Kaiyuan Shortfic Gian Doi
Cảnh quay ban ngày đã hoàn thành như dự kiến ban đầu. Chỉ cần tối nay cố gắng thì sẽ kịp đóng máy, sau đó không cần lo lắng gì nữa mà sẽ bay đi Thượng Hải gặp anh. Nhưng cậu không ngờ đến cơn đau ngày một dữ dội, đến thức ăn cậu cũng không thể nuốt nỗi nữa. Đúng lúc đó Vương Đông tỷ đi vào định nói gì đó, cậu liền nằm lấy tay cô thở gấp.“Chị…chị mau cho em…thuốc giảm đau.”Cô cô nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu liền hoảng hốt đỡ cậu lên ghế hỏi đủ thứ.“Em đau ở đâu? Sao lại uống thuốc giảm đau? Đi! Chị đưa em đến bệnh viện.”Vương Nguyên lắc đầu bảo không sao nhưng mặt đã trắng bệch. Mặc cho cô cô có nói thế nào cậu cũng không chịu đến bệnh viện. Cuối cùng không khuyên được nữa, cô đành phải thuận theo ý cậu chạy đi mua thuốc giảm đau. Cậu đau đớn một tay ôm bụng ngồi trên ghế, tay còn lại giữ chặt điện thoại muốn gọi cho Vương Tuấn Khải. Do dự một lúc cậu quyết định ấn vào cái tên quen thuộc trên màn hình, mong đợi sẽ nhận được hồi đáp. Từng hồi chuông dài vang khắp căn phòng trống vắng để rồi kết thúc một cách vô tình. Anh không nghe máy. Mắt cậu cay xòe như muốn khóc, mặc cho cơn đau hành hạ tâm trí cậu bây giờ chỉ nghĩ đến mình anh. Chỉ mong ngay lúc này có thể nghe thấy giọng anh, nghe được anh quan tâm, lo lắng hay anh mắng cậu cũng được, cậu nguyện ý nghe.“Thuốc đây! Em mau uống đi. Nếu không được thì chúng ta đi bệnh viện nhé? Sắc mặt em rất tệ đó.”Vương Đông tỷ vừa vuốt lưng giúp cậu vừa nói liền bị Vương Nguyên từ chối. Cậu sắp phải quay rồi, không thể đến bệnh viện được. Với tình hình này thì có khi sẽ bị bác sĩ giữ lại mất. Như vậy còn đêm hội Weibo thì sao? Cậu không thể không đi.“Em đã hết đau rồi, chị yên tâm. Bây giờ em đi quay tiếp.”Vương Nguyên là vậy, vẫn luôn rất cố chấp với mọi quyết định của mình. Trước giờ ngoài Vương Tuấn Khải ra thì không ai khuyên ngăn nỗi cậu, bây giờ không có anh ở đây, ai cũng đừng mong lay chuyển được. Cảnh quay sẽ bắt đầu lúc 21 giờ, cậu chỉ có khoảng nữa tiếng để thay trang phục và trang điểm. Vì thời gian gấp rút nên không thể lơ là một giây phút nào.
Sử Cường ca cùng Vương Đông tỷ đứng bên ngoài nhìn cậu quay mà lo lắng không thôi. Nhiệt độ ngoài trời đã hạ thấp lắm rồi nhưng Vương Nguyên chỉ được mặt một chiếc áo thun ngắn tay cùng quần jean. Cứ kéo dài như vậy cậu nhất định không chịu nỗi mất.-----------------------------Đồng hồ điểm 1 giờ đêm, Vương Tuấn Khải trằn trọc mãi không ngủ được. Giận thì giận mà lo thì lo. Không biết cậu đã ngủ chưa, có ăn cơm đầy đủ không, có còn làm việc không màng thời gian nữa không? Và…có nhớ đến anh không? Anh ở Thượng Hải luôn nhớ cậu ở Bắc Kinh, nhớ một người cách xa hơn 1000 km. Anh không thể hiểu được vì sao cậu không chịu gọi cho anh. À không… phải nói là tại cậu gọi toàn ngay lúc anh bận, anh gọi lại thì cậu không bắt máy? Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Ngày mai là đêm hội Weibo rồi, chắc chắn cậu sẽ đến. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy tin tức gì về chuyến bay của cậu. Điện thoại không gọi được, tin tức không có lấy một chữ. Anh phát điên lên mất. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, làm gì vậy hả? Theo như anh tra cứu trên mạng chỉ có một chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải vào sáng ngày mai thôi. Nếu lúc này cậu chưa bay thì làm sao mà kịp đây? Không lẽ cậu định bỏ lỡ thảm đỏ sao?-----------------------------5 giờ sáng ngày 28/2, Vương Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay cuối cùng. Tổ quay chính thức đóng máy sau hai ngày đêm vất vả không ngừng nghĩ. Mọi người vui vẻ ôm lấy nhau gửi lời cảm ơn rồi cùng chụp ảnh kỉ niệm. Từ đầu đến cuối Vương Nguyên đều không tham gia, cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn. Tay cậu run run cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn…Cậu thất vọng chào mọi người một tiếng rồi bước từng bước mệt mỏi về phía xe của cả đoàn đội. Cửa xe vừa mở ra cậu lập tức mất thăng bằng ngã thẳng xuống ghế. Vương Đông tỷ hốt hoảng đỡ cậu ngồi dậy liền bị thân nhiệt của cậu làm cho giật mình. Lại đưa tay sờ lên trán Vương Nguyên một cái. Nóng quá! Cậu phát sốt rồi. Nhưng chân tay đều lạnh cóng không ngừng run rẫy.“Lạnh quá! Mau đưa áo khoác cho em."“Không được, em đang sốt cao. Không được đắp áo khoác.”Nói đoạn cô quay lên nói tài xế chở thẳng đến bệnh viện. Cậu lập tức được đưa vào phòng nằm truyền nước biển cùng tiêm thuốc. Bác sĩ lên tiếng trách mắng nặng nề vì không để ý đến sức khỏe của cậu. Đau dạ dày còn ăn đồ cay sau đó nhịn đói mà uống thuốc. Cộng thêm ngủ không đủ giấc trong một thời gian dài và ở ngoài trời lạnh quá lâu dẫn đến cảm nặng. Cậu đúng là liều lĩnh đến không cần mạng sống mà.
Vương Nguyên tỉnh dậy phát hiện mình đang ở bệnh viện thì không mấy vui vẻ, cậu ngồi dậy hỏi cô cô đang đứng ngẩng ra gần đó. “Chị, bây giờ là mấy giờ rồi?”“À…em tỉnh rồi. Bây giờ mới hơn 6 giờ thôi. Em ngủ tiếp đi.”Hơn 6 giờ…Chuyến bay của cậu là 7 giờ 15 phút. Chỉ còn có một tiếng mà cô kêu cậu ngủ tiếp. Không thể nào! Cậu rời khỏi giường
định gỡ luôn kiêm truyền nước trên tay liền bị cô cô ngăn lại. Giằng co một lúc cậu vẫn giữ nguyên ý định của mình, không đổi ý. Vương Đông tỷ cũng hết cách đành gọi Sử Cường ca đến rước cậu về. Cả hai nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện mặc sự khiên can của bác sĩ. Sức khỏe cậu còn chưa hồi phục được phân nữa đã muốn rời đi. Muốn chết sao?Sử Cường ca chở cậu về chung cư lấy vali đã chuẩn bị sẵn từ hai hôm trước rồi chỏ cậu đến sân bay. Đừng hỏi vì sao không có cô cô, lúc nãy còn thấy kia mà. Lí do chính là Vương Nguyên đã nhờ cô đi mua thuốc cảm liều mạnh nhất. Cậu không thể mang cái cơ thể yếu ớt này đến đêm hội được. Máy bay cất cánh đưa cậu rời khỏi Bắc Kinh đến nơi có người cậu yêu đang ở đó. Vương Nguyên đầy mong chờ nhưng cũng không thể thắng nổi cơn buồn ngủ sau liều thuốc cảm mạnh đó. Hai mắt cậu nhắm nghiền nhưng mồ hôi cứ đổ liên tục ướt cả áo. Cơn đau từ dạ dày vẫn chưa dứt hẳn cộng thêm cảm mạo khiến cậu gần như kiệt sức. Chỉ mong mau đến Thượng Hải để cậu thật sự được nghỉ ngơi.Thuốc cậu uống phát huy hiệu quả cực tốt. Vương Nguyên vừa xuống máy bay liền khỏe mạnh như chưa từng có gì xảy ra. Cậu vội vã ra khỏi sân bay lại ngồi xa đến địa điểm tổ chức. Ngồi trên xe cậu cứ ôm khư khư cái điện thoại, trong đó là livestream trực tiếp thảm đỏ ngày hôm nay. Cậu chắc chắn là không đến kịp rồi, chỉ mong có thể nhìn thấy Vương Tuấn Khải thôi. Một lúc sau Vương Tuấn Khải quả thật xuất hiện trên thảm đỏ. Anh khoác trên mình bộ vest trắng lịch lãm tự tin bước trên chiếc thảm dài. Cậu cũng nhẹ lòng được một chút khi thấy anh vẫn còn vui vẻ trò chuyện cùng mọi người. Ít nhất không vì cậu mà đến cười cũng không làm được. “Vương Nguyên em mau nghỉ ngơi đi, đừng xem điện thoại nữa. Em còn chưa khỏe hẳn đâu.”“Em đã khỏe rồi mà, chị không cần lo. Tối nay em uống một lần thuốc nữa liền hết bệnh.”Cô cô lắc đầu trước câu trả lời của cậu. Nếu để Vương Tuấn Khải mà biết thử xem cậu còn nói như vậy được nữa hay không. Chiếc xe dừng lại trước cổng một khách sạn lớn. Cũng may tất cả chổ nghỉ của khách mời đều bí mật nên cậu mới thong thả đi vào như vậy. Thay cho mình một bộ vest thật khí chất, cậu so với bình thường càng nghiêm túc hơn, bảnh bao như một thiếu gia vậy. Nhìn đồng hồ không còn sớm nữa, Vương Nguyên nhanh chóng rời khỏi khách sạn đi đến hội trường của đêm hội hôm nay.
Sử Cường ca cùng Vương Đông tỷ đứng bên ngoài nhìn cậu quay mà lo lắng không thôi. Nhiệt độ ngoài trời đã hạ thấp lắm rồi nhưng Vương Nguyên chỉ được mặt một chiếc áo thun ngắn tay cùng quần jean. Cứ kéo dài như vậy cậu nhất định không chịu nỗi mất.-----------------------------Đồng hồ điểm 1 giờ đêm, Vương Tuấn Khải trằn trọc mãi không ngủ được. Giận thì giận mà lo thì lo. Không biết cậu đã ngủ chưa, có ăn cơm đầy đủ không, có còn làm việc không màng thời gian nữa không? Và…có nhớ đến anh không? Anh ở Thượng Hải luôn nhớ cậu ở Bắc Kinh, nhớ một người cách xa hơn 1000 km. Anh không thể hiểu được vì sao cậu không chịu gọi cho anh. À không… phải nói là tại cậu gọi toàn ngay lúc anh bận, anh gọi lại thì cậu không bắt máy? Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Ngày mai là đêm hội Weibo rồi, chắc chắn cậu sẽ đến. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy tin tức gì về chuyến bay của cậu. Điện thoại không gọi được, tin tức không có lấy một chữ. Anh phát điên lên mất. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, làm gì vậy hả? Theo như anh tra cứu trên mạng chỉ có một chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải vào sáng ngày mai thôi. Nếu lúc này cậu chưa bay thì làm sao mà kịp đây? Không lẽ cậu định bỏ lỡ thảm đỏ sao?-----------------------------5 giờ sáng ngày 28/2, Vương Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay cuối cùng. Tổ quay chính thức đóng máy sau hai ngày đêm vất vả không ngừng nghĩ. Mọi người vui vẻ ôm lấy nhau gửi lời cảm ơn rồi cùng chụp ảnh kỉ niệm. Từ đầu đến cuối Vương Nguyên đều không tham gia, cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn. Tay cậu run run cầm điện thoại lên xem, không có tin nhắn…Cậu thất vọng chào mọi người một tiếng rồi bước từng bước mệt mỏi về phía xe của cả đoàn đội. Cửa xe vừa mở ra cậu lập tức mất thăng bằng ngã thẳng xuống ghế. Vương Đông tỷ hốt hoảng đỡ cậu ngồi dậy liền bị thân nhiệt của cậu làm cho giật mình. Lại đưa tay sờ lên trán Vương Nguyên một cái. Nóng quá! Cậu phát sốt rồi. Nhưng chân tay đều lạnh cóng không ngừng run rẫy.“Lạnh quá! Mau đưa áo khoác cho em."“Không được, em đang sốt cao. Không được đắp áo khoác.”Nói đoạn cô quay lên nói tài xế chở thẳng đến bệnh viện. Cậu lập tức được đưa vào phòng nằm truyền nước biển cùng tiêm thuốc. Bác sĩ lên tiếng trách mắng nặng nề vì không để ý đến sức khỏe của cậu. Đau dạ dày còn ăn đồ cay sau đó nhịn đói mà uống thuốc. Cộng thêm ngủ không đủ giấc trong một thời gian dài và ở ngoài trời lạnh quá lâu dẫn đến cảm nặng. Cậu đúng là liều lĩnh đến không cần mạng sống mà.
Vương Nguyên tỉnh dậy phát hiện mình đang ở bệnh viện thì không mấy vui vẻ, cậu ngồi dậy hỏi cô cô đang đứng ngẩng ra gần đó. “Chị, bây giờ là mấy giờ rồi?”“À…em tỉnh rồi. Bây giờ mới hơn 6 giờ thôi. Em ngủ tiếp đi.”Hơn 6 giờ…Chuyến bay của cậu là 7 giờ 15 phút. Chỉ còn có một tiếng mà cô kêu cậu ngủ tiếp. Không thể nào! Cậu rời khỏi giường
định gỡ luôn kiêm truyền nước trên tay liền bị cô cô ngăn lại. Giằng co một lúc cậu vẫn giữ nguyên ý định của mình, không đổi ý. Vương Đông tỷ cũng hết cách đành gọi Sử Cường ca đến rước cậu về. Cả hai nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện mặc sự khiên can của bác sĩ. Sức khỏe cậu còn chưa hồi phục được phân nữa đã muốn rời đi. Muốn chết sao?Sử Cường ca chở cậu về chung cư lấy vali đã chuẩn bị sẵn từ hai hôm trước rồi chỏ cậu đến sân bay. Đừng hỏi vì sao không có cô cô, lúc nãy còn thấy kia mà. Lí do chính là Vương Nguyên đã nhờ cô đi mua thuốc cảm liều mạnh nhất. Cậu không thể mang cái cơ thể yếu ớt này đến đêm hội được. Máy bay cất cánh đưa cậu rời khỏi Bắc Kinh đến nơi có người cậu yêu đang ở đó. Vương Nguyên đầy mong chờ nhưng cũng không thể thắng nổi cơn buồn ngủ sau liều thuốc cảm mạnh đó. Hai mắt cậu nhắm nghiền nhưng mồ hôi cứ đổ liên tục ướt cả áo. Cơn đau từ dạ dày vẫn chưa dứt hẳn cộng thêm cảm mạo khiến cậu gần như kiệt sức. Chỉ mong mau đến Thượng Hải để cậu thật sự được nghỉ ngơi.Thuốc cậu uống phát huy hiệu quả cực tốt. Vương Nguyên vừa xuống máy bay liền khỏe mạnh như chưa từng có gì xảy ra. Cậu vội vã ra khỏi sân bay lại ngồi xa đến địa điểm tổ chức. Ngồi trên xe cậu cứ ôm khư khư cái điện thoại, trong đó là livestream trực tiếp thảm đỏ ngày hôm nay. Cậu chắc chắn là không đến kịp rồi, chỉ mong có thể nhìn thấy Vương Tuấn Khải thôi. Một lúc sau Vương Tuấn Khải quả thật xuất hiện trên thảm đỏ. Anh khoác trên mình bộ vest trắng lịch lãm tự tin bước trên chiếc thảm dài. Cậu cũng nhẹ lòng được một chút khi thấy anh vẫn còn vui vẻ trò chuyện cùng mọi người. Ít nhất không vì cậu mà đến cười cũng không làm được. “Vương Nguyên em mau nghỉ ngơi đi, đừng xem điện thoại nữa. Em còn chưa khỏe hẳn đâu.”“Em đã khỏe rồi mà, chị không cần lo. Tối nay em uống một lần thuốc nữa liền hết bệnh.”Cô cô lắc đầu trước câu trả lời của cậu. Nếu để Vương Tuấn Khải mà biết thử xem cậu còn nói như vậy được nữa hay không. Chiếc xe dừng lại trước cổng một khách sạn lớn. Cũng may tất cả chổ nghỉ của khách mời đều bí mật nên cậu mới thong thả đi vào như vậy. Thay cho mình một bộ vest thật khí chất, cậu so với bình thường càng nghiêm túc hơn, bảnh bao như một thiếu gia vậy. Nhìn đồng hồ không còn sớm nữa, Vương Nguyên nhanh chóng rời khỏi khách sạn đi đến hội trường của đêm hội hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me