LoveTruyen.Me

Kaishin Yandere Dung Hong Tron Thoat Shinichi

Những ngày tháng tiếp theo, cậu ngoan ngoãn nghe lời hắn, bởi cậu chỉ muốn hắn vì thế lơ là cảnh giác, lấy được chìa khoá và trốn thoát. Nhưng không, hắn dù rất vui vì cậu nghe lời như thế nhưng chẳng bao giờ mở xích chân cho cậu cả, hắn chỉ mềm lòng mà tháo vòng cổ ra cho cậu mà thôi.

Một ngày, sau khi ăn xong cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng đề nghị hắn

" Ka....kaito"

" Hửm, bảo bối vừa gọi tên tôi sao?"

" Không gọi anh thì còn ai ở đây nữa?"

" Gì nào, nói đi tôi nghe"

" Tôi....tôi muốn được ra ngoài, trong nhà miết....ngợp"

Đang chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp, nghe nói câu đó xong mặt hắn đanh lại, tối sầm, mạnh bạo nắm chật cổ tay cậu giật mạnh lên

" Em vừa nói cái gì?"

" Shhh, đau quá....tôi bảo là muốn ra ngoài"

" Không có chuyện đó đâu, em ở yên trong nhà đi"

" Nếu anh yêu tôi thì ít ra cũng thoả mãn được một điều kiện của tôi chứ, anh chính là muốn giam tôi lại sở hữu mà thôi, anh - không - hề - yêu - tôi-"

Cậu gằn từng chữ một, người hắn cứng đờ, dần nới lỏng tay rồi thả tay cậu ra

" Không....không phải"

Hắn nắm chặt bả vai cậu

" Anh chính là không yêu tôi"

" Không....tôi yêu em thật mà, tôi không phải là muốn sở hữu hay gì cả, tôi là thật lòng yêu em"

" Vậy anh cho tôi ra ngoài chơi, anh đi cùng với tôi cũng được"

" Nhưng...."

" Đó thấy chưa"

" Nhưng em sẽ lại bỏ trốn, em luôn muốn rời khỏi tôi như thế, nên tôi không muốn để em ra ngoài"

" Tôi đã nói dối anh bao giờ chưa?"

"...."

Hắn thả cậu ra rồi quay người đi, cậu chẳng tha thiết, kêu la hắn cho mình ra ngoài bởi cậu thừa biết rằng, hắn chắc chắn sẽ cho cậu đi...cùng với hắn và cả chục thằng vệ sĩ đi theo để cậu không bỏ trốn

Tối hắn quay lại cùng với chiếc vòng tay

" Sao vậy?"

" Em lại đây"

Cậu mới tới chỗ hắn liền chộp lấy tay cậu rồi đeo chiếc vòng ấy lên, cậu không tài nào có thể tháo ra được

" Vô ích thôi, khi nào chặt tay em ra mới thoát khỏi cái vòng đó, tôi có khoá mở vòng, đây là thiết bị định vị phòng trường hợp em bỏ trốn, đợi khi nào hông đỡ đau tôi sẽ dẫn em đi chơi"

Đúng vậy, dù chỉ mấy bữa nay cậu có ngoan ngoãn tới đâu thì tối đến hắn luôn như một con dã thú nhào mào miếng mồi ngon của mình mà gặm xé, không đêm nào hắn không làm cả, khiến cho cái hông của cậu đau đến phát ớn.

Nghe hắn nói sẽ cho mình đi ra ngoài, cậu liền vui vẻ

" Thật sao?"

"Ừm, miễn là em đừng bỏ trốn là được"

" Được, sẽ không bỏ trốn"

Cậu với tay choàng lên cổ hắn ôm lấy rồi thả ra

" Em đừng như thế, nếu không tôi sẽ không kiềm được đâu Shinichi"

Cậu vội vàng quấn chăn khắp người cuộn tròn lại, hắn phì cười xoa đầu cậu

" Haha, đúng là một con mèo con mà"

Cậu lại cứ như con mèo thật, xù lông lên rồi cãi

" Ai....ai mèo chứ, hừ"

Rồi nằm xoay sang bên kia

" Em ngủ ngoan đấy, tôi có việc phải làm, đừng nháo"

Cậu gật đầu lia lịa rồi lịm đi

'Cạch'

Đang vui vẻ, vừa đóng cửa mặt hắn liền đanh lại

" Mau, lấy xe sang biệt thự bên kia"

" Rõ"

Mới sang bên kia đã nghe thấy những tiếng la hét thất thanh

" Aiss, cái bọn này suốt ngày la hét"

Hắn đi sang một căn phòng, trong phòng đó chẳng ai khác chính là Ran, cô đang bị bịt miệng và trói, cô cố gắng phát ra tiếng, thấy cô khó khăn như thế, hắn liền ra lệnh tháo cái bịt miệng ra cô liền nói

" Này, Shinichi đâu rồi hả? Ngươi đã nhốt cậu ấy ở đâu rồi"

" Mới mở miệng ra, không màng mình đang bị nhốt ở đâu mà liền hỏi bảo bối của tôi sao"

Hắn lại gần cô cầm con dao sắc nhọn đung đưa trên tay

" A, gương mặt được bé cưng của tôi yêu thích này mà có một vết sẹo thì liệu em ấy còn yêu cô nữa không đây?"

" Tên điên khùng"

Hắn rạch một nhát lên tay cô

" Ha, giống nhau quá nhỉ"

Thế là hắn liền rạch thêm một nhát trên bụng cô một vết dài nữa

Cô đau đớn la hét, làn da mêm mịn trắng nõn của cô bắt đầu dần xuất hiện nhưng vết bầm tím và vết máu, hắn cho người sát trùng những vết rạch ấy của cô bằng ớt, muối chà xát lên khiến cô đau đớn đến tột cùng. Hắn còn nhẫn tâm đánh đập cô không thương tiếc, hắn túm tóc cô lên bảo rằng

" Vì sợ mèo con của tôi sẽ đau lòng nên tôi mới không cho người cưỡng hiếp cô đấy, tra tấn cô như này còn nhẹ chán, cô còn không biết điều thì trách tôi, tới lúc đó cô sẽ chẳng còn trong sạch gì nữa để gặp Shinichi đâu, nhớ lấy"

Rồi hắn bỏ đi cùng với một bộ đồ khác y hệt với bộ đồ lúc nãy mặc trên người

Hắn quay về phòng, thấy cậu đã dậy và đang cầm một cuốn sách trên tay

" Sao còn chưa ngủ? Không nghe lời?"

" Kh...không phải, tôi chỉ..."

Đang định giải thích, bỗng cậu nhìn thấy một cọng tóc dài rơi xuống từ trên đầu của hắn, liền khựng lại

" Anh...vừa đi đâu vậy?"

" Tôi bảo là qua phòng làm việc mà"

" Không, anh không hề qua phòng, anh chính là đi qua một nơi khác, vẫn còn nghe thấy mùi tanh trên người anh, anh mới làm ai đó bị thương hoặc chính anh đang bị thương"

" Mèo con của tôi nhạy thật đấy"

Hắn tiến gần lại chỗ cậu

" Em tốt nhất là trả lời câu hỏi của tôi trước đã, sao giờ này em còn chưa ngủ"

Cậu vùng ra khỏi vòng tay hắn

" Tôi cảm thấy không buồn ngủ nên mới không ngủ nữa được chưa"

" Em dám lớn tiếng với tôi?"

Hắn trừng mắt lên khiến cậu run sợ quay đầu đi

" Xin lỗi"

" Haizz, tôi mới vừa đi qua bên công ty nhà tôi, thì thấy xác chết động vật trong rừng, tôi mới lụm lên mang đi thôi"

Cậu vẫn bán tính bán nghi

" Em đừng hỏi nữa, đừng để tôi nóng, Shinichi"

Cậu vẫn bứt rứt mà quay người đi, hắn ôm cậu trong lòng

" Shinichi, em vẫn chẳng nhớ gì hết cả sao, trong căn phòng này, em không nhớ gì hết hả"

Cậu không trả lời, giả bộ ngủ

" Ngủ rồi sao? Haizz, vốn là muốn em ấy nhớ thêm một chút"

Trong đầu cậu giờ đây hiện lên hàng loạt các câu hỏi

Nhớ gì? Ở đây ư? Nơi này có chuyện gì sao? Tôi và cậu ta quen nhau từ lâu rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao mình....lại chẳng có hồi ức gì về nơi này?

Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến cậu mệt mỏi

Hắn như biết được cậu đang nghĩ gì mà nói thầm

" Em, chính là người tôi yêu, em cũng chính là người đã rời bỏ tôi, em thật tàn nhẫn, tôi đã tự hứa rằng nếu tôi lớn lên, có quyền lực của gia tộc trong tay, khi ấy tôi sẽ quay trở về tìm em, biến em thành cô dâu xinh đẹp nhất, và duy nhất của tôi"

Hắn tựa lên lưng cậu, mắt bỗng loé lên một tia màu đỏ

" Nếu em dám bỏ trốn và từ chối thêm một lần nào nữa, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà làm một cái lồng giam đẹp nhất trần đời, nhốt em lại mãi mãi ở bên tôi"

Cậu rùng mình lên suy nghĩ rằng

- Chẳng phải bây giờ đã là một cái lồng giam rồi sao? Leo...Leonidas?

Bỗng nhiên cái tên ấy xuất hiện trong đầu cậu phút chốc rồi lại biến mất không một chút dấu tích gì cả. Nhanh như một cơn gió và rồi lại vô hình như bóng tối, mãi mãi chôn vùi sâu thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me