Kabinz Dung Nguoi Dung Thoi Diem
Trung Đan lang thang trên đoạn đường vắng với bàn tay đã bị bó kín, những bước đi nhẹ tựa bông đi cùng một vài dòng suy nghĩ bâng quơ. Bỗng từ phía sau có tiếng gọi - Này!!!Trung Đan quay đầu nhìn lại, người đàn ông mặc một bộ đồ khá lịch sự, với thân hình vạm vỡ, làn da bánh mật cùng nụ cười tỏ nắng. Trung Đan dùng hẳn bước chân, chờ đợi những bước chân chậm chạp của người đó - Còn nhớ tôi không? - Người đó mỉm cười - Anh là...? - Trung Đan thắc mắc - Mau quên thế! Sơn, người đã cứu cậu khỏi tên biến thái đây - Người đó cười hì hì - Hở..nếu là thật thì...sao..sao anh nhận ra tôi? Anh lần nữa thắc mắc, ngước nhìn gã ta đang bước về phía trước - Người cậu bé như cái kẹo ấy! Đùa thôi, vì hôm đó tôi thấy mặt cậu mà với lại không hiểu sao tôi nhớ như in dáng người của cậu, đứng chỗ đông người không chừng tôi còn tóm cổ cậu ra được cơ Trung Đan khẽ bật cười vì câu nói có phần ngây ngô cậu trai tên Sơn, gã ta thấy anh bật cười thì luồn tay ra sao gáy gãi gãi tỏ vẻ ngượng ngùng - Vậy mà tôi lại gặp được anh vào hôm nay nhỉ? - Trung Đan nói, chân nối bước theo gã - Do duyên trời định đấy!! Câu nói của gã phần lớn chỉ là đùa giỡn nhưng lại khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Sau một lúc im lặng, anh lên tiếng để phá tan bầu không khí này - Thế anh bao tuổi? Để tôi còn biết đường xưng hô - Vậy điều gì đã khiến cậu gọi tôi là anh? - gã ta quay sang nhìn anh - Ừ..thì...thì, chắc là do nhìn anh già hơn tôi đấy - Này nhé, tôi chỉ qua 30 một xíu thôi, đừng bảo tôi già thế chứ? - gã ta giở mặt phụng phịu - Thế tôi xin lỗi Trung Đan cười xòa, không hiểu sao cả đoạn đường đi cùng một người vừa gặp một lần duy nhất nhưng lại khiến anh vui vẻ đến lại thường, tâm trạng lại càng tốt hơn, quên đi tất cả những nỗi buồn trước đó Hoàng Sơn vừa đi vừa miên man vài câu truyện cười cho anh nghe, loanh quanh một lúc lại đến công viên. Gã ta hớn hở hỏi anh - Cậu ăn kem không? Tôi khao nhé? Gã hỏi nhưng không muốn nhận lại câu trả lời, Hoàng Sơn chạy đi. Trung Đan mỉm cười rồi vào công viên, buổi chiều công viên ít người hẳn nhưng cũng tốt vì anh chẳng thích nơi đông người. Trung Đan bước lại gần chỗ chiếc xích đu, anh yên vị trên nó, ngước nhìn bầu trời ánh đầy màu cam vàng của hoàng hôn. Trung Đan chán chê lắc lắc chiếc xích đu Hoàng Sơn cũng nhanh chóng trở lại, loay hoay với hai chiếc kem trên tay mà không thấy Trung Đan đâu, gã nhanh chân tìm kiếm anh. Liếc nhìn vào công viên, gã thấy một bóng hình be bé ngồi chán chường trên chiếc xích đu. Hoàng Sơn chạy đến chỗ anh với gương mặt hớn hở - Này, làm gì buồn chán thế? Kem này - Cảm ơn Trung Đan đón chiếc kem ốc quế từ tay Hoàng Sơn, khẽ liếc nhìn, anh thấy gã cũng đến ngồi chiếc xích đu gần chỗ anh - Giờ tôi mới để ý, tay cậu bị gì đấy? - Sơ xuất một chút thôi, không sao đâu - Trung Đan cười xòa - Nào nào, ăn kem nhanh lên rồi tôi đưa cậu đi bệnh viện Hoàng Sơn hối thúc khi thấy bàn tay băng bó sơ sài của anh - Không cần đâu - Cần chứ, cần chứ - Mà...anh không sợ tôi lừa gạt anh à? - Không thể nào có người mới chỉ gặp lần đầu mà lại đối tốt như vậy cả - Tôi không lừa cậu để bắt cóc thì thôi ấy chứ! Nhìn mặt tôi giống sợ con người bé như cái kẹo giống cậu à? - Hoàng Sơn hù dọa Sau đó, Hoàng Sơn lại bắt anh phải cùng gã đi đến bệnh viện kiểm tra, Trung Đan định bụng sẽ bắt taxi đi một mình như Hoàng Sơn lại nói nhà gần đấy và sẽ lấy xe đưa anh đi. Chiếc xe bóng loáng dừng trước mặt Trung Đan, sau khi loay hoay hơn mười lăm phút trên xe, Trung Đan lại hoang mang - Này, đường này không đi bệnh viện được đâu! Dừng xe!!! Tôi muốn xuống xe - Lên xe tôi rồi còn ngại gì chứ - Hoàng Sơn nở nụ cười gian manh Trung Đan có một linh cảm không tốt khiến anh tái xanh mặt, anh la ó, đạp cửa, hù dọa, khóc lóc, cầu xin nhưng gã vẫn không chịu thả anh đi. Lúc này Trung Đan nảy ra một ý định bạo hơn- Nếu...nếu không...dừng xe tôi sẽ mở cửa và nhảy xuống đó!!!- Cậu cứ thử! Vừa dứt câu nói của gã, Trung Đan đạp mạnh cánh cửa, theo đó lao ra ngoài khi xe đang chạy trên đường, anh lăn cù cù trên đường, may mắn thay khi không có chiếc xe nào chạy phía sau. Hoàng Sơn ngỡ ngàng một lúc rồi phang xe gấp, gã lao xuống xe rồi nhanh chạy lại chỗ Trung Đan. Đỡ anh ngồi dậy rồi xem xét cả người anh, gã quát - Cậu bị ấm đầu à? Tôi chỉ đùa một chút thôi có cần liều mạng như thế không? Lỡ phía sau có xe thì như nào? Cậu không biết lo lắng cơ thể, cho sức khỏe của mình à?!- Thế nãy giờ anh đang đùa à? - Trung Đan ngơ ngác - Chứ cậu nghĩ gì? - Tôi tưởng anh sẽ bắt cóc tôi, quăng đại vào bụi cây nào đó rồi làm gì tôi, sau đó lại đi tống tiền người nhà tôi thì sao?!Hoàng Sơn thở dài, tay day thái dương, gã đã cạn ngôn với con người ngu ngốc này rồi! Đỡ anh lại xe, lần trước là do gã sơ ý nên để Trung Đan ngồi hàng ghế sau, lần ngày nhất định phải bắt anh ngồi ghế lái phụ, lỡ anh lại tẩu thoát bằng cách đó thì chắc gã gánh nhiều nghiệp lắm Thấy anh đang loay hoay với dây an toàn vì bàn tay kia, gã nhướn người qua phía anh để cài dây an toàn hộ Trung Đan - Này....này để tôi..tự làm được rồi Trung Đan lắp bắp, mặt đỏ bừng, với cái khoảng cách này thì....ừm. Hoàng Sơn vẫn không nghe mà nhất quyết cài dây an toàn. Anh quay mặt qua cửa kính xe, nhưng rồi một thế lực gì đấy cứ bắt anh phải cuối xuống nhìn người kia. Bất chợt, gã quay mặt lên nhìn anh, mũi Trung Đan chạm mũi Hoàng Sơn. Cả hai cứng đờ cả người, gã ta bị một thế lực vô hình nào đó từ Trung Đan thu hút, đôi mắt đắm đuối nhìn anh nhưng chút lí trí cuối cùng đã gọi gã quay sang chỗ khác Không chỉ Hoàng Sơn mà chính Trung Đan cũng bị gương mặt góc cạnh đó thu hút, đôi mắt tròn, đen láy, hàng mi cong dài thêm cuống hút nhưng thứ thu hút Trung Đan nhất chính là đôi môi kia, anh bỗng muốn nếm thử vị của nó...- Xin...xin lỗi! - À..k-không sao, không sao Anh bị lôi hồn trở về vì câu nói của gã, mặt anh lại đỏ ửng như quả cà chua. Hoàng Sơn cũng ngại ngùng, nhưng lại nhanh chóng cho xe chạy. Cả quãng đường không ai mở miệng nói với ai câu nào___ Tôi đã tự chui đầu ra khỏi một đống tiêu cực do mình tạo nên nhưng đừng lo nhé, vì cứ mỗi tuần tôi sẽ sầu như vậy, ít nhất là 3-4 hôm Thi như thế nào rồiii?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me