Keep Going Everything You Need Will Come To You At The Perfect Time
31 tháng 12 - ngày cuối cùng khép lại hành trình của một năm sắp sửa qua đi. Cả gia đình tôi đều thức giấc sớm, hoàn tất bữa điểm tâm liền chia nhau mỗi người mỗi việc. Tôi và Hinata đảm nhận phần trang trí ngôi nhà theo sự hướng dẫn từ bà ngoại, còn dì thì trong bếp chuẩn bị Osechi cho những ngày đặc biệt vào dịp đầu năm mới.Các vật dụng trang trí để đón chào năm mới đều đã được chuẩn bị sẵn từ hôm trước nên công việc của tôi và em nhanh chóng được hoàn thành. Tôi di chuyển vào bếp lấy theo một hộp bánh quy rồi quay ra phòng khách để thư giãn một lúc trước giờ ăn trưa. Đặt chân đến phòng khách, tôi nhìn thấy hình bóng em đang ngồi xếp bằng dưới mái hiên nhà cách phòng khách tấm cửa kính. Mở chiếc tủ kéo trong phòng, tôi lấy ra một chiếc chăn bông không quá dày, tiến gần về hướng em. Nhẹ tay đẩy mở cánh cửa kính, tôi dịu dàng choàng chiếc chăn quanh cơ thể em._Em đang làm gì ngoài này vậy Shouyou? Đang là mùa đông, em có thể bị bệnh đấy. Em ngước ánh mắt nhìn tôi, vừa cười hì hì, vừa cảm ơn tôi. Em lại di chuyển ánh mắt lên bầu trời xám xịt ngày đông. _Anh đã thấy nó rồi đúng không? Vết sẹo bỏng ở sau lưng em.Em đã lựa chọn mở lời hỏi thẳng tôi thay vì tự giày vò bản thân trong đống suy nghĩ hỗn tạp. Tôi ngồi xuống cạnh bên em, đặt hộp bánh quy xuống sàn. _Ừ, anh đã thấy nó. Em gượng cười, hỏi tôi:_Trông nó thật kinh khủng và xấu xí lắm phải không?So với màu da trắng sáng của em, vết sẹo bỏng ấy chỉ là sạm màu hơn một chút. Nó tựa như một điểm nhấn khiến người khác có thể lập tức chú ý đến khi nhìn thấy tấm lưng trần của em. Tôi không rõ em đã tự nhìn nhận vết sẹo của mình thế nào suốt bấy lâu nay, riêng bản thân tôi thì chẳng hề thấy nó kinh khủng hay xấu xí. Tôi mở nắp hộp bánh quy, lấy một cái và từ tốn cắn một miếng._Theo suy nghĩ của bản thân anh, mỗi vết sẹo trên cơ thể chúng ta đều ẩn chứa mỗi câu chuyện trong chúng. Nó có thể là một chiến tích, một bằng chứng của sự sống hay một kỷ niệm trong hồi ức nào đó. Kiểu vậy. Nên là anh chẳng cảm thấy vết sẹo của em kinh khủng gì đâu. Tôi lấy thêm một chiếc bánh quy khác đưa sang cho em._Em ăn bánh quy không? Loại này khá ngon đấy.Em quay sang nhìn biểu cảm chân thành trên gương mặt tôi. Em phì cười, nhận lấy chiếc bánh. Lòng ngực trái của em đã chuốc bớt sự lo âu. Em trở lại lối cư xử thoải mái với tôi như trước đây. Chúng tôi cùng nhau trò chuyện về những dự định trong tương lai và chuyên ngành mà chúng tôi sẽ lựa chọn cho con đường đại học. Khoảng thời gian đón năm mới của gia đình tôi diễn ra thuận lợi như thường niên, chỉ có điều là bắt đầu từ năm nay, mâm cơm đoàn viên sẽ không còn sự tham gia của mẹ tôi nữa. Tôi và Hinata cũng có chuyến viếng thăm đền vào buổi chiều ngày mùng một, cầu nguyện cho một năm mới bình an. Kỳ nghỉ đông suôn sẻ kết thúc, chúng tôi quay lại trường học, vừa ôn bài cho kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào giữa tháng 1 và kỳ thi riêng vào cuối tháng 2, vừa chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ cao trung năm 3, đồng thời sẵn sàng cho buổi lễ tốt nghiệp sẽ diễn ra vào ngày xuân cuối tháng 3. Tôi lựa chọn cho mình lĩnh vực kinh doanh để thuận lợi phụ giúp và kế thừa gia đình trong công việc kinh doanh quán trọ đã được duy trì qua nhiều năm. Hinata thì lựa chọn theo đuổi chuyên ngành khoa học đời sống con người. Hai phân khoa khác nhau nhưng chúng tôi đều đăng ký nguyện vọng chung một trường đại học là Đại học Hyogo. Tuy vậy, chúng tôi vẫn chẳng thể cùng nhau sải bước đến trường như mọi lần. Tôi học tại Trường Kinh tế cơ sở Kobe Gakuentoshi, em lại học tại Trường Khoa học cơ sở Harima. Năm đầu tiên vào đại học, chúng tôi có kha khá thời gian trống nên hai đứa đã cùng tìm kiếm việc làm thêm. Tôi xin việc tại một cửa tiệm bánh ngọt, em thì được nhận vào một cửa hàng sách báo không cách xa cửa tiệm bánh là bao. Lịch học khác nhau, ca làm việc của chúng tôi cũng không đồng đều. Được hôm nào cả hai đứa trùng lịch làm việc, chúng tôi sẽ hẹn nhau tại một địa điểm cụ thể rồi cùng nhau về nhà. Đầu tháng 6 mùa hạ cùng năm ấy, tôi kiểm tra kỹ càng cuốn lịch, muốn chắc chắn rằng ngày 21 tháng 6 tôi phải có thời gian rảnh. Nó rơi vào thời điểm giữa tuần, tôi và em đều có lịch học trong buổi sáng hôm ấy, ca chiều chúng tôi lại cấn công việc bán thời gian. Tôi thở dài một hơi, rốt cuộc cũng chỉ có thể cùng em đón sinh nhật đơn giản vào buổi đêm. Ngày hôm đó, tôi hỏi xin bà chủ cửa tiệm bánh ngọt cho phép mình tan làm sớm. Tôi cũng mua một chiếc bánh kem cỡ vừa ngay tại nơi tôi làm việc. Tôi mang theo chiếc bánh kem ghé vào một cửa tiệm họa cụ rồi đến tiệm sách báo, ngồi đợi em xong ca cùng về nhà. Lúc chúng tôi về đến nhà, bà ngoại và dì đã hoàn tất bàn ăn đón ngày đặc biệt của em. Lại một năm nữa tôi được nhìn thấy em tươi cười thổi tắt nến sinh nhật. Khi mọi người đều đã ai về phòng nấy nghỉ ngơi, tôi đem theo họa cụ từng mua ở cửa hàng họa cụ buổi ban chiều, sang phòng em gõ cửa. _Shouyou à, anh vào được không? Em đang thả người nằm dài trên giường, từ trong phòng đáp lời tôi. _Anh mở cửa vào đi. Tôi vào phòng, tiến gần đến phía em. Tôi ngồi xuống cạnh bên em, lặng nhìn em một lúc. _Anh Atsumu? Gì vậy? Tự dưng cứ nhìn thế em xấu hổ. Tôi nhẹ cười. Bấy giờ tôi mới bắt đầu bày tỏ ý kiến của bản thân. _Shouyou này, em có thể cho anh mượn lưng của em một chút được không? Em trở nên lúng túng, một phần vì cảm thấy khó hiểu, một phần vì tự ti về vết sẹo bỏng nơi lưng. Tôi cũng liệu trước trường hợp em sẽ tìm cách từ chối. Có vẻ vết sẹo ấy đã trở thành nỗi ám ảnh khắc ghi sâu đậm trong từng thớ thịt khiến em khó lòng đối mặt với quá khứ. Tôi đành gác lại dự định của mình. _Không cũng không sao. Anh xin lỗi nếu đã khiến em suy nghĩ nhiều. Em nghỉ ngơi đi nhé. Tôi đứng dậy khỏi giường, mang theo họa cụ chuẩn bị trở về phòng mình. Bàn tay em đột ngột túm lấy đuôi áo tôi. Em không cất giọng nói với tôi câu nào, nhưng tôi có thể hiểu phần nào tâm tư ẩn chứa trong đôi mắt em. Em cũng chẳng hề mong bản thân phải mãi chịu sự giày vò tinh thần mỗi lúc nhìn thấy vết sẹo của mình phản chiếu qua gương. Chi bằng ngay lúc này, em lựa chọn đặt cược vào tôi để vượt qua nỗi ám ảnh quá khứ. Em dựng người ngồi thẳng, lưng phía đối diện tôi. Em cởi bỏ lớp áo thun, để lộ rõ vết sẹo bỏng trên tấm lưng trần. Tôi nhẹ chạm tay vào vùng sẹo, thấy em đã nhắm tịt đôi mi. Em vẫn còn nỗi lo sợ mỗi khi phải chứng kiến sự nhìn nhận của người khác đối với vết sẹo trên cơ thể mình. Tôi mở hộp màu đã chuẩn bị sẵn. Loại màu này tôi đã tham khảo ý kiến của chủ cửa hàng họa cụ, đảm bảo an toàn khi vẽ lên da. Tôi họa lên vùng lưng em một bông hoa hướng dương với phần nhụy là vết sẹo bỏng và bao quanh nó là những cánh hoa vàng. Trông bông hoa ấy thật hợp với em, một loài hoa của tháng 6 luôn hướng về phía mặt trời, tựa như em, một chàng trai của tháng 6 đầy nghị lực, luôn sải bước tìm kiếm ánh sáng tích cực cho cuộc đời._Được rồi, em có thể mở mắt. Em tới trước gương nhìn thử đi. Hinata nhanh chóng vọt khỏi giường, chạy đến trước gương nhìn tấm lưng của mình. Khóe môi em cong lên, miệng cười toe toét hệt như một đứa trẻ. Em xoay qua xoay lại ngắm nhìn hình vẽ trên lưng. Rồi em xoay người, lao ngược về phía tôi, ôm chầm lấy tôi. _Em chưa bao giờ nghĩ rằng vết sẹo của em có thể trở nên xinh xắn như thế. Cảm ơn anh. Em thích nó lắm. Để không làm lấm lem màu vẽ nên tôi không tiện ôm lấy em. Tôi không chắc là tôi có vẽ bông hoa đó xinh như em nói không, miễn em cảm thấy hài lòng, vậy là đủ. Hinata hí hửng nói với tôi: _Anh giúp em chụp lại vài tấm ảnh nhé? Một lát nữa phải rửa đi rồi.Tôi sử dụng điện thoại của em chụp lại vài tấm ảnh. Sau đó chúng tôi cùng vào phòng tắm, tôi giúp em rửa sạch màu vẽ nơi lưng. Tôi mừng là Hinata đã thích điều bất ngờ tôi giành cho em vào dịp sinh nhật. Bởi lẽ mục đích ban đầu của tôi cho việc này là mong em có thể có một cái nhìn tích cực hơn về khuyết điểm trên cơ thể em, vừa mong em có thể tiến gần hơn một bước trong quá trình vượt qua nỗi ám ảnh thuở xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me