LoveTruyen.Me

Kg

"Em về quê đây anh."

Yoongi đang lật quả trứng trong chảo, vì câu nói của Taehyung mà đột ngột dừng mọi động tác. Gần nửa phút mới làm như chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn cậu đang chật vật bưng vali cùng túi xách xuống cầu thang. Âm thanh va đập của bánh xa cùng sàn gỗ vang lên rõ mồn một trong phòng khách nhỏ nhắn, lấp mất tiếng thở dài của anh.

"Sao bảo ở lại đến cuối năm ?"

Taehyung không đáp lời. Cúi người xếp vài chiếc áo thun trắng lên bàn.

Ký ức như một bộ phim cổ, máy quay chất lượng kém khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Taehyung nhớ về thuở niên thiếu cùng anh chạy trên cánh đồng cỏ lau, có cảm giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm được mây trắng bồng bềnh. Cả hai ngồi dưới cây ngân hạnh đang thay màu, anh vẽ lên một tương lai đẹp đẽ cho cả hai, nói rằng đến khi kiếm được thật nhiều tiền sẽ đón em lên Seoul cùng, đưa em đi học nhiếp ảnh.

Em khi ấy gọi tắt thế giới này là anh.

Em đưa anh ra bến xe vào một hôm mưa đổ như bão sắp ghé, anh càu nhàu về việc chiếc áo thun trắng lấm lem những vết bẩn, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc em giục mau về, lười biếng trao em một cái ôm chẳng có hơi ấm. Em nép mình trong con ngõ vắng, nhìn chiếc xe cũ chở anh lao đi trên đoạn đường vừa lát sỏi, cũng không biết ô rơi khỏi tay từ bao giờ.

Thanh xuân là một giấc mơ trưa đẹp đẽ. Tỉnh ngang giữa chừng không cách nào tìm lại.

Mỗi đêm em đều tưởng tượng đến cảnh anh về Daegu, nở nụ cười mềm tựa nắng xuân nói với em rằng anh đã kiếm đủ tiền, chúng ta có thể bên nhau một đời, sau đó em sẽ can đảm nói nhữg điều mình chôn giấu bấy lâu.

Rằng, em thương anh biết mấy.

Lại không ngờ cả cơ hội bày tỏ cũng thành xa xôi.

"Ăn bữa sáng đi. Xong anh đưa ra bến xe."

Yoongi nhìn bóng dáng cao gầy của Taehyung đứng trước cánh cửa, cuối cùng cũng không nhịn được cất lời.

Anh giả tạo chết đi được. Rõ ràng biết rõ tất cả lại làm như không biết gì.

Thế giới của người trưởng thành vốn chẳng giống phim ảnh, làm gì có chuyện lâu ngày sinh tình, nếu có hợp ắt có tan. Vốn đã thành đương nhiên.

"Em đi đây."

Tiễn em về không biết bao nhiêu lần. Chỉ là lần này dường như chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

Yoongi mấy ngày nhốt mình bên trong studio, Jeongguk một bước không rời. Quấn lấy anh giống cái đuôi nhỏ, cả studio đầy ắp đồ đạc của nó, anh có cảm giác con Hải Âu kia mới là chủ nhân chốn này, anh như thằng mặt dày vác mông đi ở nhờ.

Jeongguk có chút ồn ào, mấy lần mở nhạc lên nhảy nhót ầm ĩ trên ghế sô pha chọc anh cáu đến nỗi ném dép đuổi về, xong chỉ cần cậu dỗ ngọt vài câu dụi dụi vài cái là lại đâu vào đấy ngay. Jeongguk biết anh đang buồn chuyện của Taehyung, lại chẳng biết giải quyết thế nào cho phải, thành ra mới xoắn quẩy làm lăng quăng nháo loạn mong anh vui, ai ngờ kết quả thu về không như mong đợi, thành ra mặt cứ xụ xuống như bong bóng hết hơi.

Điện thoại nhảy sang bài Ma City, Jeongguk vất vả kìm xuống cảm giác muốn vung tay vung chân, chỉ có thể ở trên sô pha nhún lên nhún xuống.

"Chuyển bài ngay."

"Ơ ? Đang hay mà anh."

"Hay cái mông."

Cái thằng cha SuGa gì đấy, tự tâng bốc mình là thứ đáng quý nhất Daegu nghe mà mắc mệt, rồi có ngày chú flop dập mặt, lúc đó Agust D anh đây mới là viên ngọc Daegu đưa nền âm nhạc Hàn Quốc ra thế giới.

Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ phím lạch cạch, Jeongguk buồn chán ngó nghiêng xung quanh, trên giá cao có cây guitar cũ dính bụi, hình như đã lâu lắm rồi anh không chạm đến. Nghĩ thế nào cuối cùng mon men đến gần lấy xuống, guitar với mấy vết thủng vết xước, băng keo cá nhân đủ màu sắc giăng khắp nơi lỏng lẻo sắp bung ra, nhưng dây đàn mới cóng như vừa được thay.

Hơi thở của một người

Từng nhịp nặng nề biết bao nhiêu

Tôi làm sao có thể đong đếm được

Chiều sâu trong từng lần hít thở

Tôi cũng chẳng sao hiểu hết

Nhưng không sao đâu mà

Vòng tay tôi vẫn luôn ôm lấy người.

Người đã thực sự vất vả rồi.

Gảy lên những nốt vụng về và hát bằng cả tấm lòng.

Yoongi đeo tai nghe nhưng vốn dĩ chẳng có tâm trạng chơi nhạc, giật mình khi nghe thấy giọng em nhưng chẳng có ý định quay lại, dạo này rất nhiều việc ập lên vai, anh thừa nhận mình với thế giới này thực sự có chút không chống đỡ nổi, theo thời gian tổn thương chất chồng và nghẹn ứ nơi lồng ngực.

Người thực sự vất vả rồi.

Mỗi đêm trằn trọc trên giường, anh luôn ước có ai đó ôm lấy mình và thì thầm. Rằng anh không cần cố gắng nữa, rằng Seoul xa hoa không phải nơi anh thuộc về, rằng anh hãy khóc như một đứa trẻ vì người can đảm là người dám thể hiện cảm xúc thật.

"Em thương anh."

Jeongguk ôm lấy bờ vai gầy kín đáo run rẩy từ phía sau.

Cậu nhớ về những ngày rạng sáng, cùng anh ngồi ở bến xe buýt, nhìn dòng người qua lại dần đông lên, đèn đường lần lượt tắt nhường sân khấu cho mặt trời. Mỗi người một cuộc đời, một cuộc sống khác nhau, anh nói với cậu chẳng cách nào đong đếm được thương tổn của người khác, câu nói thời gian là liều thuốc chữa lành không phải lúc nào cũng có tác dụng. Dù ở tầng lớp nào, phàm là con người thì đều ôm đau đớn.

Jeongguk nhìn bình minh chậm chạp ôm lấy anh, thở ra một hơi lạnh buốt, mỉm cười vuốt chóp mũi đỏ ửng của đối phương.

Cho em thương anh ngược mưa, ngược gió, ngược hoàng hôn.

Thương anh từ ngày tóc mềm như nắng đến lúc phủ sương đêm.

Em bỏ thế giới này nguyện thương anh.

鄭.

Nghỉ lễ vui không mấy cậu ?

Coi như đây là quà 2.9 muộn của bạn Thạc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me