn camera giám sát, sau khi thấy được ai tới, có hơi kinh ngạc, Từ Tư đứng phía sau anh còn ngái ngủ, cau mày cố nén giận định đi mở cửa, nhưng đã bị Trương Mẫn ngăn lại.“Anh vào trong đi, hắn tới tìm em”“Hắn ta bị bệnh à?”, tiếng đập cửa kinh thiên động địa khiến Từ Tư vô cùng khó chịu.“Đi đi đi, mau vào đi”, Trương Mẫn đẩy lưng hắn.“Hắn mà phát bệnh em phải gọi anh đấy”, Từ Tư bất đắc dĩ đi vào phòng, quay đầu dặn dò Trương Mẫn.“Biết rồi biết rồi mà”
Trương Mẫn mở cửa, không chút lưu tình ngăn Đào Luân lại, vừa lẽ phép vừa xa cách hỏi hắn ta: “Đây là nhà riêng, có việc chúng ta có thể đến công ty trò chuyện”“Trò chuyện ở công ty? Chuyện mà mẹ mày với mày làm có thể mang đến công ty nói được sao?”, mắt Đào Luân đỏ hoe, trừng Trương Mẫn.
Trương Mẫn nhất thời nghẹn lời, thở dài tránh người sang một bên: “...Cậu vào đi”Sau khi vào, Đào Luân cũng không ngồi xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Mẫn, khác với vẻ vênh váo hung ác lúc trước, giờ đây trông vô cùng tổn thương và tuyệt vọng.“Mày còn biết chuyện mẹ mày đã làm không?”“Ý cậu là chuyện gì?”“Trương Mẫn, nói rõ ràng đi, tao rất ghét mày, nhưng tao vẫn hy vọng mày còn có một chút lương tri nói cho tao biết sự thật. Mẹ mày… đã bắt cóc tao… rồi ném vào viện mồ côi, rốt cuộc chuyện này mày có biết hay không?”Từng câu nói đột nhiên xuất hiện khiến cho đầu óc Trương Mẫn quay cuồng, hơi thở anh dường như ngưng lại, tai cũng ù đi. Anh khó khăn tiêu hóa mấy lời Đào Luân vừa nói, hai chữ ‘bắt cóc’ và ‘ném đi’ như cứa vào huyệt thái dương anh, đau nhói.
“...Mẹ tôi sao có thể làm những chuyện như thế được”, Trương Mẫn chầm chậm nhắm mắt lại, bảo vệ Thẩm Tú Chi trong tiềm thức. Trong nhận thức của Trương Mẫn, anh chỉ là một đứa con hoang vô liêm sỉ, Trương Kính Trung vì để thay thế cho Trương Mẫn trước kia, mới có thể mang anh về Trương gia, nhưng anh chưa từng nghĩ mẹ mình lại có liên quan đến việc đi lạc của Đào Luân khi bé.“Bà ta không làm ư?”, giọng nói Đào Luân cũng thay đổi, biến thành cuồng loạn trước mặt Trương Mẫn. Chuyện này hắn không thể nói cùng ai, lúc biết được sự thật, những việc đã gặp phải lúc bé cùng với những tủi thân dâng trào như dời sông lấp biển, hắn run rẩy mở điện thoại ra, mở một bức ảnh đưa cho Trương Mẫn xem, là một con thú bông được khâu bằng tay.“Tao đã tìm kiếm manh mối rất lâu, rốt cuộc là ai đã mang tao đi bỏ, cuối cùng tìm thấy cái này trong kho hàng của viện mồ côi…món đồ chơi đó mày cũng có…Tao tìm thấy trong phòng mày ở nhà, mẹ tao nói mày đã mang theo khi được đưa về Trương gia!”
Hơi thở Trương Mẫn dồn dập, đương nhiên anh biết món đồ chơi kia, đó là do mẹ anh tự tay may cho anh, sợ lúc bé anh cô đơn nhớ mẹ, con thú bông sẽ thay thế mẹ ở bên cạnh anh.Nếu như lời Đào Luân nói là sự thật, vậy tại sao trong viện mồ côi lại có một cái giống y đúc với cái của anh, con thú bông kia là do Thẩm Tú Chi tự tay làm, căn bản không thể nào là trùng hợp được.
Đã thế, vì sao khi Đào Luân trở về, mẹ anh lại không chịu nổi dù chỉ một ngày mà thúc giục anh, bảo anh mau chóng đoạt lấy cổ phần Tứ Hải, chuyện này lại càng hợp lý hết đường chối cãi.
“Tôi…”“Quân ăn cướp… Mẹ con nhà các người toàn là quân ăn cướp…vô sỉ! ”, Đào Luân tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.Trương Mẫn vô lực phản bác, những chuyện này vốn không phải lỗi của anh, nhưng từng việc từng việc anh đều không thoát khỏi liên quan được.“Đứa con hoang như mày mà cũng xứng sao? Mẹ mày và mày không chỉ muốn chiếm nhà tao, còn muốn đoạt đi cổ phần Tứ Hải, ngay cả Na Na cũng thích mày, chúng mày dùng trăm phương ngàn kế… Tên của tao, cuộc sống của tao đều bị mày trộm mất, rồi sẽ có ngày tao đòi lại của chúng mày cả vốn lẫn lãi!”Đào Luân phẫn nộ, đá văng chậu hoa bên cạnh: “Mày căn bản không xứng có bất cứ cái gì, mày chỉ là một đứa con hoang, mày dựa vào cái gì chứ!”
Trương Mẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tay chân lạnh cóng. Sau lưng anh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Từ Tư.“Dựa vào chỗ này là nhà tôi"Trương Mẫn giật mình, quay đầu nhìn về phía Từ Tư. Từ Tư bước đến cạnh hắn, hai tay cho vào túi bộ quần áo mặc nhà, vẻ mặt không vui nhìn Đào Luân: “Động thái của Đào tổng thật lớn nha”Nói xong, hắn liền cúi xuống đỡ lấy chậu hoa ngã trên mặt đất, phủi phủi cho sạch đất: “Đập bể chậu hoa nhà chúng tôi, không đắt, 20 nghìn, cảm phiền chuyển khoản cho thư ký của tôi”“Anh…”, Đào Luân nhất thời không kịp phản ứng, hai mắt trợn tròn nhìn hai người trước mặt mặc quần áo ở nhà có kiểu dáng tương tự nhau, sững sờ không nói nên lời.
“ n oán của cậu và dì Thẩm, chuyện không liên quan đến tôi, nhưng cậu đến gây phiền phức cho Trương Mẫn thì tôi phải cân nhắc lại”, Từ Tư kéo vai Trương Mẫn qua. “Tiểu Đào tổng vừa nói mọi thứ của cậu ấy đều do cướp được, đòi cậu ấy trả lại? Tôi là bạn trai cậu ấy… trả cho cậu luôn, có muốn không?”
Bộ dáng vô liêm sỉ của Từ Tư khiến Đào Luân không biết làm sao để trút giận, đồng thời vô cùng kinh ngạc trước qua hệ giữa Trương Mẫn và Từ Tư. Đột nhiên, hắn ta nhớ tới việc lần trước vì để tập đoàn dùng giá gốc thu mua tài sản của Từ Tư, Trương Mẫn đã tự nguyện nhượng lại cổ phần của mình.Hoá ra sự thật chính là thế này.Thấy Đào Luân không nói gì, Từ Tư tiến về phía trước, mở cửa, lịch sự mời hắn ra khỏi nhà.
Sau khi Đào Luân đi khỏi, Trương Mẫn ngồi trên sô pha ngẩn người thật lâu, Từ Tư ngồi bên cạnh anh, không biết nên khuyên anh điều gì.“Từ Tư… Nếu như những lời Đào Luân nói là sự thật, vậy em và mẹ em có phải đáng chết lắm đúng không?”Trương Mẫn thì thào, anh luông cho rằng mấy chục năm qua mình đã sống trong khổ cực, lại không ngờ rằng sự tồn tại của mình, cùng với hành động của mẹ anh, lại gây cho Đào Luân khổ cực hơn gấp bội.Anh quả thực không có tư cách giễu võ giương oai với Đào Luân, chứ đừng nói đến việc cướp đi thứ gì từ tay hắn ta.“Không được nói linh tinh, không phải lỗi của em”, Từ Tư kéo đầu Trương Mẫn qua, để anh tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng an ủi.
Hai người tựa sát vào nhau, cho đến khi bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.Trương Mẫn nhìn điện thoại, trông thấy tên Thẩm Tú Chi, lông mày không khỏi nhíu lại.“...Mẹ”“Bây giờ mẹ đang ở nhà, có cả ba con nữa, con qua đây một lát đi”Cảm xúc của Thẩm Tú Chi nghe có chút khác thường. Thương ngày mỗi khi nhắc đến Trương Kính Trung, không nghiến răng nghiến lợi thì cũng khinh thường cực điểm, kiểu nói chuyện bình thản thế này khiến cho Trương Mẫn cảm thấy hoảng hốt, trực giác cho biết có liên quan đến việc hôm nay Đào Luân đến tìm anh.“Ba tới làm gì? Ba đã làm gì mẹ?”“Mẹ không sao, con qua đây rồi nói sau”, nói xong Thẩm Tú Chi liền cúp điện thoại.
Từ Tư ngồi bên cạnh nghe rõ ràng: “Để anh đưa em đi”“Không cần đâu”Trương Mẫn lắc đầu, nhìn về phía Từ Tư, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Trạng thái tinh thần của mẹ em không được tốt, anh xuất hiện chỉ sợ sẽ đả kích bà hơn”Từ Tư hiểu rõ gật đầu, vừa rồi là hắn nhất thời xúc động, tiết lộ mối quan hệ trước mặt Đào Luân, quả thực hắn không nghĩ đến hậu quả.“Được rồi, có chuyện gì thì phải gọi điện cho anh ngay đấy”, Từ Tư kéo người vào lòng, hôn một cái lên trán anh.
Vừa ra đến cửa, bên ngoài nổi gió, thấy trời sắp mưa, Từ Tư lấy áo khoác thể thao của mình khoác lên người Trương Mẫn.Lọ thuốc trong túi áo khoác rơi ra vang lên vài tiếng lộp bộp, đó là thuốc đau đầu của Trương Mẫn, Từ Tư do dự một chút có nên lấy lọ thuốc ra hay không, còn chưa kịp nói, Trương Mẫn đã đóng cửa đi rồi.
Từ Tư ở nhà đứng ngồi không yên mấy tiếng đồng hồ, gửi tin nhắn cho Trương Mẫn nhưng không được hồi âm. Hắn chỉ có thể ở yên đợi, thẳng tới khi sắp đến giờ cơm trưa, cơ hồ đến lúc sắp chịu hết nổi, hắn liền nhận được cuộc gọi từ Tiêu Chính Nam.
Giọng Tiêu Chính Nam nghẹn ngào, khiến cho trái tim Từ Tư như trùng xuống.“Từ, Từ tổng…Trương tổng anh ấy… uống thuốc đau đầu, uống, uống quá liều, bây giờ đang, đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố… Anh tới nhanh đi…”
Từ Tư không biết mình cúp điện thoại bằng cách nào, đầu hắn ong ong, nhịp tim va đập quá nhanh khiến hắn buồn nôn.Hắn đứng bật dậy từ sô pha, đi mấy bước về phía trước, chống vào bàn ăn đỡ lấy từng bước đi loạng choạng như muốn ngã khuỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me