LoveTruyen.Me

Kakuiza Tra Da Va Em

"Còn sợ không?"

Anh lên tiếng, đưa thanh giọng trầm ấm hỏi cậu, nhìn con người đang khép nép bấu hai tay vào nhau. Giờ ai nấy đã xong xuôi ở trong phòng ngủ, chắc chắn rằng Izana đã không còn sợ nữa mà lên tiếng. Chăn gối ấm áp ôm trọn lấy cậu, cám dỗ bản thân đi vào giấc ngủ nhưng cậu lại không muốn, một mực đòi thức để chờ đợi điều gì. Izana không đáp lời anh, cứ muốn nói rồi lại thôi, hệt như có vật nghẹn ứ ở cổ họng ngăn không cho cậu nói thêm câu nào, Kakuchou cũng chỉ nhìn cậu, tay kéo sát tấm chăn lên rồi quay đi

Soạt

Cậu bỗng chốc nắm lấy tay áo anh, níu đối phương lại trong sự im lặng, môi khẽ mím lại lắp bắp vài câu đủ cho cả hai nghe

"Anh Kakuchou, Ở...lại đi"

Anh với cậu giờ đã ở chung một căn hộ, không lí nào lại để anh ngủ ở ngoài ghế mãi được, đã lạnh còn chật, như vậy là rất quá đáng. Không gian bắt đầu im lặng trở lại đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng tim đập liên hồi của cậu, sợ anh sẽ từ chối mà đưa mắt lên nhìn, trong ánh đèn ngủ mập mờ phản chiếu vào con ngươi, ánh lên từng giọt sáng nhảy nhót mơ hồ như một chú mèo đang năn nỉ muốn lấy một miếng cá khô ngon lành

Anh ngây người, nhanh chóng định hình lại rồi nhìn cậu. Izana vẫn mở to mắt nhìn anh, níu lấy tay áo không buông, Kakuchou hơi bối rối, bất kể nam hay nữ thì việc ngủ chung vẫn có chút bất tiện, lúc trước là có lí do nên mới ngủ lại với cậu, giờ đủ tỉnh táo, sợ rằng mình sẽ căng thẳng mà thức trắng cả đêm. Nhưng rồi ánh mắt lấp lánh kia một lần nữa đánh gục anh, đành thuận ý cậu mà lên tiếng

"Ừm, được rồi"

....

Yên vị trên chiếc giường êm ái, mùi hương của đôi bên cứ thế giao nhau, quyện lại thành một liều thuốc ngủ tự nhiên mà có, chăn gối như nuốt lấy hai thân ảnh đang nằm yên giấc, mềm mại như những đám mây trôi vô phương. Ấy vậy lại không thể ru ngủ người còn thao thức

Izana trước giờ không phải là chưa từng kề cập một hơi ấm nào, nguệch toạch ra thì cậu cũng có lúc ở lại quán coffee để ngủ chung với vài nhân viên, nhớ không lầm thì lúc đó là giáng sinh năm ngoái, bọn có bồ đã đi chơi hết, kề kề bên người thương làm mọi người vừa ngao ngán vừa ghen tị, thế mà sau sự bàn tán than vãn và nhiều chuyện này nọ thì có người đã lên ý kiến rằng sao không ngủ ở lại quán một hôm để tâm sự, nói chung đó chẳng phải một quyết định tồi gì nên ai nấy đều đồng ý, có người còn đi ra ngoài mua trái cây để buồn miệng còn có cái ăn. Quán có tổng cộng hai tầng, tầng giữa thì vẫn là để cho khách, còn tầng trên của nhân viên, nó cũng có vẻ rộng và không để hàng gì nhiều nên cả đám điều đóng quân ở đây

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi thì họ tụm lại gọt trái cây ăn, trong thời tiết lạnh giá ngoài kia cũng chẳng men vào sự ấm cúng trong căn phòng vỏn vẹn một ánh đèn vàng này. Có người ưu tiên kể truyện trước, nói về câu chuyện dở khóc dở cười của mình, có người lại bay cao bay xa thuật lại mối tình cũ đẹp đẽ, dù có thế nào đôi bên vẫn tôn trọng nó, yêu nó như cách ngày đầu gặp nhau, và đó cũng là lúc Izana cảm thấy bản thân bị một thứ vô hình đục khoét sâu vào ngực trái, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình lại buồn bã như vậy, tất cả gom lại thành hai từ "đầu tiên"

Cậu nằm cạnh một người con gái, và cũng là lần đầu họ mở lời chào hỏi nhau một câu rồi thôi, vốn dĩ ngay từ đầu cậu thấy cả thế giới này chẳng có gì hợp với mình, ấy vậy vẫn phải nặn ra một nụ cười như điều hiển nhiên luôn có, nếu có ai hỏi cảm giác lúc đó của cậu thì câu trả lời sẽ là lạ lẫm, cậu đã quay mặt ra sau để tránh ánh mắt ấy, và rồi ngủ như từng có chuyện gì, một cái cảm giác khó chịu và ngột ngạt cứ men theo từng sống lưng cậu, thực sự rất ngứa ngáy, cậu chán ghét cái không khí ấy đến chỉ muốn bật dậy đi về nhà luôn trong đêm

Nếu cũng chỉ là ngủ chung như bây giờ thì tại sao cậu lại không ngủ được, cũng chỉ là nằm cạnh một ai đó thôi. Ấy vậy mà bây giờ lại không thể chợp mắt

Hướng lên trần nhà màu vôi trắng đơn điệu, cậu đã nhìn nó gần 5 phút rồi, tự hỏi tại sao chính mình lại có ngày này, ngày mà không thể nào ngủ được. Bất giác con ngươi như mờ đi, cậu xoay đầu nhìn người bên cạnh, anh đã quay lưng lại như cách cậu từng làm, che mất gương mặt đang ngủ yên kia, ánh sáng áp lấy một tầng da rồi chiếu ra, cảm nhận rõ được cả mùi hương lẫn lộn đưa theo, bây giờ lại thấy một làn sóng bồn chồn nhè nhẹ dạt vào bờ rồi dần dần trào ra thành một luồng ấm bùng trong lồng phổi. Một suy nghĩ rằng không thể thế này mà ngủ, hãy làm gì đó để đáng với đêm nay, rằng một ngày nào đó thôi cậu sẽ chẳng còn được tận hưởng cái cảm giác dòng hơi ấm lạ tràn vào bên cạnh cơ thể rồi chính mình tự nguyện đón lấy

Cơn khó chịu làm cậu không thể ngủ, cứ nhìn chằm chằm vào anh rồi vẩn vơ đủ điều. Cậu chống tay xuống nệm, vực người dậy rồi khẽ trườn qua nhìn anh để xác nhận xem Kakuchou đã ngủ chưa, quả nhiên là anh đã ngủ rồi, hai mắt đã nhắm nghiền lại ngon giấc để cậu bơ vơ thế này. Cậu thấy hơi tức giận vì một điều khó hiểu, đó là tại sao anh lại ngủ sớm mà bỏ cậu thế này, chẳng lẽ anh không quan tâm cậu nữa, vẫn là người tùy hứng với suy nghĩ khó hiểu của mình, cậu ghé sát vào anh lên tiếng

"Anh Kakuchou, tôi không ngủ được"

Tự nhủ rằng anh ấy sẽ không dậy đâu nên cậu cũng chẳng mong chờ gì, nhưng ai ngờ anh lại mở mắt sau khi cậu vừa dứt lời, cậu định sẽ bảo không có gì rồi kêu anh ngủ tiếp nhưng đã lỡ gọi dậy nên đành phóng lao thì theo lao

"Sao vậy?"

Anh hỏi cậu, nét mặt không lộ vẻ gì là mệt mỏi, vả lại còn đang quan tâm người nửa đêm nửa hôm gọi mình dậy, tự hỏi rằng có khi nào anh yêu quá nên quên luôn bản thân rồi không. Izana được một phen hú hồn, thường thì mọi người sẽ bảo cậu cố gắng ngủ đi nhưng anh thì ngồi dậy hỏi han cậu, khoảng khắc tim lệch cả tá nhịp thì cậu chỉ ựm ờ tìm đại cái lí do gì lấp vào

"Ừm thì...không ngủ được, tôi không ngủ được...ấy"

Cậu lắp bắp, hai tay mân mê vào nhau nhìn người đối diện, hiện rõ nét mong chờ. Anh thì im lặng, cố suy nghĩ xem có cách nào để đưa Izana vào giấc ngủ, dỗ dành thì không được, trông như em bé ấy, còn bảo cậu ngủ đi ngay thì khác nào nói cậu phiền, đang sầu não thì anh chợt nhớ ra điều gì, đành rời giường đi đến cái tủ cạnh bàn làm việc trong phòng khi cậu vẫn đang nhìn theo

Anh lấy ra một cây Guitar ngày nào vẫn còn nằm im trong chiếc tủ gỗ chẳng ai chạm đến, toát lên vẻ sang trọng với màu nâu đen bí ẩn. Anh được một người đồng nghiệp cũ tặng trong chuyến du lịch xa xôi, ngay từ đầu anh cũng không muốn nhận quà cáp gì từ người khác nhưng người đồng nghiệp ấy lại năn nỉ bắt anh nhận bằng được, bất đắc đĩ

"Hãy gẩy lên một khúc nhạc, cho người cậu thật sự yêu"

Nhìn lại bên tai anh vẫn còn văng vẳng câu nói ấy, khoảng khắc như in sâu vào tâm trí rồi trôi nhanh vô tận, cũng là một lời chúc phúc nữa, lời chúc phúc cho người may mắn gặp được anh trên quãng đời này

Từng ngón tay ấn lên dây đàn, chỉnh lại vài ba nốt nhạc tạo thành bản nhạc du dương ngẫu hứng, vốn dĩ nó đã bị bỏ quên từ lúc nào, nhưng bây giờ lại có cơ hội được chủ nhân của mình hoàn thiện một khúc nhạc, là do lúc anh cảm thấy chán nản nhất, nó là thứ duy nhất bầu bạn với anh. Anh học cách chỉnh dây đàn, nắn lại từng bài nhạc hay mình biết, biến tấu ra những hợp âm da diết hằn sâu nào trí nhớ người nghe. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, bắt đầu gẩy lên một bản nhạc cũ khó quên của mình, âm thanh trầm bổng vang lên như đang khiêu vũ, từng ngón tay kéo dây đàn nhảy nhót chung vui

Izana nhìn anh, xung quanh bắt đầu mờ đi để người phía trước mặc sức phô diễn, những ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào giờ đã là sân khấu, trăng treo đỉnh đầu biến thành thứ trang trí đẹp mắt sáng vằng vặc giữa đêm khuya. Nét mặt anh đã hơi cúi xuống chăm chú vào cây đàn guitar, lúc thì nhấp dây, lúc thì ngưng nốt. Cậu hé môi say mê nhìn anh, con ngươi giãn ra yếu mềm ghi nhớ lấy từng động tác một, mí mắt cậu trùng xuống, khẽ nghiêng đầu thưởng thức lấy từng thanh âm êm dịu rót vào tai, dù khúc nhạc nghe hơi lạ lẫm, nhưng lại có đôi chút quen thuộc, một cảm giác khó nói trực trào, lâng lâng kì lạ nảy mầm, nhưng cậu chẳng bận tâm, cứ nhìn anh ngồi đó gảy đàn

Không gian tĩnh lặng hòa cùng mùi hương như một buổi hòa nhạc vui tai, cho thính giác nghe rõ được tình từng nốt nhạc thay đổi nhanh chậm, cậu chỉ nghe, không rõ lời của bài hát, nhưng nếu là bài mà anh thích thì nó cũng phải cũ tầm ngang với bà chủ trọ ở nơi cậu từng sống rồi, cho là thế thì nó cũng chẳng chán mấy, vì nếu có chán thì cậu cũng chỉ nghe cho có, còn lại thì ngắm anh là đủ. Nhưng rồi cơn nhói lên phía ngực trái làm cậu sực tỉnh, nước mắt như thể đang trực chờ trào ra ngấm ướt đôi mi dài. Một câu hỏi lóe lên trong đầu kích thích từng tế bào nhạy cảm, rằng liệu rồi cậu một lần nữa, sau tất cả mọi chuyện sẽ nhận lại là sự bỏ rơi ư, thật kì quặc, một câu hỏi không liên quan cho đến khi bản thân nhận ra người kia đã quá tốt, rồi một ngày không xa sẽ sánh bước cùng ai kia hoàn hảo hơn. Đêm nay dài quá...dài để cho đôi bên sát vào nhau, dài để tạo ra một cơ hội mới, dài để....

......

Nốt nhạc cuối cùng đã vang lên, kết thúc một bài ca không quá dài, anh men theo dây đàn, đưa mắt nhìn cậu từ lúc nào đã thoáng vẻ đượm buồn

"Dễ ngủ hơn chưa...?"

Anh lên tiếng hỏi, đợi một lúc cậu mới hoàn hồn phản ứng lại

"A...à, ừm..."

Cậu nhìn anh cất cây guitar đi, trong lòng bồn chồn không thôi, nếu có cơ hội liệu cậu có thể nghe bản nhạc đó thêm một lần nữa không, và điều hơi đắt đỏ hơn ở đây là người gảy đàn phải chính là anh

Cả hai lại tiếp tục im lặng, anh về giường, cậu nhìn theo không rời mắt, cho đến khi anh ngồi xuống, đưa mắt nhìn cậu

"Cậu không khỏe chỗ nào à"

"không...không có"

Cậu lắc đầu lia lịa, phản ứng kịch liệt với câu hỏi, nhưng dường như anh chẳng buồn nằm xuống ngủ mà cứ nhìn cậu miết vì biết rõ cậu không ổn. Izana mấp máy môi, cả hai như có màn đấu mắt, càng tránh lại càng nhìn

"A-anh Kakuchou, anh có thể..."

"Đi ra ngoài một chút với tôi..."

Bây giờ cậu chẳng thể ngủ nữa, hai tay cứ túm tụm lại cào cấu vào nhau cố gắng nói trọn vẹn một câu

~~~~~~~~~~

Trời đông vẫn lạnh, tuyết gần như đã tan hết để lại vài vũng nước nhỏ phản chiếu đốm sáng từ các tòa nhà cao tầng, đoàn xe giờ đã thưa đi nhưng vẫn giữ được sự ồn ào không quá chói tai. Quan cảnh Tokyo hưng thịnh bây giờ như đã lim dim ngủ say dưới ánh trăng xanh tròn trịa, nàng nguyệt kiêu hãnh cố gắng treo cao, tỏa sáng hơn các vì sao bên cạnh, tự tin với sắc đẹp vốn có nhưng chẳng một ai chú ý

Từng bước chân chậm rãi đều đều trên sàn gạch lạnh tanh của con đường đã thưa người qua lại, cậu trai trẻ chỉ biết nhìn ra phía xa xa, ngắm nghía những gian hàng vốn đã quá quen thuộc, cậu không đủ can đảm để ngước sang nhìn nét mặt của anh, cứ đâm đầu chú ý từng bước chân của người bên cạnh rồi bước theo để không bị bỏ lại. Một cuộc đi dạo sẽ thật nhạt nhẽo khi đôi bên không có lấy chút vui vẻ, vì vậy mà tính tò mò của cậu về anh nổi lên

"Anh Kakuchou này, gu con gái của anh như thế nào vậy"

Vừa nói cậu vừa híp mắt cười những vẫn hướng về phía trước, hỏi thì hỏi là vậy chứ cậu biết chắc sẽ chẳng có điểm nào tốt đẹp mà cậu có để trở thành một gu của người khác cả, mà còn là gu con gái thì nghe nó đã quá đau lòng rồi

"Ừm..."

Anh hơi bối rối với câu hỏi, cá nhân trước giờ chỉ cắm đầu cắm cổ vào công việc, đồng nghiệp cũng phải nể ba phần nhưng hoàn toàn trước giờ chưa từng nghĩ tới việc này, chuyện tình yêu càng không, nếu có thì chắc là thế nào cũng được, vì anh vốn chẳng để ý gì nhiều

"Một người lịch sự chăng"

Một câu trả lời hay đáng ra là một câu hỏi cho chính mình, Izana quay sang nhìn anh, mắt ánh lên vài tia sáng phản chiếu từ ánh đèn vàng ngoài kia, đôi môi chợt nhoẻn một nụ cười

"Chỉ thế thôi á, tôi thấy người ta kể đến mai còn chưa hết, sao gu anh chỉ là người lịch sự thôi thế, hay do tôi chưa đủ già để hiểu nhỉ"

Nói xong cậu khoái chí phì cười mặc cho anh có chút giật mình khi cậu nói như vậy, nếu chỉ là lịch sự không thì đối với người khác là quá dễ rồi còn gì, chỉ trừ có một mình cậu. Izana sống buông thả, tùy hứng làm điều mình thích, không chịu và thậm chí là chán ghét sự ràng buộc từ người khác và quy tắc vốn có của cuộc sống, đôi lúc cậu còn không tin tưởng sự thật, điều này tạo nên một tính cách vô cùng độc lập, tách biệt với bánh răng của xã hội, dù họ có xa lánh mình, sống giả tạo với cái quy tắc dơ bẩn thì cậu không quan tâm, mình là chính mình, không có kẻ nào được phép thay đổi hay xen vào

Chân nhanh hơn anh vài bước, cậu quay lại hí hửng đối diện với anh, nhìn con người còn chưa hiểu chuyện gì trước mắt

"Người tình tương lai của anh sẽ không có lịch sự như gu của anh đâu!"

Sau đó cậu chạy đi, mặc kệ anh có đuổi theo phía sau, đêm đông buồn chán lại có hai bóng hình cười đùa làm kẻ khác phải nhìn theo, từng dải sáng ấm áp như đang ánh lên, tỏa ra khung ảnh lấp lánh, chúc phúc cho một cặp đôi may mắn, gieo từng hạt hi vọng xuống mảnh đất tâm tư vốn cằn cỗi, đợi một ngày nó nảy mầm rồi trở thành một cái cây hùng vĩ to lớn. Tình yêu của đôi bên thực sự không nhỏ, nhưng bên kia lại chẳng nhận ra, rồi một ngày người tiến người lùi, chẳng biết phân sao cho phải

__________

"Nếu anh còn một ngày để yêu em thì sao?"

"Thì anh sẽ yêu em đến lúc anh chết đi"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me