LoveTruyen.Me

Kara No Kyoukai Ranh Gioi Hu Khong


Vài ngày sau, Shiki đã tỉnh dậy từ trạng thái thực vật như một phép màu. Theo lời của Mikiya, có chuyện gì đó đã xảy ra khiến ngay cả gia đình thân thích cũng bị hạn chế tiếp xúc với Shiki chứ đừng nói đến một người ngoài như cậu. Chìm trong lo lắng, cậu trở nên u sầu, cố gắng vùi đầu vào công việc để cảm thấy khuây khỏa đi đôi chút.

"Văn phòng hôm nay tối tăm quá nhỉ?" Touko lên tiếng như để phá tan sự yên lặng đến não nề trong phòng.

"Vâng ạ, nếu chị muốn, em sẽ đi kiếm một bóng đèn khác ngay." Mikiya trả lời một cách hờ hững và chẳng buồn quay về phía Touko. Linh cảm rằng người cộng sự trẻ tuổi của mình dường như đang 'nung nấu' trong đầu những suy nghĩ điên rồ và ngớ ngẩn, Touko thẳng thắn khuyên nhủ.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó, ý chị là về Shiki ấy. VÀ cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đột nhập vào trong bệnh viện."

"Điều đó là không thể, chị Touko. Nơi đó được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, không những có nhiều bảo vệ ở cổng vào mà còn có cả đội tuần tra ban đêm nữa."

Khỉ thật, Touko nghĩ. Thằng nhóc này đã điều tra cả về hệ thống an ninh ở bệnh viện đó rồi ư? Không lẽ nó định phạm pháp thật sao? Cô nhún vai và nói tiếp. "Chị vốn không định cho cậu biết cơ mà nhìn bộ dạng cậu thế này thì đành phải nói ra vậy. Bằng những mối quan hệ của mình, chị đã được mời vào đó như một chuyên gia trị liệu về ngôn ngữ. Cậu hiểu chứ? Tôi sẽ tìm hiểu về tình hình của Shiki giúp cậu. Vậy nên, hãy bình tâm lại và đừng có làm điều gì dại dột để rồi bị tống vào sau song sắt đấy."

Mikiya ngay lập tức đứng phắt dậy, tiến nhanh về phía Touko rồi bắt chặt tay của cô và lắc lên lắc xuống liên tục. Không dám chắc rằng đó có phải là hành động để bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc của Mikiya hay không, Touko nhìn người cộng sự trẻ tuổi của mình với một ánh mắt khó hiểu.

"Cậu lập dị thật đấy nhỉ?"

"Ôi chị! chị Touko ơi! Em bất ngờ quá! Không ngờ chị vẫn có lòng trắc ẩn như bao con người bình thường khác."

"Ờ, phải rồi, tôi biết tôi khác người mà, cậu không cần phải nói điều đó ra thành lời đâu."

"Úi úi, xin lỗi chị nhiều, là em lỡ lời!" Mikiya ngay lập tức tìm kiếm một lời bào chữa. "A, vậy nên hôm nay chị mới diện một bộ cánh khác có đúng không ạ? Ôi chao, trông nó mới trang nhã và duyên dáng làm sao. Rất đẹp, rất hợp với chị, tý thì em không nhận ra chị đó."

"Hôm nào mà tôi chả mặc vậy. Thôi bỏ đi, dù sao cũng cám ơn vì những lời nịnh nọt ngọt xớt đó." Cảm giác rằng nếu cứ để cậu ta nói tiếp như vậy thì cuộc trò chuyện này sẽ chẳng ra đâu vào đâu cả, Touko cắt lời và quay lại chủ đề chính. "Vậy đấy, giờ tôi sẽ tiếp quản mọi chuyện nên cậu đừng có làm gì ngớ ngẩn đó. Bệnh viện này có gì đó rất kỳ lạ, một người như cậu tốt nhất là không nên dính dáng tới. Cứ tập trung làm việc trong khi tôi đi vắng, được chứ?"

Niềm hưng phấn trên khuôn mặt ngay lập tức biến mất, Mikiya lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng hỏi. "Kỳ lạ? Ý chị là sao ạ?"

"Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ma thuật ở đó. Có lẽ là một kết giới đã được ai đó giăng ra từ trước. Đừng lo, mục tiêu của người này chắc chắn không phải Shiki, nếu không thì đã phải ra tay từ lâu rồi." Đó là một lời nói dối. Hơn ai hết, Touko hiểu rằng ma thuật sư là những kẻ vô cùng cẩn trọng và kiên nhẫn. Ngoài ra, dù mục tiêu có là Shiki đi nữa, một khi cô ấy chưa tỉnh lại thì mọi chuyện đều sẽ là vô nghĩa. Vậy nên, giờ là lúc để tên ma thuật sư này bắt đầu hành động. Touko không muốn Mikiya biết về chuyện này và thật may mắn, cậu ta hoàn toàn tin vào những gì Touko vừa nói và tỏ ra nhẹ nhõm đi đôi chút.

"Uhm, chị vừa cập đến 'kết giới', có phải nó cũng giống với thứ được chị giăng ra ở tòa nhà này không ạ?"

"Cậu nắm được vấn đề rồi đấy. Kết giới là loại ma thuật giúp ta kiểm soát một vùng không gian xác định. Một số ma thuật sư sẽ tạo ra hẳn rào cản vật lý. Một số khác với đẳng cấp cao hơn, họ sử dụng ám thị khiến những người không có can hệ gì đến ma thuật sư tránh xa không gian đó. Nhưng kết giới đó phải đảm bảo sao cho người khác không thể phát hiện ra, không hề chú ý tới. Còn nếu khiến họ cảm thấy có điều gì đó bất thường thì chỉ là loại hạng bét mà thôi. Tòa nhà này được giăng loại kết giới như vậy, một kết giới được thiết kế tới mức hoàn hảo để che giấu sự hiện diện của một ma thuật sư tài năng. Vậy mà, cậu lại có thể đi xuyên qua nó và gặp được tôi dù cho tôi không hề quen biết cậu. Mà, đó cũng là lý do tôi nhận cậu vào làm nhỉ?"

"Vậy cái kết giới được giăng ra tại bệnh viện có nguy hiểm không ạ?"

"Để ý chút đến những gì tôi vừa nói đi nào. Kết giới không phải là thứ ma thuật gây hại. Nhiệm vụ của nó chỉ là thứ công cụ để bảo vệ một vùng không gian khỏi những ánh mắt tọc mạch từ thế giới bên ngoài. Khởi nguồn của nó là từ Phật Giáo nhưng không hiểu từ lúc nào lại trở thành một công cụ hộ thân của ma thuật sư, giúp họ khó bị phát hiện hơn. Một kết giới tốt là kết giới khiến không một ai phát hiện ra còn một kết giới hoàn hảo sẽ tạo ra một không gian đóng tách biệt hoàn toàn với thế giới này và theo như chị biết, ở Nhật Bản này chỉ có một người duy nhất có thể làm được việc đó."

Nghề nghiệp thật sự của Touko, nếu ta có thể coi nó là một nghề, chính là ma thuật sư. Vì Mikiya chỉ là một người bình thường, cô ít khi đề cập đến lĩnh vực ma thuật mỗi khi nói chuyện với cậu. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

"Dù không đến mức cao cấp như vậy, kết giới được giăng ra tại bệnh viện đó cũng được thiết kế cũng vô cùng tinh xảo khiến một người như chị cũng suýt thì không nhận ra. Trong số những ma thuật sư mà chị biết, có một gã là chuyên gia tạo kết giới và kẻ giấu mặt kia hẳn cũng có trình độ ngang ngửa với gã đó. Nhưng những người có tài năng trong việc thiết kế kết giới thường sống tách biệt và ít khi gây tổn hại tới người khác nên cậu có thể tạm thời yên tâm về chuyện này."

Kết giới ở trong bệnh viện đó hẳn không phải là sản phẩm của một kẻ tay mơ, Touko nghĩ. Hơn nữa, nó được thiết kế hướng vào trong. Tức là mọi người trong bệnh viện đó sẽ không phát hiện ra được những điều bất thường diễn ra trong Kết giới đó, giúp cho kẻ này có thể thoải mái hành động.

Touko không muốn kể điều này với Mikiya, cô không muốn cậu dấn thân vào những thứ nằm ngoài khả năng của mình. Cô chỉ nói ra một lượng thông tin đủ để cậu vừa cảm thấy an tâm, vừa hiểu rằng mình không thể nào can thiệp vào được. Touko ngước mắt lên phía đồng hồ treo tường rồi đứng dậy.

"Đến giờ chị phải có mặt ở đó rồi." Vừa nói, Touko vừa tiến ra cửa.

"Chị Touko, hãy chăm sóc Shiki giùm em nhé!" Cậu nói với theo, Touko không quay đầu mà chỉ "Uhm" một tiếng rồi vẫy tay tạm biệt.

"À, còn một điều nữa mà em muốn hỏi chị. Người mà chị bảo là chuyên gia về Kết giới là ai thế ạ?"

Câu hỏi đó khiến Touko dừng bước. Cô suy nghĩ một hồi rồi quay đầu ngang vai và đáp.

"Một người bạn cũ của chị, một tay thầy tu."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me