LoveTruyen.Me

(Kaishin, Yandere) Đừng hòng trốn thoát, Shinichi~

Chap 5: Bỏ trốn

AnnaChu4

Buổi chiều nay, trời có vẻ không được đẹp, tối kịt cả một bầu trời như là ông trời thương xót thay cho số phận nghiệt ngã của cậu, sẽ mãi mãi bị hắn trói buộc, giam cầm trong lồng kính trông có một vẻ ngoài mỹ lệ ấy. Nhưng...cậu nào có suy nghĩ không may mắn ấy, ngược lại cậu còn cảm thấy rất vui là đằng khác, vì trong kế hoạch của cậu phải triển khai khi trời tối mà giờ trời tối như vậy cậu nghĩ chắc ông trời đang muốn giúp cậu nhanh chóng thoát khỏi hắn. Thế là cậu liền bật dậy khỏi giường, chạy vô nhà vệ sinh và lôi ra một cái bịch đen, trong như một cái túi màu đen, nhỏ vừa đủ để cậu cất vừa những thứ cậu tìm thấy có thể dùng trong kế hoạch của cậu.

Bỗng nhiên tay cậu run lên, lạnh toát sống lưng, mắt nháy nháy liên tục, nhưng một hồi chuông báo hiệu sẽ có điều chẳng may mắn xảy ra với cậu, cậu có cảm giác bị theo dõi nên cậu để hẳn cái túi màu đen xuống, nhét vô trong gầm giường rồi cậu chạy lại chỗ công tắc, tắt đèn, cậu lôi ra trong túi quần có một cái đèn pin thuộc dạng mini nhưng rất sáng, cậu chiếu xung quanh khắp phòng, rồi chiếu vào từng ngóc ngách của căn phòng, chiếu khắp nơi nhưng vẫn không thấy có một tia đỏ nào nên cậu bật lại đèn, cất cái đèn pin vô túi rồi suy ngẫm, chắc có thể là mình lo lắng thái quá rồi, đây là phòng hắn mà, nghĩ sao có camera được, không lẽ hắn tự theo dõi hắn, mình cảm nhận sai rồi. Cậu nghĩ vậy rồi tự trấn an bản thân nhưng cái cảm giác bị theo dõi ấy cứ đeo bám cậu, cậu ngồi lại giường, tính nằm thì " Ding", nghe thấy tiếng này mặt mày cậu hớn hở, chạy đi tắt cái thứ đó rồi cúi xuống gầm giường lôi cái túi đen ra.

Cậu đi tới gần cánh cửa, thở một hơi rồi mở he hé cánh cửa ra, ló đầu ra ngoài xem thử có ai ở ngoài, thấy không có ai ở ngoài, nhưng mà có một camera ở ngay đầu hành lang, cậu chạy ra ngoài, nhìn thấy hành lang cậu nửa vui nửa bực. 

Đậu moè, cái hành lang gì dài kinh dị vậy, mình từ đây nhìn qua mà thấy sâu hun hút, may cho nhà mi là chỉ có một có camera bên này mà cái căn phòng đấy ở xa nhá, không là mi chết chắc rồi, hừ. 

Cậu có phần hết hồn vì cái hành lang quá dài, vừa dài vừa rộng đã vậy còn lắm phòng, y như một cái mê cung, may mắn là cậu có đánh dấu căn phòng đó, nhưng cậu đánh dấu bằng cây bút mà không ai có thể nhìn ra được, đến cả một người nổi tiếng tinh mắt như cậu còn tìm chả ra, chỉ có chiếu đèn phát quang mới có thể thấy rõ được, hên là cây bút đó của cậu có cái đèn quang, nhưng xui cho cậu cây bút đó sẽ không chiếu được lâu, chỉ có thể chiếu được hết hai cánh cửa, nên cậu phải hết sức thận trọng.

Nhưng may thay ông trời thương cậu, từ nhỏ đã có cái đầu với IQ siêu đỉnh nên không lâu sau đó cậu đã tìm ra được căn phòng mà cậu đã đánh dấu. Bên ngoài trông cánh cửa thì đẹp vậy thôi chứ mới mở cửa bước vô đã có nguyên một cái mùi xộc thẳng vô mũi cậu, mùi nó hôi khủng khiếp, như là con ghẻ ở trong cái căn nhà này, vì mới vô thôi người hầu đã muốn buồn nôn nên chả ai thèm ngó ngàng tới chứ đừng nói là vô lau dọn. 

Căn phòng chỉ tầm cỡ trung bình, trong phòng có một cái bàn tròn, hai cái ghế bành, một cái tủ nhỏ và một cái hộp gì đó được đặt ngay trong ngăn tủ. Cái hộp to trông giống cái rương hơn là hộp, nó rất đẹp, được sơn màu đỏ sẫm, với một vài đường viền tinh xảo cũng không kém phần kinh dị, có vẻ như cái hộp này đựng một thứ gì đó rất quan trọng vì có một vài kí hiệu kì lạ, cậu cũng cảm thấy tò mò. 

"Sao cái rương đẹp lồng lộn nhưng trông nó có vẻ rất quan trọng này lại đặt ở ngay trong cái căn phòng mục nát, thối rữa này ấy nhờ."  Khi cậu tính chạm vào thì đột nhiên thấy rợn sống lưng, tay khựng lại, ngó xung quanh phòng, cậu nhìn kĩ lại cái rương rồi lẩm bẩm, cái rương này có bẫy, chạm vào sẽ bị thương rất nặng nhiều khi sẽ thiệt mạng và có thể để cho hắn biết mình ở đây. 

 Quay lại đằng sau thì 

"Ơ, giật hết cả mình, mé, thì ra chỉ là cái hình nộm" ( Hù miếng cho vui ấy mà, kkk ^^)

Thế là cậu vội rút tay lại rồi đi tới gần cái cửa sổ, cậu ngó thử xuống dưới.

Quả nhiên ở ngay khúc sau này canh gác rất lỏng lẻo, được cái là cái cổng to, tường cao cũng không dễ dàng bỏ trốn, cậu quan sát một hồi thì thấy cái một cái lỗ ở ngay một cái góc khuất sau cái bụi rậm ở  ngay góc tường thành, vậy là có cách để có thể ra ngoài được rồi.

Cậu rất cẩn thận, quan sát ở trong rồi thì cũng phải quan sát ở ngoài chứ, cậu lẩm nhẩm rồi nhìn đi nhìn lại một hồi thì cậu cũng biết được. Sau cái cổng lẫn cái tường cao to ấy là sẽ có nguyên một khu rừng rậm to đùng, tầm khoảng 7km trở lại, ra được khỏi khu rừng sẽ là một con sông rộng mênh mông, không thể bơi qua được chỉ có thể đi bằng thuyền hoặc ca nô, mà nếu như đi bằng thuyền chắc chắn sẽ có người của hắn, cậu tính toán thật cẩn thận rồi cậu nhếch mép, có vẻ như cậu nghĩ xong rồi.

Bây giờ là đúng 4h chiều, cậu lôi cái dây thừng ra rồi cột chặt vào ghế bành, đầu còn lại buộc vào eo cậu thật chặt, cậu đứng trên thành cửa sổ từ từ nhảy xuống dưới, có rất nhiều của sổ có thể đỡ cậu nên cậu có thể xuống dễ dàng mà không bị thương tích gì, nhưng mà các tầng cách nhau cao quá, cậu đang ở tầng 2 mà cứ như ở tầng 4 vậy, 15' sau cậu mới trèo xuống dưới tiếp đất được. 

Trèo xuống được rồi cậu cắt dây rồi chạy nhanh vô trong bụi rậm gần đó. Mặc dù nói là canh gác lỏng lẻo nhưng mà ở đây cũng có camera, cậu bắt đầu chui vô từng bộ rậm, da mềm mại trắng trẻo nay được xuất hiện một vài vết xước do bị các cành cây nhọn đâm vào, vì chỉ bị rách nhỏ nên cậu cũng chả đau mấy. Tới được cái lỗ chó, cậu mừng rỡ kéo cái thanh sắt đang chắn trước cửa kia lên rồi dễ dàng thoát ra ngoài. 

Ra được phía bên ngoài cậu đã khát dã man rồi, cậu bắt đầu lục lục cái túi, mò mẫm mãi mà chả thấy gì cậu nhìn xuống

" Cái đậu xanh, ngồi nghĩ rồi mơ mộng quá quên cái túi rồi, trời ơi là trời.... ý, có chai nước nè, hên là để trong túi, cảm ơn trời đất đã thương xót cho cái thằng cá vàng này một chai nước, huhu TT"

Cậu mừng rỡ mở nắp nốc gần nửa chai nước

" Ài, đã khát quá, chết nữa, còn có nữa chai hà, mà chạy từ đây tới sông mất 7km, mịa nó chứ...... hình như nãy nhớ có thấy có một dòng suối, tí nữa tìm xem thử"

Bỗng nhiên " Choang", theo phản xạ cậu quay đầu lại nhìn, chả thấy ai thì cậu nhìn lên, rón rén lại gần, thì ra là ở trong nhà, hù chết cậu rồi, cậu thở phào rồi tự nhiên mặt xị lại

" Chết rồi, nãy giờ tìm cách trốn mà không tính nếu như hắn về sớm, trời ơi, chạy lẹ"

Thế là cậu chạy đi thật nhanh mà không thèm định hướng nữa, cậu chạy một hồi sau, chắc cũng tầm 3km rồi nhỉ, rồi cậu tìm một cây to gần đó, cậu trèo lên trên cành cây,  ngồi tạm trốn ở trên đó, mở chai nước ra uống tiếp

" Aiss, hết nước rồi, mẹ nó giờ lại đi tìm dòng s...."

Cậu chưa nói hết thì 

" Mèo con, em chạy đi đâu rồi, em thật không ngoan nha"

Nghe thấy tiếng hắn, cậu hoảng loạn, tay cứ run run lên, cậu thật sự không biết tại sao lại sợ hắn như vậy, cậu lỡ tay làm rớt mất cái chai nước xuống đất " Bịch", cậu đang ở trên cành cây nên tiếng động phát ra khá lớn đã làm kinh động tới người của bọn hắn. 

Cậu nhảy nhanh xuống dưới rồi chạy bán sống bán chết, cậu chạy nhanh như bị ma đuổi vậy, cậu thở dốc, cố gắng mà chạy, còn hắn thì cứ bình thản mà đi, hắn thấy cậu rồi, hắn lớn tiếng nói, lời nói ấy khiến cậu không khỏi run sợ

" Mèo con, tôi bảo em ở nhà ngoan mà, sao lại chạy trốn như con mèo thế, phải phạt thật nặng thì em mới nghe lời a~, tốt nhất là em trốn thật kĩ đi, Shinichi~~"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tui viết nhiêu đây thui, t4 hoặc t5 tui sẽ viết tiếp nhé TT, tui rất xin lỗi vì lâu gòi mới ra chap, tại vì dạo này ktra nên mẹ không cho dùng máy nhiều, tui sẽ cố gắng, cảm ơn mọi người!

Ai chưa thi giữa kỳ thì thi tốt nhé, còn ai rồi thì mong mọi người sẽ đạt kết quả tốt nhoa :333




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me