Kai Yuan Noi Yeu Thuong Tim Ve Da Hoan
" Hưm....đồ ăn mẹ nấu vẫn là số 1 '' "Vậy con phải ăn nhiều vào đó, ăn không hết sẽ bị phạt! ''''Khụ....không phải chứ mẹ...''Vương Nguyên phồng má nhìn bà, cậu vốn kén ăn điều đó bà cũng biết, vì thế mỗi lần có cơ hội liền sẽ ép cậu ăn nhiều một chút. " Không phải con khen ngon sao ''" Đương nhiên rất ngon....nhưng mà con không ăn hết....'''' Con phải ăn ít nhất 3 chén!''''Mẹ thật giống Tuấn Khải, đều muốn vỗ con thành heo...''Nhìn cậu bày ra bộ mặt giở khóc giở cười đó cả nhà đều không nhịn được bật cười. " Cái thằng bé này...haha"Đã lâu rồi gia đình không có bữa cơm đầm ấm như vậy, nói đúng hơn đã 2 năm trôi qua. Hôm nay tâm trạng cậu phải nói là vô cùng tốt, còn ra ngoài cùng Thảm Hoa đi dạo.____________________________________Vương Nguyên ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường lại đưa mắt nhìn lên màn hình tivi đang phát sóng chương trình " Giáng Sinh Tới Rồi "
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 dương lịch. Đã 1 tuần 5 ngày rồi Vương Tuấn Khải vẫn chưa về, còn không thèm gọi điện cho cậu. Vương Nguyên nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng liền mang một thùng đồ trang trí noel ra vườn ngồi trang trí. Thầm nghĩ nếu anh không thèm gọi cho cậu thì thôi, cậu không thèm chủ động gọi nữa, Vương Nguyên cậu đây chính là đang dỗi rồiii
Cả một ngày cậu đều chăm chú vào việc trang trí cây thông, gói quà, sau đó thì trang trí một chút trong phòng khách để có không khí của lễ giáng sinh. Đến tối thì dùng bữa sau đó xem tivi rồi lại leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cậu nằm tren giường, kéo chăn đắp đến tận cổ vì thời tiết dạo này rất lạnh! Nhìn chằm chằm lên trần nhà. Vương Nguyên thấy mình mấy hôm nay đều ăn rồi ngủ, cậu có đề cặp đến việc đi làm như không ai cho phép lại bảo hiện tại cậu phải nghĩ ngơi nhiều vào. Nghĩ đến đây lại thấy bản thân sắp biến thành một con heo lười biếng. Nhưng không sao, bây giờ ăn ngủ nhiều vào, qua giáng sinh này cậu nhất định phải đi làm. Cứ chằn chọc một lúc lâu rồi từ từ thiếp đi. Vương Nguyên đánh một giấc ngon lành đến sáng." Hưm.....lạnh quá "Vương Nguyên vừa vệ sinh cá nhân xong, cậu khoác vội chiếc áo ấm dày cộm vào. Mở cửa sổ ra liền thấy tuyết đã rơi bao phủ thành phố một màu trắng xoá. Cậu không nhịn được liền thốt lên:" Wow....là tuyết, có tuyết rồi!"Sau đó liền rụt cổ vào áo ấm, xoa xoa tay. Đêm qua cậu ngủ không bật điều hoà." Thảo nào đêm qua lại lạnh như vậy!"Không tự nhủ mà liền nghĩ ngay đến anh. Không biết giờ này anh ở đó có lạnh lắm không, bao giờ mới có thể trở về? Hôm nay đã là 24 dương lịch rồi, ngày mai sẽ đến giáng sinh. Đêm nay ắt hẳn sẽ rất vui bởi vì mọi người sẽ cùng nhau ra phố vào ban đêm đón giáng sinh.Vương Nguyên thay vào cho mình một bộ đồ mới, khoác thêm một chiếc áo khoác đủ giữ ấm cơ thể đi ra ngoài mua ít đồ. Thật ra chính là một làm chút gì đó gọi là đón giáng sinh, vì cậu cũng cảm thấy rảnh rỗi không biết nên làm gì."Thiếu phu nhân em nghĩ cái bánh này nên trang trí thêm vài quả. Mứt dâu lên đây a"" Hưm....cũng đúng, ý hay đó Tiểu Mễ "" Nguyên Nhi, thím dọn món này lên nhé?"Vương Nguyên liền gật gật đầu, Tiểu Mễ cũng phụ cậu dọn dẹp lại đồ dùng trên bàn. Người Vương Nguyên có hơi lắm lem, lúc dọn thức ăn xong liền chạy lên lầu tắm rửa.
_____________________________________Vương Tuấn Khải dừng xe tại một cửa hàng bán đồ trang sức. Chốc lát lại trở ra trên tay cầm theo một chiếc hộp màu đỏ. Anh xoa xoa tay bước lên xe, cẩn thận đặt chiếc hộp vào cặp miệng nở một nụ cười ấm áp.
Chiếc xe dừng ở trước cổng
Anh bước vào nhà liền nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, thím Lý và tiểu Mễ vừa lúc bước ra liền nhìn thấy anh không khỏi giật mình cùng vui mừng." Cậu chủ...cậu chủ về rồiiii "" Suỵt....."Anh đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho mọi người im lặng, Tiểu Mễ liền nhỏ giọng hỏi. " Cậu chủ người về lúc nào không gọi báo trước..."" Ây...cái đứa ngốc này còn không hiểu, cậu chủ của chúng ta chính là muốn tạo bất ngờ cho thiếu phu nhân đó "" Phải rồi a....con quên mất"" Suỵt...nhỏ tiếng một chút! Nguyên Nhi em ấy đâu rồi?"" Thiếu Phu Nhân ở trên lầu đó cậu chủ!"Mặc dù thời tiết lạnh nhưng Vương Nguyên vốn đã quen với việc phải tắm rửa mỗi tối, ngày nào không tắm sẽ cảm thấy rất khó chịu. Tay cầm khăn lau khô tóc, vừa từ phòng tắm bước ra lúc Vương Nguyên còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai liền bị đối phương giữ lấy dùng lực mà áp đảo cậu trở vào phòng tắm. Đối phương tay giữ chặt lấy eo nhỏ của cậu, Vương Nguyên không khỏi đứng hình mở to đôi mắt nhìn đối phương đang hôn mình nhất thời bị hoảng sợ đến sắp bật khóc, tay vơ loạn xạ đánh người trước mặt." Buông ra! Anh là ai vậy....ưm...buông...."Anh ngậm lấy cánh dưới môi căng mọng của cậu mà mút lấy, phải nói như thế nào để cậu biết được anh nhớ cậu đến sắp chết mất. Thấy cậu đang mất bình tĩnh cố đẩy mình ra anh liền nhỏ giọng nói." Là anh! "" Anh.....?""Nguyên Nhi, anh về rồi!"" Anh....là...Tuấn Khải...?'" Em nghĩ là ai? Bà xã "Vương Tuấn Khải nở nụ cười ôn nhu, Vương Nguyên nhìn anh đến thất thần. Người cậu hằng đêm thương nhớ, người cùng chung chăn gối, người luôn cưng chiều cậu...bây giờ đã đứng trước mặt cậu rồi, gần đến từng gan tất. Gương mặt người trước mặt ngũ quan tinh xảo, sóng mũi cao, khuôn mặt này thật quá hoàn hảo rồi, thật nghĩ đến cũng không dám nghĩ người giờ đây đứng trước mặt cậu chính là anh! Vương Tuấn Khải, là chồng cậu.Anh một tay ôm lấy eo cậu, dùng một lực nhẹ đã có thể nhấc bổng cậu đặt lên bồn rửa mặt. Vương Nguyên vẫn còn ngơ ngác nhìn anh khiến anh không nhịn được lại mỉm cười dịu dàng. Anh nghiêng đầu cúi xuống áp môi mình lên môi cậu một lần nữa hôn lấy, cậu sao khi biết là anh đã không còn né tránh hay phản kháng, để mặc cho anh hôn, vòng tay ôm lấy cổ anh mà phối hợp, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần trở nên cuồng, chiếm hữu." Bà xã.....anh nhớ em!"Anh ghé sát vào tai cậu thì thầm, hơi thở nóng nực của anh khiến vành tai cậu đỏ ửng Tuấn Khải thầm trách, tại sao lại vào thời điểm này chứ, nếu không phải vì bảo bối nhỏ của còn chưa ăn cơm tối thì anh đã ăn cậu cho rồi." Bà xã không nói nhớ anh hửm?"" Không...thèm nhớ anh!""Nói dối là hư" Mau đi ăn tối thôi bà xã, ăn xong sẽ xử lí em tội nói dối"Anh vỗ mông cậu vài cái rồi cười, nói xong liền bế cậu đi xuống lầu. Vương Nguyên là lần đầu tiên trong đời có người cưng chiều cậu đến mức như thế này, vừa cảm thấy hạnh phúc lại có chút xấu hổ mà nhéo nhẹ áo anh." Em có thể đi được mà....anh thả em xuống đi"" Không thả, ôm cổ anh chắc vào nếu không sẽ ngã đó bảo bối"Đến bàn anh ngồi xuống ghế, đặt cậu ngồi lên đùi, cậu lúng túng muốn bước xuống liền bị giữ chặt eo kéo lại." Bà xã đi đâu hửm?"" Thím Lý...và Tiểu Mễ nhìn kìa...."Bà và cô nhìn thấy một màn ngọt ngào trước mắt liền che miệng khẽ cười. Nghe phu nhân vừa nhắc đến liền đưa tay lên che mắt lại." Em không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết cơ ""Ây...thím cũng không nhìn thấy gì hết "
" Chúng ta là vợ chồng thì có gì mà phải ngại ?"" Anh thật là...."Cậu thật muốn mắng anh là đồ lưu manh, bình thường anh cũng không có như thế hôm nay lại còn ...hưm...đáng mắng lắm." Được rồi nào, không ghẹo bà xã của anh nữa mau ăn cơm thôi "Anh đặt cậu ngồi lên ghế, tự mình kéo ghế đối diện ngồi xuống. " Ông xã~ "" Hửm? "" Gọi thím Lý và Tiểu Mễ ăn cùng chúng ta có được không ông xã?"" Đương nhiên được rồi! "Anh mỉm cười nhìn cậu gật gật đầu. Vương Nguyên liền gọi Thím và Tiểu Mễ lên cùng ăn." Cậu chủ biết không những món anh trên bà này đều là do thiếu phu nhân làm đó, thìm đây chỉ phụ làm mấy việc bưng bê, lặt rau thôi...nêm nếm đều là do Nguyên Nhi đảm nhận!"" Thật sao? Em nấu ăn thật ngon đó bà xã " Anh nghe thím Lý nói liền ngạc nhiên nhìn cậu, sao đó lại mỉm cười tán thưởng. Bầu không khí trong nhà khác hẳn mọi ngày, phải nói là nhộn nhịp chưa từng thấy. Anh rời nhà đến tận 1 tháng vì vậy mọi người đều có rất nhiều lời để nói. ________________________" Nguyên nhi, anh đưa em ra ngoài chơi nhé , hôm nay là 24 dương lịch rồi!"" Hôm nay anh mới về, đi đường xa cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi "" Anh không sao "" Hưm...không đi đâu "" Anh thật sự không sao mà bà xã, chúng ta đi đi "" Không đi không đi đâu, hôm nay em lười lắm, ngày mai đi "Thú thật thì không phải vì cậu lười, chỉ là cậu biết anh cả ngày hôm nay mệt rồi, không muốn anh vì đưa cậu đi chơi lại thêm mệt nữa, dù gì hôm nay cũng chỉ mới là 24, ngày mai mới chính thức là giáng sinh.
Vương Nguyên cầm khăn lau mặt, xoay qua nhìn Vương Tuấn Khải đang đứng kế bên chăm chú nhìn cậu." Sao vậy....sao lại nhìn em như vậy..."" Bà xã thật sự không đi sao?"Vương Nguyên liền gật gật đầu" Đúng vậy, không đi "Anh không nói gì nữa liền xoay mặt đi ra ngoài. Cậu nhìn biểu hiện của anh liền hơi ngơ ngác, anh là đang giận cậu sao? " Tuấn Khải! ""...."Thấy anh không trả lời đi thẳng đến sofa, Vương Nguyên liền vội vả bước theo sau. Trong lòng thầm dặy câu hỏi " Tuấn Khải hôm nay bị làm sao vậy..."
Lúc trước đâu có dễ giận như vậy..." Ông xã! Anh..."Còn chưa nói dứt câu cậu đã bị anh kéo ngã xuống sofa, anh cười lưu manh nhìn con thỏ nhỏ bé phía dưới đang nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt này của cậu đung thật là mê hoặc lòng người, ấn tượng của anh về cậu ngay lần đầu tiên gặp mặt chính là đôi mắt và gương mặt xinh xắn, thanh tú này, cả dóc dáng cũng nhỏ bé khiến cho người khác có cảm giác muốn cưng chiều. Vương Tuấn Khải cũng là một trong số đó, đôi mắt của cậu bây giờ đã có thể nhìn thấy, ánh mắt đã có hồn hơn lúc trước, mỗi lần nhìn cậu anh thật không nhịn được mà muốn sủng ái. " Con thỏ nhỏ đã vào lồng "" Anh trêu em, Vương Tuấn Khải chết tiệt "" Hửm? Em vừa nói cái gì, em dám mắng ông xã của em thế à con thỏ kia "Anh áp sát mặt cậu, cả người lấn đến sát vào người Vương Nguyên khiến cậu vô thức lúng túng nhưng vẫn rất nhanh miệng mà đáp trả." Thỏ cái gì mà thỏ a....mà nếu là thỏ em sẽ dùng hai cái răng cửa cắn chết anh cái đồ lưu manhhh "Nhìn cái môi nhỏ của Vương Nguyên đang mắng anh, khiến anh không nhịn được bật cười, trông cậu lúc này thật đáng yêu. Ai lúc trước bảo vợ anh hiền cơ chứ? Xem bây giờ còn biết mắng anh.
Một tay anh đặt trên eo cậu, tay còn lại xoa xoa má Vương Nguyên vừa cười vừa nói." Còn đòi cắn chết anh? Cái con thỏ này gan cũng thật to rồi, lúc trước không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn sao? Bây giờ lại bướng đến như thế, còn dám mắng anh!"" Em không có, là tại anh tại anh. Anh bắt nạt em trước, lúc trước không phải anh đềm tĩnh lắm sao? Sao bây giờ lại....hưm.."" Lại làm sao?"" Lại.....lưu manh rồi"Anh nhíu mày bật cười, anh có lưu manh sao? Có thì cũng chỉ là với cậu thôi, không hiểu vì sao càng nhìn cậu anh lại càng muốn bắt nạt._ HẾT CHAP 18_
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 dương lịch. Đã 1 tuần 5 ngày rồi Vương Tuấn Khải vẫn chưa về, còn không thèm gọi điện cho cậu. Vương Nguyên nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng liền mang một thùng đồ trang trí noel ra vườn ngồi trang trí. Thầm nghĩ nếu anh không thèm gọi cho cậu thì thôi, cậu không thèm chủ động gọi nữa, Vương Nguyên cậu đây chính là đang dỗi rồiii
Cả một ngày cậu đều chăm chú vào việc trang trí cây thông, gói quà, sau đó thì trang trí một chút trong phòng khách để có không khí của lễ giáng sinh. Đến tối thì dùng bữa sau đó xem tivi rồi lại leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Cậu nằm tren giường, kéo chăn đắp đến tận cổ vì thời tiết dạo này rất lạnh! Nhìn chằm chằm lên trần nhà. Vương Nguyên thấy mình mấy hôm nay đều ăn rồi ngủ, cậu có đề cặp đến việc đi làm như không ai cho phép lại bảo hiện tại cậu phải nghĩ ngơi nhiều vào. Nghĩ đến đây lại thấy bản thân sắp biến thành một con heo lười biếng. Nhưng không sao, bây giờ ăn ngủ nhiều vào, qua giáng sinh này cậu nhất định phải đi làm. Cứ chằn chọc một lúc lâu rồi từ từ thiếp đi. Vương Nguyên đánh một giấc ngon lành đến sáng." Hưm.....lạnh quá "Vương Nguyên vừa vệ sinh cá nhân xong, cậu khoác vội chiếc áo ấm dày cộm vào. Mở cửa sổ ra liền thấy tuyết đã rơi bao phủ thành phố một màu trắng xoá. Cậu không nhịn được liền thốt lên:" Wow....là tuyết, có tuyết rồi!"Sau đó liền rụt cổ vào áo ấm, xoa xoa tay. Đêm qua cậu ngủ không bật điều hoà." Thảo nào đêm qua lại lạnh như vậy!"Không tự nhủ mà liền nghĩ ngay đến anh. Không biết giờ này anh ở đó có lạnh lắm không, bao giờ mới có thể trở về? Hôm nay đã là 24 dương lịch rồi, ngày mai sẽ đến giáng sinh. Đêm nay ắt hẳn sẽ rất vui bởi vì mọi người sẽ cùng nhau ra phố vào ban đêm đón giáng sinh.Vương Nguyên thay vào cho mình một bộ đồ mới, khoác thêm một chiếc áo khoác đủ giữ ấm cơ thể đi ra ngoài mua ít đồ. Thật ra chính là một làm chút gì đó gọi là đón giáng sinh, vì cậu cũng cảm thấy rảnh rỗi không biết nên làm gì."Thiếu phu nhân em nghĩ cái bánh này nên trang trí thêm vài quả. Mứt dâu lên đây a"" Hưm....cũng đúng, ý hay đó Tiểu Mễ "" Nguyên Nhi, thím dọn món này lên nhé?"Vương Nguyên liền gật gật đầu, Tiểu Mễ cũng phụ cậu dọn dẹp lại đồ dùng trên bàn. Người Vương Nguyên có hơi lắm lem, lúc dọn thức ăn xong liền chạy lên lầu tắm rửa.
_____________________________________Vương Tuấn Khải dừng xe tại một cửa hàng bán đồ trang sức. Chốc lát lại trở ra trên tay cầm theo một chiếc hộp màu đỏ. Anh xoa xoa tay bước lên xe, cẩn thận đặt chiếc hộp vào cặp miệng nở một nụ cười ấm áp.
Chiếc xe dừng ở trước cổng
Anh bước vào nhà liền nhìn thấy bàn ăn thịnh soạn, thím Lý và tiểu Mễ vừa lúc bước ra liền nhìn thấy anh không khỏi giật mình cùng vui mừng." Cậu chủ...cậu chủ về rồiiii "" Suỵt....."Anh đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho mọi người im lặng, Tiểu Mễ liền nhỏ giọng hỏi. " Cậu chủ người về lúc nào không gọi báo trước..."" Ây...cái đứa ngốc này còn không hiểu, cậu chủ của chúng ta chính là muốn tạo bất ngờ cho thiếu phu nhân đó "" Phải rồi a....con quên mất"" Suỵt...nhỏ tiếng một chút! Nguyên Nhi em ấy đâu rồi?"" Thiếu Phu Nhân ở trên lầu đó cậu chủ!"Mặc dù thời tiết lạnh nhưng Vương Nguyên vốn đã quen với việc phải tắm rửa mỗi tối, ngày nào không tắm sẽ cảm thấy rất khó chịu. Tay cầm khăn lau khô tóc, vừa từ phòng tắm bước ra lúc Vương Nguyên còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai liền bị đối phương giữ lấy dùng lực mà áp đảo cậu trở vào phòng tắm. Đối phương tay giữ chặt lấy eo nhỏ của cậu, Vương Nguyên không khỏi đứng hình mở to đôi mắt nhìn đối phương đang hôn mình nhất thời bị hoảng sợ đến sắp bật khóc, tay vơ loạn xạ đánh người trước mặt." Buông ra! Anh là ai vậy....ưm...buông...."Anh ngậm lấy cánh dưới môi căng mọng của cậu mà mút lấy, phải nói như thế nào để cậu biết được anh nhớ cậu đến sắp chết mất. Thấy cậu đang mất bình tĩnh cố đẩy mình ra anh liền nhỏ giọng nói." Là anh! "" Anh.....?""Nguyên Nhi, anh về rồi!"" Anh....là...Tuấn Khải...?'" Em nghĩ là ai? Bà xã "Vương Tuấn Khải nở nụ cười ôn nhu, Vương Nguyên nhìn anh đến thất thần. Người cậu hằng đêm thương nhớ, người cùng chung chăn gối, người luôn cưng chiều cậu...bây giờ đã đứng trước mặt cậu rồi, gần đến từng gan tất. Gương mặt người trước mặt ngũ quan tinh xảo, sóng mũi cao, khuôn mặt này thật quá hoàn hảo rồi, thật nghĩ đến cũng không dám nghĩ người giờ đây đứng trước mặt cậu chính là anh! Vương Tuấn Khải, là chồng cậu.Anh một tay ôm lấy eo cậu, dùng một lực nhẹ đã có thể nhấc bổng cậu đặt lên bồn rửa mặt. Vương Nguyên vẫn còn ngơ ngác nhìn anh khiến anh không nhịn được lại mỉm cười dịu dàng. Anh nghiêng đầu cúi xuống áp môi mình lên môi cậu một lần nữa hôn lấy, cậu sao khi biết là anh đã không còn né tránh hay phản kháng, để mặc cho anh hôn, vòng tay ôm lấy cổ anh mà phối hợp, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần trở nên cuồng, chiếm hữu." Bà xã.....anh nhớ em!"Anh ghé sát vào tai cậu thì thầm, hơi thở nóng nực của anh khiến vành tai cậu đỏ ửng Tuấn Khải thầm trách, tại sao lại vào thời điểm này chứ, nếu không phải vì bảo bối nhỏ của còn chưa ăn cơm tối thì anh đã ăn cậu cho rồi." Bà xã không nói nhớ anh hửm?"" Không...thèm nhớ anh!""Nói dối là hư" Mau đi ăn tối thôi bà xã, ăn xong sẽ xử lí em tội nói dối"Anh vỗ mông cậu vài cái rồi cười, nói xong liền bế cậu đi xuống lầu. Vương Nguyên là lần đầu tiên trong đời có người cưng chiều cậu đến mức như thế này, vừa cảm thấy hạnh phúc lại có chút xấu hổ mà nhéo nhẹ áo anh." Em có thể đi được mà....anh thả em xuống đi"" Không thả, ôm cổ anh chắc vào nếu không sẽ ngã đó bảo bối"Đến bàn anh ngồi xuống ghế, đặt cậu ngồi lên đùi, cậu lúng túng muốn bước xuống liền bị giữ chặt eo kéo lại." Bà xã đi đâu hửm?"" Thím Lý...và Tiểu Mễ nhìn kìa...."Bà và cô nhìn thấy một màn ngọt ngào trước mắt liền che miệng khẽ cười. Nghe phu nhân vừa nhắc đến liền đưa tay lên che mắt lại." Em không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết cơ ""Ây...thím cũng không nhìn thấy gì hết "
" Chúng ta là vợ chồng thì có gì mà phải ngại ?"" Anh thật là...."Cậu thật muốn mắng anh là đồ lưu manh, bình thường anh cũng không có như thế hôm nay lại còn ...hưm...đáng mắng lắm." Được rồi nào, không ghẹo bà xã của anh nữa mau ăn cơm thôi "Anh đặt cậu ngồi lên ghế, tự mình kéo ghế đối diện ngồi xuống. " Ông xã~ "" Hửm? "" Gọi thím Lý và Tiểu Mễ ăn cùng chúng ta có được không ông xã?"" Đương nhiên được rồi! "Anh mỉm cười nhìn cậu gật gật đầu. Vương Nguyên liền gọi Thím và Tiểu Mễ lên cùng ăn." Cậu chủ biết không những món anh trên bà này đều là do thiếu phu nhân làm đó, thìm đây chỉ phụ làm mấy việc bưng bê, lặt rau thôi...nêm nếm đều là do Nguyên Nhi đảm nhận!"" Thật sao? Em nấu ăn thật ngon đó bà xã " Anh nghe thím Lý nói liền ngạc nhiên nhìn cậu, sao đó lại mỉm cười tán thưởng. Bầu không khí trong nhà khác hẳn mọi ngày, phải nói là nhộn nhịp chưa từng thấy. Anh rời nhà đến tận 1 tháng vì vậy mọi người đều có rất nhiều lời để nói. ________________________" Nguyên nhi, anh đưa em ra ngoài chơi nhé , hôm nay là 24 dương lịch rồi!"" Hôm nay anh mới về, đi đường xa cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi "" Anh không sao "" Hưm...không đi đâu "" Anh thật sự không sao mà bà xã, chúng ta đi đi "" Không đi không đi đâu, hôm nay em lười lắm, ngày mai đi "Thú thật thì không phải vì cậu lười, chỉ là cậu biết anh cả ngày hôm nay mệt rồi, không muốn anh vì đưa cậu đi chơi lại thêm mệt nữa, dù gì hôm nay cũng chỉ mới là 24, ngày mai mới chính thức là giáng sinh.
Vương Nguyên cầm khăn lau mặt, xoay qua nhìn Vương Tuấn Khải đang đứng kế bên chăm chú nhìn cậu." Sao vậy....sao lại nhìn em như vậy..."" Bà xã thật sự không đi sao?"Vương Nguyên liền gật gật đầu" Đúng vậy, không đi "Anh không nói gì nữa liền xoay mặt đi ra ngoài. Cậu nhìn biểu hiện của anh liền hơi ngơ ngác, anh là đang giận cậu sao? " Tuấn Khải! ""...."Thấy anh không trả lời đi thẳng đến sofa, Vương Nguyên liền vội vả bước theo sau. Trong lòng thầm dặy câu hỏi " Tuấn Khải hôm nay bị làm sao vậy..."
Lúc trước đâu có dễ giận như vậy..." Ông xã! Anh..."Còn chưa nói dứt câu cậu đã bị anh kéo ngã xuống sofa, anh cười lưu manh nhìn con thỏ nhỏ bé phía dưới đang nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt này của cậu đung thật là mê hoặc lòng người, ấn tượng của anh về cậu ngay lần đầu tiên gặp mặt chính là đôi mắt và gương mặt xinh xắn, thanh tú này, cả dóc dáng cũng nhỏ bé khiến cho người khác có cảm giác muốn cưng chiều. Vương Tuấn Khải cũng là một trong số đó, đôi mắt của cậu bây giờ đã có thể nhìn thấy, ánh mắt đã có hồn hơn lúc trước, mỗi lần nhìn cậu anh thật không nhịn được mà muốn sủng ái. " Con thỏ nhỏ đã vào lồng "" Anh trêu em, Vương Tuấn Khải chết tiệt "" Hửm? Em vừa nói cái gì, em dám mắng ông xã của em thế à con thỏ kia "Anh áp sát mặt cậu, cả người lấn đến sát vào người Vương Nguyên khiến cậu vô thức lúng túng nhưng vẫn rất nhanh miệng mà đáp trả." Thỏ cái gì mà thỏ a....mà nếu là thỏ em sẽ dùng hai cái răng cửa cắn chết anh cái đồ lưu manhhh "Nhìn cái môi nhỏ của Vương Nguyên đang mắng anh, khiến anh không nhịn được bật cười, trông cậu lúc này thật đáng yêu. Ai lúc trước bảo vợ anh hiền cơ chứ? Xem bây giờ còn biết mắng anh.
Một tay anh đặt trên eo cậu, tay còn lại xoa xoa má Vương Nguyên vừa cười vừa nói." Còn đòi cắn chết anh? Cái con thỏ này gan cũng thật to rồi, lúc trước không phải lúc nào cũng ngoan ngoãn sao? Bây giờ lại bướng đến như thế, còn dám mắng anh!"" Em không có, là tại anh tại anh. Anh bắt nạt em trước, lúc trước không phải anh đềm tĩnh lắm sao? Sao bây giờ lại....hưm.."" Lại làm sao?"" Lại.....lưu manh rồi"Anh nhíu mày bật cười, anh có lưu manh sao? Có thì cũng chỉ là với cậu thôi, không hiểu vì sao càng nhìn cậu anh lại càng muốn bắt nạt._ HẾT CHAP 18_
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me