Chap 1
Một bãi đất vừa diễn ra một trận xả súng một sống một còn của hai bang phái phút chốc đã trở nên hoang tàn, đầy rẫy xác người xung quanh còn nồng nặc mùi thuốc súng xen lẫn mùi tanh của máu. Tiếng kêu ma mị mang âm thanh của quỷ dữ gọi hồn.....Hắn - Vương Tuấn Khải đường đường là một ông trùm trong bang Hắc đạo lại có ngày hôm nay bị một băng đảng không ra gì truy đuổi - bang Bạch Hổ. Vương Tuấn Khải xin thề nếu như hắn còn sống thì chắc chắn tên phản bội khiến hắn lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay phải sống không bằng chết !!Hắn siết chặt lấy vết thương trên tay do bị trúng đạn chạy trốn trong rừng sâu, theo sau là âm thanh truy đuổi của bọn Bạch Hổ : "Bắt lấy nó""Mẹ kiếp" hắn thốt ra với ánh mắt muốn giết người, ngay cả ông trời còn không thương lấy hắn.... phía trước là vực thẳm !"Mày muốn đi đâu ??"- bọn chúng giơ súng chỉa thẳng trước mặt Vương Tuấn Khải." Thật không ngờ phải không ?? Vương Tuấn Khải mày cũng có ngày này !!"- Lục Thần - kẻ đứng đầu bang Bạch Hổ Vương Tuấn Khải vẫn giữ khí chất cao lãnh kiêu ngạo nhìn Lục Thần nói : " Thì đã sao ??"" Thật không hổ danh trùm Hắc đạo!! Chết đến nơi vẫn còn ngạo mạn "- Lục Thần ném nụ cười khinh bỉ nhìn hắn.Vương Tuấn Khải nhếch môi cười một cái rồi xoay lưng về phía hắn hướng nhìn vực thẳm phía trước nói : " Đừng hòng bắt được tao" rồi nhảy xuống.Lục Thần vội lao đến nhìn thì chỉ thấy một màng mây trắng phân tản lu mờ sắc xanh của lá rừng dưới lòng vực.Cơn thịnh nộ của hắn trỗi dậy, hắn chính là muốn một tay giết chết Vương Tuấn Khải nhưng không ngờ lại quá sơ sẩy...coi như hắn vô phúc. Nhắm súng thẳng xuống vực bóp còi liên tục." Đi!!" - hắn lệnh cho bọn đàn em rời khỏi---------------------
Tại một ngôi nhà trong khu rừng...Vương Tuấn Khải nheo mắt tĩnh dậy vì âm thanh phát ra bên ngoài dáo dác nhìn khắp nơi....đây là đâu ??? Trên trần nhà chỉ phủ một lớp lá, xung quanh là vách tre nứa, sàn nhà trải một lớp cỏ khô bên dưới cũng là tre nứa xấp đều thành nền, hắn thầm đoán đây có lẽ là một ngôi nhà tranh .Nhìn lại cơ thể mình thì không khỏi lắc đầu, toàn thân đều bị băng bó, cảm nhận được cơn đau nhức từ bộ thể xông thẳng đến đại não, Vương Tuấn Khải cố nhớ lại việc đã xảy ra, lúc hắn nhảy xuống vực đã nắm lấy được một cành cây, hắn men theo đó áp sát người bám chặt vào vách đá cứ thế mà từ từ xuống vực thành công, đó kiệt sức nên hắn nằm ườn xuống đất ngất lịm đi rồi sau đó... hắn không còn nhớ gì nữa, trong vô thức hắn chỉ nhớ có người gọi hắn...Cố lê cơ thể của mình đứng dậy hướng ra cửa...xung quanh toàn là cây cối, tiếng chim chóc, âm thanh của động vật hoang dã hoà lại tạo nên một khung cảnh núi rừng....Bỗng nghe ngân nga một tiếng hát...."Tôi đang ở một nơi rất xa
Nơi không có khói bụi thành phố
Ở một nơi đẹp như mơ
Trên cao êm êm mây trắng bay
Lặng nhìn biển rộng sóng vỗ.........Người xung quanh ở nơi đây thật dễ mến dẫu mới gặp.........Cuộc đời thật đẹp khi được đi muôn nơi xa xôi rộng lớnNhưng ta vẫn có nơi để trở về sau mỗi chuyến đi
Điều kì diệu là con người ta đi xa hơn để trưởng thành hơnKhông quên mang theo bên cạnh hành trang nỗi nhớ gia đình."
( Trích " Đi để trở về" Soobin Hoàng Sơn)Tiếng hát trong trẻo mang âm thanh ngọt ngào đầy sức sống làm Vương Tuấn Khải tâm tư xao động hướng mắt theo nơi cất ra âm thanh ấy.Một cậu trai mặc cổ phục thời Hán ôm lấy dáng người nhỏ nhắn lộ ra đường cong mảnh khảnh khiến hắn có chút bất ngờ... có lẽ là vì cách sinh sống trong rừng đi.Khuôn mặt tròn trắng mịn với hai má phúng phính, đôi môi anh đào khẽ mấp máy đong đưa tiếng hát, đôi tay linh hoạt khéo léo gieo gieo hạt gì đó xuống đất theo từng điệu nhạc...."Thịch...thịch... thịch" tim hắn bỗng lỗi một nhịp, múa trống rộn ràng trong lòng ngực, ánh mắt say đắm nhìn người con trai trước mặt..." Anh tỉnh rồi..." - người con trai ấy thấy Vương Tuấn Khải đứng đó tâm hồn thì treo ngược cành cây, ánh mắt cứ liên tục nhìn mình nên có chút ngại ngùng, hai má cũng trở nên phím hồng liền gọi kéo hắn về thực tại.Hắn gãy gãy đầu cười ngại không biết phải nói làm sao thì người con trai ấy bước đến mang âm thanh êm dịu nói : " anh vào trong nhà đi, để em gọi bà đến"Nói rồi cảm thấy không ổn nên cậu trai ấy đỡ hắn vào trong.Tim Vương Tuấn Khải tiếp tục đánh trống, từng cái chạm của người con trai này khiến hắn như có luồng điện chạy qua người, gãy đầu ngượng ngùng nói " Cảm ơn em..."" Không có gì..hihi" - người đó mỉm cười nhìn hắnVương Tuấn Khải ngây ngất trước nụ cười ấy, giọng nói có chút lúng túng :" Em...tên gì vậy ??"" Em tên Vương Nguyên"Cả hai rơi vào khoảng không gian trầm lặng, hắn đột nhiên mở lời phá tan bầu không khí gượng gạo " Tại sao anh sao lại ở đây vậy ??"" Em thấy anh nằm ngất giữa đường, trên người còn bị thương nên em mang anh về "" Em băng bó cứu anh ??"" Là bà em, em chỉ phụ giúp thôi..hihi"- Vương Nguyên mỉm cười trả lời" Cậu tỉnh rồi sao ??"- một bà lão dáng người hơi khom, từ cửa chậm rãi bước vào trong" Vâng" - hắn gãy đầu nói, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn kính nể trước người xa lạ đi...." Tiểu Nguyên, con vào trong bếp luộc rau với nấm giúp ta"- lão bà dặn dò rồi quay sang nhìn hắn chỉ tay về phía thảm cỏ khô lúc nãy hắn nằm nói : " cậu lại đó nằm xuống để ta kiểm tra lại vết thương"Hắn gật đầu rồi đi tới nằm xuống nhưng ánh mắt vẫn hướng về Vương Nguyên cho đến khi cậu đi khuất bóng....Lão bà thấy hắn nhìn cháu mình như vậy cười thầm, lúc nãy bà đã nghe cuộc trò chuyện của hắn và Tiểu Nguyên với cách nhìn người của mình, bà chắc chắn rằng Vương Tuấn Khải không phải kẻ xấu xa, bà như hiểu ý nói với hắn : " Tiểu Nguyên nó làm xong sẽ ra"Vương Tuấn Khải bị nói trúng tim đen chỉ biết gãy đầu cười im lặng để bà kiểm tra...-----------------------------------
Tại một tòa cao ốc...Dịch Dương Thiên Tỉ- cánh tay đắc lực của Vương Tuấn Khải đồng thời cũng là bạn của hắn, anh đứng ngồi không yên, đã một ngày trôi qua mà chưa có tin tức gì của Lão Đại, tâm trạng như lửa đốt ra lệnh cho đàn em :- Mau chóng định vị nơi của Lão Đại !! Bằng mọi giá phải tìm được người, nếu không các người đừng vác mặt về đâyNói rồi cầm áo vest rời đi, trước khi rời khỏi còn ném ánh mắt giết người về phía bọn đàn em làm bọn họ kinh hãi dáo dác khởi động máy tính kết nối thiết bị định vị hy vọng nhanh chóng có tin tức....
------------------------------------------------------
Tại một ngôi nhà trong khu rừng...Vương Tuấn Khải nheo mắt tĩnh dậy vì âm thanh phát ra bên ngoài dáo dác nhìn khắp nơi....đây là đâu ??? Trên trần nhà chỉ phủ một lớp lá, xung quanh là vách tre nứa, sàn nhà trải một lớp cỏ khô bên dưới cũng là tre nứa xấp đều thành nền, hắn thầm đoán đây có lẽ là một ngôi nhà tranh .Nhìn lại cơ thể mình thì không khỏi lắc đầu, toàn thân đều bị băng bó, cảm nhận được cơn đau nhức từ bộ thể xông thẳng đến đại não, Vương Tuấn Khải cố nhớ lại việc đã xảy ra, lúc hắn nhảy xuống vực đã nắm lấy được một cành cây, hắn men theo đó áp sát người bám chặt vào vách đá cứ thế mà từ từ xuống vực thành công, đó kiệt sức nên hắn nằm ườn xuống đất ngất lịm đi rồi sau đó... hắn không còn nhớ gì nữa, trong vô thức hắn chỉ nhớ có người gọi hắn...Cố lê cơ thể của mình đứng dậy hướng ra cửa...xung quanh toàn là cây cối, tiếng chim chóc, âm thanh của động vật hoang dã hoà lại tạo nên một khung cảnh núi rừng....Bỗng nghe ngân nga một tiếng hát...."Tôi đang ở một nơi rất xa
Nơi không có khói bụi thành phố
Ở một nơi đẹp như mơ
Trên cao êm êm mây trắng bay
Lặng nhìn biển rộng sóng vỗ.........Người xung quanh ở nơi đây thật dễ mến dẫu mới gặp.........Cuộc đời thật đẹp khi được đi muôn nơi xa xôi rộng lớnNhưng ta vẫn có nơi để trở về sau mỗi chuyến đi
Điều kì diệu là con người ta đi xa hơn để trưởng thành hơnKhông quên mang theo bên cạnh hành trang nỗi nhớ gia đình."
( Trích " Đi để trở về" Soobin Hoàng Sơn)Tiếng hát trong trẻo mang âm thanh ngọt ngào đầy sức sống làm Vương Tuấn Khải tâm tư xao động hướng mắt theo nơi cất ra âm thanh ấy.Một cậu trai mặc cổ phục thời Hán ôm lấy dáng người nhỏ nhắn lộ ra đường cong mảnh khảnh khiến hắn có chút bất ngờ... có lẽ là vì cách sinh sống trong rừng đi.Khuôn mặt tròn trắng mịn với hai má phúng phính, đôi môi anh đào khẽ mấp máy đong đưa tiếng hát, đôi tay linh hoạt khéo léo gieo gieo hạt gì đó xuống đất theo từng điệu nhạc...."Thịch...thịch... thịch" tim hắn bỗng lỗi một nhịp, múa trống rộn ràng trong lòng ngực, ánh mắt say đắm nhìn người con trai trước mặt..." Anh tỉnh rồi..." - người con trai ấy thấy Vương Tuấn Khải đứng đó tâm hồn thì treo ngược cành cây, ánh mắt cứ liên tục nhìn mình nên có chút ngại ngùng, hai má cũng trở nên phím hồng liền gọi kéo hắn về thực tại.Hắn gãy gãy đầu cười ngại không biết phải nói làm sao thì người con trai ấy bước đến mang âm thanh êm dịu nói : " anh vào trong nhà đi, để em gọi bà đến"Nói rồi cảm thấy không ổn nên cậu trai ấy đỡ hắn vào trong.Tim Vương Tuấn Khải tiếp tục đánh trống, từng cái chạm của người con trai này khiến hắn như có luồng điện chạy qua người, gãy đầu ngượng ngùng nói " Cảm ơn em..."" Không có gì..hihi" - người đó mỉm cười nhìn hắnVương Tuấn Khải ngây ngất trước nụ cười ấy, giọng nói có chút lúng túng :" Em...tên gì vậy ??"" Em tên Vương Nguyên"Cả hai rơi vào khoảng không gian trầm lặng, hắn đột nhiên mở lời phá tan bầu không khí gượng gạo " Tại sao anh sao lại ở đây vậy ??"" Em thấy anh nằm ngất giữa đường, trên người còn bị thương nên em mang anh về "" Em băng bó cứu anh ??"" Là bà em, em chỉ phụ giúp thôi..hihi"- Vương Nguyên mỉm cười trả lời" Cậu tỉnh rồi sao ??"- một bà lão dáng người hơi khom, từ cửa chậm rãi bước vào trong" Vâng" - hắn gãy đầu nói, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn kính nể trước người xa lạ đi...." Tiểu Nguyên, con vào trong bếp luộc rau với nấm giúp ta"- lão bà dặn dò rồi quay sang nhìn hắn chỉ tay về phía thảm cỏ khô lúc nãy hắn nằm nói : " cậu lại đó nằm xuống để ta kiểm tra lại vết thương"Hắn gật đầu rồi đi tới nằm xuống nhưng ánh mắt vẫn hướng về Vương Nguyên cho đến khi cậu đi khuất bóng....Lão bà thấy hắn nhìn cháu mình như vậy cười thầm, lúc nãy bà đã nghe cuộc trò chuyện của hắn và Tiểu Nguyên với cách nhìn người của mình, bà chắc chắn rằng Vương Tuấn Khải không phải kẻ xấu xa, bà như hiểu ý nói với hắn : " Tiểu Nguyên nó làm xong sẽ ra"Vương Tuấn Khải bị nói trúng tim đen chỉ biết gãy đầu cười im lặng để bà kiểm tra...-----------------------------------
Tại một tòa cao ốc...Dịch Dương Thiên Tỉ- cánh tay đắc lực của Vương Tuấn Khải đồng thời cũng là bạn của hắn, anh đứng ngồi không yên, đã một ngày trôi qua mà chưa có tin tức gì của Lão Đại, tâm trạng như lửa đốt ra lệnh cho đàn em :- Mau chóng định vị nơi của Lão Đại !! Bằng mọi giá phải tìm được người, nếu không các người đừng vác mặt về đâyNói rồi cầm áo vest rời đi, trước khi rời khỏi còn ném ánh mắt giết người về phía bọn đàn em làm bọn họ kinh hãi dáo dác khởi động máy tính kết nối thiết bị định vị hy vọng nhanh chóng có tin tức....
------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me