Karma X Okuda Tim Em Trong Ky Uc
Nếu như tớ đủ mạnh mẽ, có lẽ, chuyện sẽ không ra như thế này, tớ sẽ không phải hối hận như bây giờTít ... Tít ... Tít ...Trong căn phòng bệnh, tiếng máy nhịp tim vẫn đều đặn kêu lên, trên chiếc giường trắng tinh khôi đó chính là một thiên thần đang ngủ say - một thiên thần gãy cánhĐã ba ngày trôi qua, Okuda cũng đã qua cơn nguy hiểm, khi bác sĩ già bước ra từ cánh cửa ranh giới giữa sự sống và cái chết thông báo điều đó, cả lớp 3E như trút được một bầu không khí u ám nào đó. Koro-sensei, Karasuma-sensei và Irina-sensei sau khi nhận được dòng tin nhắn trên bảng đã bay tức tốc tới bệnh viện bằng tốc độ Mach20 của thầy bạch tuột.Khi nghe Nagisa cùng với Kayano thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, cả ba người làm thầy làm cô này rất tức giận và lo lắng, sao không lo được khi học sinh của mình bị thương nặng, sao không tức giận được khi học sinh của mình bị tấn công, mà không ai khác lại là đứa học sinh hiền và yếu nhất lớp. Karasuma cùng với Koro-sensei đã tức tốc quay lại hiện trường nơi Okuda bị thương để điều tra, Irona thì ở lại với lớp 3E an ủi động viên và làm thủ tục cho Okuda đồng thời liên lạc với gia đình của côNgồi trên chiếc ghế, Karma nhìn rất tuỳ tuỵ như một cái xác chết vậy, ba ngày qua cậu luôn túc trục bên Okuda, không khi nào rời, cậu sợ chỉ cần rời mắt một chút là Okuda sẽ biến mất, nghĩ đến đây tim cậu lại thắt quặn lại, nhìn khuôn mặt thiên thần nhợt nhạt đang nằm trên giường, cậu đưa tay nắm chặt tay cô, đưa tay cô lên, áp vào môi mình- Cậu nhất định phải tỉnh lại OkudaCạchTiếng cánh cửa mở ra, một cậu con trai tóc xanh dương bước vào, khẽ nhìn cậu bạn tóc đỏ của mình, Nagisa thở dài và bước đến cạnh Karma, đặt tay lên vai Karma, cậu ân cần nói- Karma-kun, cậu nghỉ một chút đi, ăn chút gì đi, tớ có mua đồ ăn nè- Cảm ơn, tớ ổn- Trông cậu chả ổn tí nào cả, cậu chả chịu ăn cái gì trong ba ngày rồi, uống nước không cũng chưa đủ, ăn chút gì đi, cậu muốn khi Okuda tỉnh dậy sẽ thấy một xác chết à- Nagisa ...- Được rồi, ăn tạm bánh mì điNagisa móc tay vô túi nhựa tìm một bịch bánh rồi quăng cho Karma, Karma chụp lấy rồi khẽ lắc đầu mỉm cười, cậu xé bịch rồi bắt đầu xơi, chợt nhớ ra điều gì đó, câu quay sang hỏi Nagisa- Đã biết nguyên nhân làm cô ấy ra như thế này chưa ?- Vẫn chưa, suốt ba ngày nay Karasuma-sensei và Koro-sensei vẫn đang tiếp tục tìm kiếm thậm chí Karasuma-sensei đã nhờ đến sự trợ giúp của chính phủDừng lại một chút, Nagisa nói tiếp- Nhưng ... Koro-sensei nói ... Có lẽ Okuda không hề bị thú rừng tấn công, bởi vì khu rừng này ít nhiều cũng là một phần của trường chúng ta và khi xây dựng khu lớp học trên đó, thầy hiệu trưởng đã đảm bảo về độ an toàn, không hề có bất cứ thú dữ nào cả- Vậy à, nếu đúng là như vậy, thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấy ?Cả căn phòng rơi vào im lặng, cả hai đều mang một suy nghĩ giống nhau, nếu không phải là thú rừng tấn công Okuda, vậy cái gì đã khiến cô ấy bị thươngNgẫm nghĩ một lúc lâu, Nagisa chợt như nhận ra điều gì đó, cậu lên tiếng- Khoan đã, có khi nào ...- Hả ? Sao ? Cậu phát hiện được gì ?- Ban đầu vì hốt hoảng và sốc nên tớ mới không để ý, giờ nghĩ lại mới thấy kì lạ- Kì lạ chuyện gì ?- Okuda tuy rất hiền và nhát nhưng dù gì cậu ấy cũng là thành viên của lớp 3E chúng ta, mà lớp chúng ta lại là một lớp đặc biệt - lớp học ám sát cho nên ít nhiều Okuda cũng học được những chiêu thức phòng thủ, tự vệ, chưa kể những chất mà cậu ấy tạo ra luôn đem theo bên mình- Điều đó có nghĩa...- Có nghĩa là nếu như bị tấn công, Okuda cũng sẽ biết cách đánh trả lại để tự vệ, nghĩa là sẽ có một cuộc chiến xảy ra nhưng ở chỗ chúng tớ phát hiện ra Okuda, không hề có vết tích của đánh nhau, khung cảnh ấy vẫn như mọi ngày, cho dù đối thủ có mạnh đến đâu ít nhất cũng phải chừa lại một chút vết tíchĐến lúc này cả hai đều cùng đưa ra một suy luận- Không sai, trò Okuda rất có thể không hề bị tấn công trong rừngMột giọng nói vang lên nói hết suy nghĩ trong lòng hai chàng trai, Karma và Nagisa giật mình quay lại, ông thầy bạch tuột của họ đang ở bên ngoài cửa sổ- Koro-sensei, thầy tới rồi, Karasuma-sensei đâu ạ ? - Nagisa vừa nói vừa đi đến mở cửa cho thầy bạch tuột- Karasuma-sensei đi tìm một thứ rất quan trọng, còn ta quay lại để xem Okuda-san thế nào rồi- Okuda cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại- Vậy à - Bước đến ngắm nhìn cô học trò bé bỏng, ông thở dài, đưa một xúc tu lên đầu cô gái nhỏ mà xoa nhẹ, cô bé học trò đáng thương của ông, ông nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ nào đã làm con bé ra như thế này- Vậy, Koro-sensei, cuộc điều tra thế nào rồi ? Thầy phát hiện được gì ? - Ngứa mắt với cảnh trước mặt, Karma khó chịu lên tiếng, Okuda của cậu, không ai được đụng vàoNhận ra được sự khó chịu của cậu học trò ngỗ nghịch, Koro-sensei cười gianThằng oắt con này mà cũng biết ghen à ? Ghen với ai không ghen lại ghen với thầy giáo mình kia chứ Fufufufu...ôi tuổi trẻNhìn cái bản mặt con bạch tuột lúc này, Karma chỉ muốn bay tới và đâm cho ông mấy phát nhưng cậu đành phải để dành ý nghĩ này lại bởi cậu giờ chả còn sức lực gì hết, buông một tiếng thở dài, cậu cười như một con quỷ- Koro-sensei, nhìn nè - Đưa chiếc điện thoại của mình ra, cậu mở lên một tấm ảnh không mấy trong sáng lắm- KYAAAAAAA ... KARMA-KUNNNNN ...... ĐƯA THẦY MAU LÊNNNNNNNNNNNNNN ... CÒN GÌ LÀ HÌNH TƯỢNG THẦY GIÁO GƯƠNG MẪU CỦA THẦY NỮA CHỨ .... ĐƯA ĐÂY MAU LÊNNNNNNNNRồi thấy cảnh hai thầy trò đang đánh nhau túi bụi, Nagisa đứng đơ như cây cơ không biết nói gì, đây là bệnh viện mà họ đang làm gì thế =_=- Này hai người, đây là bệnh viện đấy, Okuda đang nghỉ ngơiKhẽ nhắc một tiếng, Karma và Koro-sensei ngay lập tức buông nhau ra, Karma bước lại chỗ giường bệnh không quên quay lại lè lưỡi Koro-sensei khiến ông thầy bạch tuột tức muốn hộc máuNagisa chỉ biết cười khổ với hai người này, nhớ ra điều lúc nãy, cậu lên tiếng- Vậy bây giờ quay lại vấn đề chính nào, Koro-sensei, thầy cũng nghĩ Okuda không hề bị tấn công trong rừng vậy thầy đã xác định được gì chưa ?- E hèm, như em đã phân tích Nagisa, đúng là chỗ tìm thấy Okuda không hề có vết tích của một cuộc đánh nhau nào và xung quanh cũng vậy, rất có thể con bé bị tấn công ở nơi khác xong bị đem bỏ ở đây hoặc cũng có thể...con bé bị tấn công rồi chạy trốn và lúc chạy em ấy đã vô tình chạy vào rừng-...- Cả ta và Karasuma đều đã nghĩ như vậy cho nên chúng ta đã chia nhau ra đi khắp cả khu rừng...và chúng ta đã kết luận được một điều : OKUDA BỊ TẤN CÔNG NGAY CHÍNH TRONG KHU LỚP HỌC- CÁI GÌ CƠ ?- Không thể nào, sao lại có chuyện đó ?Khẽ gật đầu một cái, ông nói tiếp- Trong khu vực gần nhà kho, bọn ta đã tìm thấy những mảnh bom khói, vài lọ ống nghiệm và quan trọng hơn chính là những vết máu được xác định là của Okuda- Ôi trời - Okuda có lẽ con bé đã để quên thứ gì đó trên lớp và quay lại lấy, khi đi ra, con bé đã nghe thấy tiếng động lạ ở nhà kho nên tới xem và đã bị tấn công, nó đã giành co một hồi với tên đó rồi chạy xuống rừng, vì bị thương và mệt nên nó đã ngất đi ngay chỗ Nagisa và Kayano tìm thấy, chỉ là ...- Là gì hở thầy ?- Nếu như vậy, tại sao tên đó lại không giết con bé luônCăn phòng lần nữa rơi vào tĩnh lặng, lời Koro-sensei nói rất hợp lí, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mìnhBất chợt tiếng chuông điên thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh- Của thầy ... Alo ... Sao? Thầy phát hiện được gì ư ? Được tôi tới đó ngay lập tứcQuay nhìn hai học trò của mình, ông xoa đầu chúng- Bây giờ thầy tới chỗ của Karasuma, hai đứa cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ để cho bậc thầy cô này loNói xong ông bay mất bằng tốc độ siêu khủng, Nagisa cũng đứng dậy- Tớ đi thông báo cho mọi người, câu ở lại nhé- ỪCạchCăn phòng giờ chỉ còn lại cậu và cô, ngắm nhìn cô hồi lâu, Karma đứng dậy, cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán côNgồi xuống ghế, cậu cầm điện thoại vào album, hàng loạt những tấm ảnh của một cô gái tóc tím đang cười rất tươi và hồn nhiênĐúng là trớ trêu làm sao mỗi khi cậu vô tình thấy cô thì cứ như cậu đang thấy một cô thiên thần vậy, có phải cô chính là thiên thần được gửi xuống đây không ? Nhanh tay cầm điện thoại và chụp những khoảng khắc lại, lúc đó cậu không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng giờ cậu đã hiểu, cậu lỡ yêu cô từ bao giờ mất rồiKhi cô tỏ tình với cậu, cậu tưởng mình đang mơ, cậu nhớ lúc đó mình đã nín thở như thế nào, rất muốn đồng ý, rất muốn chạy tới ôm lấy cô và nói tớ cũng yêu cậuNhưng chợt nhận ra những sai lầm của bản thân, cậu lại không đủ can đảm để cùng cô bước tiếp, một con quỷ như cậu sao có thể làm cho một thiên thần như cô hạnh phúc được, bên cậu cô sẽ gặp nhiều khó khăn phiền phức và những chuyện thị phi thôiNhưng giờ thì sao, cô đang nằm một chỗ, nghĩ đến đây cậu lại tức giận, nếu đã không bên nhau mà cô vẫn gặp nguy hiểm thì thà để cô bên cậu, để cậu bảo vệ cô thì tốt hơnTôi thà là người giết chết em chứ không bao giờ để em chết dưới tay kẻ khác.........................................<3 <3 <3 <3
Cảm ơn đã ủng hộ mình ^^
Nếu số người đọc bằng số vote, tối nay đăng thêm 1 chap nữa <3 <3
Cảm ơn đã ủng hộ mình ^^
Nếu số người đọc bằng số vote, tối nay đăng thêm 1 chap nữa <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me