LoveTruyen.Me

Keep Going Everything You Need Will Come To You At The Perfect Time

Ngày thứ 49 kể từ lúc mẹ tôi an nghỉ, sau mọi nghi thức theo phong tục truyền thống thờ cúng người đã khuất, gia đình cùng tôi mang hũ tro cốt của mẹ đến khu vực phần mộ gia tộc để chôn cất. Nếu biết trước sớm ngày tôi phải ôm hũ tro cốt của mẹ trong vòng tay thế này, tôi mỗi ngày trong quá khứ đều đã dịu dàng ôm lấy mẹ, nói lời yêu thương mẹ nhiều hơn.

Sức khỏe tâm thần dần thay đổi theo chiều hướng tiêu cực. Tôi không còn cảm giác vui vẻ, không ăn cũng chẳng hề thấy đói. Buổi đêm dẫu có nhắm mắt chặt đến mức nào tôi đều khó có thể chìm vào giấc ngủ. Mỗi việc nằm nghỉ trên giường cũng khiến tôi cảm thấy cơ thể mình thật mệt mỏi. Thế nhưng khi mọi người hỏi thăm tôi có vấn đề gì không, tôi đều sẽ vô cùng bình tĩnh mà đáp bản thân ổn và cảm ơn họ đã quan tâm.

Những suy nghĩ kỳ lạ dần dần xuất hiện trong tâm trí tôi. Tại sao tôi lại được sinh ra? Tôi đang sống vì điều gì nhỉ? Nếu tôi không tồn tại, liệu rằng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp hơn chứ? Hinata sẽ không phải vì tôi mà hứng chịu những nỗi tổn thương không đáng có. Mẹ cũng sẽ không phải vì tôi mà sống trong sự tự dằn vặt bản thân khi mẹ chẳng thể cho tôi một gia đình trọn vẹn và rồi sinh bệnh đột ngột rời bỏ tôi chẳng kịp nói lời từ biệt.

Mẹ bây giờ có lẽ đã đặt chân đến một vùng đất mới nơi mà tôi chẳng thể nào nhìn thấy được hình bóng của bà ấy. Hinata cũng không còn cần bận tâm tới tên cặn bã từng gây chuyện với tôi. Mọi thứ đã ổn rồi. Và có lẽ, nếu tôi chết đi lúc này, mọi thứ vẫn sẽ tiếp diễn ổn thôi.

Hôm đó là một buổi chiều tà tan trường vào một ngày trong tháng 10 năm cuối cao trung, tôi sải bước về nhà một mình còn em thì đến thư viện trường tìm sách. Dừng bước chân nơi giữa đoạn đường về nhà, tôi xoay người, tiến sang con đường khác. Tôi tìm đến một tòa nhà cao tầng tại khu vực vắng người cách trường tương đối xa. Khu vực này chỉ còn vài ngày nữa sẽ giải tỏa.

Thang máy trong tòa nhà đã ngừng hoạt động. Tôi tìm cầu thang bộ, bước từng bước chân từ tốn từ tầng đầu tiên lên tận sân thượng. Tòa nhà cao hơn hẳn 20 tầng ấy vậy mà tôi đã bước liên tục không chút cảm giác mệt mỏi.

Tôi tiến gần đến bức tường ngăn cách giữa cơ thể tôi và khoảng không trước mắt. Tôi cúi nhìn mặt đất cách xa mình hàng chục mét, lại ngước mắt nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Ý nghĩ về sự tội lỗi lần nữa xuất hiện trong tâm trí tôi. Chắc sẽ không quá lâu để người dân sống gần khu vực này phát hiện nơi đây có một thi thể nam giới nằm trên mặt đất be bét máu. Có lẽ họ sẽ ám ảnh cả đời vì tôi mất.

Tôi tìm vật dụng có thể giúp tôi tạo thành chiếc cầu thang nhỏ để dễ dàng leo lên và ngồi trên bề dày mặt ngang của bức tường. Tôi vừa cố định được vị trí ngồi, gió trời vừa đúng lúc ngừng thổi. Tôi đoán là ông trời đã có lòng tốt giúp đỡ, cho tôi toàn quyền quyết định thời gian và hướng để ngã người.

Đôi đồng tử vàng sẫm màu bao quát mọi khung cảnh rộng lớn trước mắt. Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân buông thả trong không trung rồi đập toàn bộ cơ thể xuống nền đất. Khi đó, toàn bộ xương trong cơ thể tôi sẽ gãy nát, thậm chí là vụn thành từng mảnh, một vài chiếc xương còn có thể sẽ đâm xuyên qua da thịt, nhô hẳn ra bên ngoài. Nội tạng trong cơ thể cũng sẽ không tránh khỏi bị dập nát nặng nề. Xương sọ có lẽ cũng sẽ khó giữ nếu tôi tiếp đất bằng đầu, các mô não sẽ văng tung tóe trên nền đất.

Kết thúc tưởng tượng kinh hoàng, tôi lại nhớ về những ngày tháng bình yên trong quá khứ, bắt đầu từ thời điểm mà tôi gặp gỡ em tại nhà bà ngoại. Tôi ước gì tôi có thể quay lại khoảng thời gian đó và được sống mãi trong những ngày tháng đơn giản mà hạnh phúc.

Tôi cứ mãi hồi tưởng và suy nghĩ thật nhiều về những điều tôi từng trải qua. Màn đêm đã bao chùm khắp chốn từ lúc nào tôi cũng chẳng hề hay biết. Tôi nhắm nghiền đôi mi, mấp máy đôi môi tự độc thoại.

Thật may mắn khi ngày ấy tôi được gặp gỡ em. Em có lẽ sẽ không biết được rằng tôi đã cảm thấy hạnh phúc thế nào. Em tạo cho tôi thật nhiều điều vui vẻ, bù đắp cho tôi những niềm vui tuổi thơ mà một đứa trẻ như tôi xém chút nữa đã không thể cảm nhận được. Tôi thật muốn ở cạnh bên em và cùng em tận hưởng nhiều niềm vui hơn nữa.

Tiếng bước chân nhẹ khẽ sát lại gần chỗ tôi ngồi.

_Vậy thì tiếp tục cạnh bên em đi.

Giọng nói quen thuộc không thể nhầm lẫn ấy cất lên, cắt lời độc thoại của tôi. Tôi chầm chậm hé mở đôi mi, xoay đầu theo hướng phát ra âm thanh. Hinata đang đứng gần kề tôi cùng những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đỏ bừng của em.

Tôi bình tĩnh mở lời hỏi em:

_Sao em lại đến đây?

Em không trả lời câu tôi hỏi mà hỏi ngược lại tôi.

_Anh muốn nghe em kể chuyện không?

Tôi khó hiểu nhìn em. Sao tự dưng lại muốn kể chuyện vào lúc này cơ chứ? Tôi vẫn gật đầu đồng ý chấp nhận lắng nghe.

Em kể cho tôi nghe một câu chuyện không tên, chẳng phải truyền thuyết, cũng chẳng phải cổ tích. Trong câu chuyện của em, có hai đứa trẻ vô cùng thân thiết, chúng luôn là điểm tựa tinh thần vững chắc của đối phương. Một ngày nọ, đứa trẻ thứ nhất bỗng không còn dáng vẻ vui tươi, còn đứa trẻ thứ hai dẫu có bị phớt lờ thế nào đều tìm cách âm thầm quan tâm đứa trẻ thứ nhất. Đứa trẻ thứ nhất đã bày tỏ sự thắc mắc với đứa trẻ thứ hai.

Hinata ngừng lời kể, em quay sang hỏi tôi.

_Anh có đoán được đứa trẻ thứ nhất đã hỏi gì không Atsumu?

Tôi lắc đầu. Em tiếp tục kể.

_Đứa trẻ thứ nhất đã hỏi rằng

"Tại sao cậu lại quan tâm đến tớ nhiều như thế chứ? Mặc kệ tớ không phải sẽ đỡ phiền phức cho cậu sao?"

Và đứa trẻ thứ hai đã bảo rằng

"Trừ khi mặt trời không còn tồn tại trong vũ trụ, khi ấy tớ mới không quan tâm cậu nữa."

Tôi biết hai đứa trẻ trong câu chuyện ngắn không tên của em không ai khác là bản thân tôi và em. Dẫu cho câu trả lời của đứa trẻ thứ hai không bám sát vào ý câu hỏi của đứa trẻ thứ nhất, tôi vẫn nhận ra được em đang muốn gián tiếp nói lên điều gì. Trong cái tên Hinata Shouyou có mang theo ý nghĩa mặt trời. Tôi không biết mấy triệu năm nữa Mặt Trời liệu có biến mất khỏi vũ trụ không, nhưng em là con người và rồi em sẽ biến mất theo quy luật tự nhiên vốn có trong cuộc sống của nhân loại. Em đang muốn gián tiếp diễn đạt với tôi rằng, tôi là một người đặc biệt quan trọng trong trái tim em. Em sẽ quan tâm tôi đến tận lúc em không còn khả năng để tiếp tục tồn tại nữa.

Hinata chỉ tay xuống khu phố lung linh đèn điện, lần nữa cất giọng bảo tôi:

_Nhìn kìa anh Atsumu, anh có cảm thấy khu phố sáng đèn buổi đêm nhìn từ trên cao rất đẹp không? Chẳng biết còn bao nhiêu vẻ đẹp khác mà chúng ta chưa được chứng kiến nhỉ? Anh có muốn cùng em khám phá chúng trong tương lai không? Chắc là sẽ tuyệt lắm đó.

Sự xúc động đột ngột trào dâng nơi lòng ngực tôi. Những câu nói của em khiến tôi nhận ra mình còn có rất nhiều thứ muốn thực hiện. Tôi vẫn chưa được đặt chân lên làn cát biển mỗi buổi sáng sớm để đón chào bình minh, chưa được tự tay làm những chiếc bánh mang hương vị tôi thích, tôi cũng muốn được một lần yêu lấy chính mình... và hơn tất thảy cả những điều đó, tôi muốn được yêu thương em và gia đình của mình nhiều hơn nữa. Và đúng như lời em nói, tôi thật sự muốn được cùng em khám phá thêm nhiều vẻ đẹp khác của cuộc sống.

Trong thoáng chốc, tôi đã cảm thấy hối hận đối với quyết định tự sát của bản thân.

Ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn nơi quê ngoại, tôi nhẹ cười, đáp lời em:

_Được. Trong tương lai, chúng ta sẽ cùng ngắm nhìn thật nhiều điều xinh đẹp mới mẻ khác. Giờ thì về nhà thôi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me