LoveTruyen.Me

Ke Bat Linh Hon The Soul Capturer

Lạch cạch!...

Nhân mở cửa ra và bước vào nhà. Cậu đi đến kệ giày, tháo đôi giày của mình ra rồi vứt lên góc kệ. Tay lột cái nón ra khỏi đầu, cảm nhận mái tóc mình như được giải phóng.

Nhân bước vào trong bếp và tìm ngay đến tủ lạnh. Cậu lấy ra một chai nước mát rồi tu vào ừng ực cho đã khát. Uống xong, Nhân cởi chiếc áo khoác nâu của mình ra rồi tiến về phía nhà tắm.

Trong đầu Nhân lúc này vẫn còn đang rập rờn về đoạn hội thoại giữa Nhân và Tuấn còi lúc còn ở quán mỳ cay. Nhân không ngờ rằng Tuấn đã biết được bí mật thật sự của mình từ buổi chiều hôm học thể dục, khi mà Nhân đang đứng trên mái trường bắt Quaril vào lại chiếc lọ thủy tinh.

Kể từ lúc đó, Tuấn còi giấu nhẹm chuyện ấy đi và hành xử y như một người bình thường, chỉ có Nhân là cứ ấp a ấp úng như một người bất thường vậy.

Điều đáng nói ở đây là, khi nhìn thấy được những sự thật khủng khiếp đó, Tuấn không hề hoảng sợ hay xa lánh Nhân mà lại rất quan tâm đến những vấn đề mà Nhân đang mắc phải. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng cảm kích. Thế là từ nay Nhân không còn cảm thấy "tội lỗi" nữa rồi.

Cuối cuộc nói chuyện, Tuấn còi có hứa giữ bí mật cho Nhân và sẽ không kể chuyện này cho bất kì ai biết. Như vậy, Nhân đã bớt đi một mối lo ngại. Và tiếp sau đó, Nhân còn nhớ như in, Tuấn nói rằng nếu cậu cần giúp đỡ về việc bắt ba cái linh hồn quái quỷ đó thì Tuấn sẽ giúp Nhân và tham gia vào cuộc truy đuổi này. Có điều Nhân rất sợ để cho con chuột có cánh và Thanes biết vì nếu họ biết người ngoài đã biết chuyện thì cậu cũng không dám nghĩ đến kết cục sau đó như thế nào. Cho nên trước mắt Nhân cần phải suy nghĩ cho thật kĩ về vấn đề này...

Ào ào...

Dòng nước mát từ vòi sen chảy xuống, miên man qua da thịt Nhân và rửa trôi hết tất cả những suy nghĩ và mệt mỏi của cậu...

* * * * * *

Nhân sà ngay vào giường ngủ sau một ngày mệt mỏi. Chân tay cậu đã hoàn toàn rã rời vì mãi truy đuổi theo cái linh hồn chết tiệt kia.

- Ái chà chà... Về rồi là lao vào giường ngủ đó hả... - Con chuột có cánh bay lên giường và đáp xuống trên đầu Nhân - Không ngờ cộng sự của tui lại lười như thế này...

- Ờ... Tui mệt quá... Nói gì thì nói mặc kệ... - Giọng Nhân ngày càng não nề - Ông mở cặp ra đi sẽ thấy...

- Thấy gì taaa?... - Con chuột bay phóc về phía cái cặp trên bàn học rồi chui vào trong đó - Đồ ăn hả taaaa?...

...

- Ể!!!... Cái gì đây??...

Con chuột lôi ra từ trong cặp cái lọ thủy tinh chứa linh hồn thần mà Nhân mới vừa bắt được.

- Trời trời... Từ khi nào vậy?...

- Hồi lúc tan học thêm đó... Nó chạy nhanh quá trời... - Giọng Nhân càng ngày nhỏ dần rồi nhỏ dần.

- Tui nghi lắm mà... Nó là gì vậy? Ông bắt nó ở đâu? Có nguy hiểm lắm không?...

- Khò... khò...~

Lúc con chuột quay lại thì đã thấy Nhân ngái ngủ mất rồi.

- Hmm... Chắc là dùng sức nhiều lắm đây mà... Thôi thì để mai nói tiếp vậy... - Con chuột bay đến và kéo chiếc chăn ấm qua người Nhân.

Xong, nó cất chiếc lọ thủy tinh vào lại trong cặp và bay đến chổ công tắc đèn. Con chuột còn ngắm Nhân ngủ một lúc rồi mới gạt công tắc.

- Ngủ ngon nhé, chiến binh!...

Tạch...

* * * * * *

Tít... tít...

Nhân bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ đang reo inh ỏi ở trên bàn. Ánh ban mai đã chíu rọi qua khe cửa, in hằn lên giường Nhân một đường ánh sáng kéo dài đến tận trên tường.

- A... Đã dậy rồi à?... - Con chuột có cánh đang ngồi mân mê chiếc lọ thủy tinh chứa linh hồn thần ngày hôm qua - Sắp tới giờ đi học rồi đó, mau đi súc miệng đi...

- Ò... Tui biết rồi... - Nhân ngái ngủ.

- Hôm nay ông chịu khó ăn sáng ở ngoài nhá... Thanes bận giải quyết tí công việc nên phải đi rồi...

- Thanes đi rồi á? Từ khi nào vậy? Có chuyện gì xảy ra à?...

- Từ chiều hôm qua. Chỉ là một vài công việc lặt vặt với hội đồng thôi... - Con chuột ngước nhìn Nhân - Nhân này, tui muốn hỏi...

- Chuyện gì vậy?... - Nhân ngồi xích lại gần chổ con chuột.

Con chuột có cánh giơ cái bình thủy tinh về phía Nhân:

- Có phải cái linh hồn này là một tia sét không?...

- Ờ đúng rồi sao ông biết... - Nhân tròn xoe mắt.

- Ngày hôm qua lúc tui nhìn ra cửa sổ thì thấy sấm chớp quá trời. Ngay sau buổi chiều cỡ khoảng thời gian mà ông tan học thì không thấy gì nữa cả nên tui nghi là vậy...

- Nó là gì? - Nhân cầm chiếc lọ lên và ngắm nghía nó qua chút ánh sáng len lỏi vào phòng.

- Nó là Sorisk, có nghĩa là sét hay tia chớp. Sorisk khá là khó xơi đấy, không ngờ là ông có thể bắt nó được chỉ vỏn vẹn trong ngày hôm qua...

- À thì cũng nhờ...

Nhân định nói nhờ có sự giúp đỡ của Tuấn còi nhưng cậu chợt nhớ ra và khựng lại. Chỉ một tí nữa là cậu đã xì ra hết bí mật.

- ...nhờ tui nhớ lời chỉ dạy của ông đó haha... - Nhân cười trừ.

Con chuột xếp bằng và khoanh tay lại, giọng thán phục:

- Ái chà chà... Ấn tượng đấy. Ấn tượng đấy...

Nhân đứng dậy khỏi nệm và vươn vai. Xong, cậu bước về phía tủ áo và lấy bộ đồng phục của mình ra.

- Đi tắm đây chuột...

Con chuột liền bay lên cái cặp của Nhân và chui vào đó.

- Ê khoan đã. Sorisk đây rồi, còn Medi-teur đâu? Ông cất nó ở đâu vậy? Từ hôm qua tới giờ tui kiếm hoài không thấy - Con chuột vẫn loay hoay trong chiếc cặp.

- Me... Medi gì cơ?... - Nhân ngớ người ra.

Con chuột chui đầu ra khỏi cái cặp.

- Thì Medi-tuer đi chung với Sorisk đó... Ê đừng nói ông không bắt nó nha...

Đầu Nhân bỗng dưng như bật chế độ tính toán. Nhân đang tự vấn lại bản thân mình xem liệu hôm qua cậu đã bỏ lỡ những gì.

- Rồi xong. Bắt được Sorisk mà lại để Medi-tuer bỏ chạy...

- Hả... Vậy là lúc đó còn một linh hồn khác ở đó nữa à?

- Đúng rồi đúng rồi - Con chuột bay lại gần Nhân - Ông nhớ hôm qua thấy sấm sét inh trời hết không? Cái luồng ánh sáng mà chớp nhá liên tục trên bầu trời thành nhiều đường đứt đoạn đó, cái đó là sét, là Sorisk. Còn phần âm thanh mà ông nghe được sau mỗi lần sét đánh xuống, đó là sấm, là Medi-tuer. Sorisk và Medi-tuer luôn luôn đi song hành với nhau, mặc dù Sorisk lúc nào cũng đi trước một tí, để tạo nên hiện tượng sấm chớp mà ông thấy ngày hôm qua đó...

Nhân bắt đầu trơ mặt ra. Vậy là tóm lại, ngày hôm qua, Tuấn còi chỉ giúp Nhân bắt được Sorisk mà thôi. Còn cái linh hồn còn lại chắc là bị xổng mất rồi.

- Trời ơi tui có biết gì đâu...

- Mà ông để Medi-teur chạy mất cũng phải thôi. Nó là sấm, là âm thanh. Về cơ bản thì mắt người không nhìn thấy âm thanh được mà chỉ nghe thấy nó mà thôi...

Phải nói không có con chuột trong hoàn cảnh đó là một sự thiếu sót lớn. Hầu như Nhân vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được toàn bộ những linh hồn thần này. Phải chi con chuột có ở đó, cậu đã phong ấn thành công tới tận hai linh hồn rồi.

- Vậy giờ tui nên làm gì?... - Nhân gãi đầu khó chịu.

- Hmm... Để coi... Mất đi Sorisk chắc chắn Medi-teur sẽ không đi đâu xa lắm đâu, cùng lắm là chỉ lượn vòng vòng chổ ông bắt Sorisk à... Hay là cuối buổi học hôm nay ông quay lại chổ đó bắt nốt Medi-teur đi.

- Cũng được, hy vọng nó vẫn còn ở đó...

Và thế là Nhân bước vội vào nhà tắm để chuẩn bị cho một ngày mới.

* * * * * *

- Nè! Tổ trực đâu? Giặt giẻ lau bảng coi... Còn chưa quét lớp nữa hả? Lấy chổi quét cho mau đi các bạn ơi, một lát nữa là vào tiết rồi...

Vẫn như thường ngày tiếng con Vy kính cận vang vang khắp lớp vào đầu tiết thúc giục tụi lười trực nhật hoàn thành xong công việc.

Dãy bàn phía bên trái Nhân luôn là nơi tập trung của các anh tài, miệng mồm không ngừng hoạt động hết công suất vào đầu giờ.

- Vậy là, hôm qua mày để xổng mất một cái linh hồn gì đó à - Tuấn còi tròn xoe mắt hỏi.

- Đúng rồii... - Nhân thở dài - Lát tao còn phải quay lại chổ công trường kia nữa...

- Có cần tao đi chung với mày nữa không? - Tuấn còi đưa ra một lời đề nghị.

Thực tế, mọi thứ đến với Nhân một cách bất ngờ đã làm đảo lộn cuộc sống Nhân quá thể. Nhân hiểu rõ cảm giác đó như thế nào nên cậu càng không muốn cuộc sống của Tuấn cũng bị ảnh hưởng nốt.

- À thôi khỏi, có con chuột đi theo tao rồi. Tao không muốn nó biết chuyện giữa hai đứa mình đâu - Nhân trả lời.

- Thế à, là con chuột có cánh hôm bữa bay theo mày lên nóc nhà đó hả? Nhìn nó ngộ phết...

- Đúng rồi nó đó. Con chuột đó đôi lúc phiền kinh khủng... ~

- Rồi rồi... Nếu đã vậy thì thôi. Mày nhớ cẩn thận đó...

Nhân gật đầu.

- - - - - - - - - - - - - -
End Chapter 12

Nếu thấy hay hãy để lại 1 vote cho mình ❤

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me