LoveTruyen.Me

Kg

Yoongi cẩn thận vén cho TaeHyung cái chăn, chân tay loằng khoằng rơi hết xuống sàn, may là có cái lò sưởi dưới này không có mà chết ốm, con trai hai mấy tuổi đầu rồi vẫn cứ ngơ ngáo xuề xòa, mái tóc bạch kim bắt nắng sớm đến mức anh thấy mắt mình nhức nhối, chỉ muốn nắm đầu nó dậy đi nhuộm đen, chả hiểu sao mẹ lại cho nó làm quả đầu này, trông có giống mấy thằng ca sĩ dở hơi trên TV không cơ chứ, mặt mày thì nhem nhuốc tối qua cứ dùng dằng không chịu đi tắm, càng nghĩ càng thấy bực mình chất ngất, Yoongi cúi người nhặt chiếc gối dính bim bim ném vào mặt nó, thành công gọi con sâu ngủ dậy.

Con sâu lầm bầm gì đấy trong cuống họng, vài giây sau rúc đầu vào sâu hơn trong chăn, cọ cọ chà chà, chả ra cái thể thống cống rãnh gì, nhìn cứ như con lăng quăng đến thời kỳ tiến hóa.

"Có dậy ăn sáng không thì bảo ?" Yoongi đạp vào mông nó vài phát, cái thằng dẩm này, bao tuổi rồi còn chơi quả quần in hình vịt vàng.

"Ư."

"Ư cái củ chuối nhà mày."

TaeHyung vò đầu, mờ mịt ngồi dậy, nhìn anh đang chống hông rống giận thì cười toe toét, khoe khuôn miệng đáng yêu trị giá ngàn đô, dang hai tay nghiêng đầu làm nũng.

"Anh, bế em dậy."

Yoongi cũng không phải lần đầu thấy thanh niên ngáo này như thế, thở dài, ngày xưa nó bé hơn anh còn bốc vác được, giờ nhìn đống cơ với múi bụng của nó kìa, anh thương xương lưng lắm, không muốn chơi mấy trò trẻ con này đâu. Miễn cưỡng tiến đến kéo nó dậy.

"Giật mình chưa."

Thanh niên ngáo kia dùng một chút sức đã kéo được anh đổ ập lên người mình, rúc vào cổ anh hít ngửi như chó con.

"Yoongi của em thơm quá nhiều. Cho em bobo cái nào."

Yoongi chưa kịp gào lên chửi thề đã bị tiếng nói quen thuộc ở sau lưng dọa cho phát khiếp.

"Hạnh phúc ghê."

Jeon Hải Âu mặt đen xì, mắt híp lại nhìn cặp đôi đang tình tứ trên ghế sô pha hôm qua cậu có nụ hôn đầu, tay xách đống đồ siết chặt như sắp ném thẳng vào bản mặt nham nhở của TaeHyung.

"Em đến lúc nào ? Sao không gọi anh ?"

"Em ngồi chờ chán chê đấy chứ. Gõ cả cửa mà không ai nghe nên tự mò vào."

Yoongi đứng dậy chỉnh lại quần áo, ngửi thấy mùi dấm chua trong không khí liền quay lại liếc TaeHyung như muốn bổ đôi thằng nhỏ ra xào lăn, quay sang cười hiền kéo tay Jeongguk vào bếp.

Cũng chẳng phải xa lạ gì nhau, TaeHyung là con nuôi của bố mẹ anh, quanh năm nghịch chó chọc mèo không ham vật chất, thỉnh thoảng lại lên chơi với anh vài hôm, tính tình dở dở hâm hâm, Jeongguk đợt trước bị TaeHyung phá bao nhiêu kế hoạch lãng mạn cùng anh, kể ra với thanh niên ngáo này cũng là thâm thù đại hận.

Kể ra thì, TaeHyung rất hiểu chuyện, mấy lần trước cũng chỉ là vô tình mà thôi, biết Jeongguk sang đây để tâm tình với anh bèn ôm bát ngũ cốc ngập sữa ra ghế sô pha ngoan ngoãn khoanh chân ngồi ăn, không lảng vảng trong bếp cản trở người ta chim chuột.

Jeon Hải Âu gọt xong xuôi quả táo, nhìn thanh niên ngáo chăm chú xem siêu nhân gao bèn nhếch mép khinh bỉ, coi như đằng ấy biết điều, thử làm loạn xem, đằng này sẽ bưng đằng ấy cùng cái ghế sô pha vứt ra ngoài sân.

Bên cạnh là Yoongi đang chuyên tâm ăn canh gà hầm, liên tục gật gù tay nghề của mẹ Jeon đã ngang ngửa đầu bếp nhà hàng năm sao mất rồi, còn thương anh ơi là thương, cho anh hai cái đùi lẫn thật nhiều nhân sâm, ăn một miếng lại thèm ăn miếng nữa, ăn hết bát lại muốn vứt tiền đồ mà sang nhà Jeongguk mang luôn cái nồi về ăn.

Mấy ngày đầu tán tỉnh, Yoongi bé như que kẹo bông gòn bị teo vì gió vậy đó, cái mặt nhỏ hơn cả bàn tay của Jeonguk, nhìn anh cầm ô đi ngược gió chỉ sợ anh cùng cái ô bay luôn lên trời, xương sườn lộ hẳn ra ngoài, má hóp lại trông thương không thể tả. Giờ, bụng núng nính mỡ, má thì như đắp vào hai cái bánh gạo, mềm mịn còn có độ đàn hồi, cắn hay nhéo gì đều siêu đã luôn. Jeonguk có cảm giác vô cùng thành tựu, công cậu vượt mưa vượt gió vượt mọi lần phũ để nuôi anh béo tròn, ngắm anh nhai thôi cũng thấy no mất tiêu, đợi ăn nhắc mãi mới miễn cưỡng cầm bát gẩy gẩy mấy hạt cơm cho có lệ.

"Ơ. Này này."

Yoongi cản lại khi đầu đũa của Jeongguk  chạm đến bát thịt xào, mẹ Jeon rất thương anh, đồ ăn mà cậu bảo mang sang cho anh là tỉ mỉ làm vừa khẩu vị của anh luôn, anh lại thuộc dạng ăn cay, cái gì cũng phải cho xíu ớt tươi hoặc ớt bột mới ngon. Thế nên nhiều khi cũng tự trách lắm, vì Jeongguk không biết ăn cay nên mẹ Jeon thường làm hai phần, giờ tự nhiên ăn phần của anh, lát nữa lại tu hết chai nước 2,5 lít cho xem, rồi vật ra ăn vạ đến khi hết cay mới thôi.

"Em ăn thử thôi mà."

"Ăn thử làm gì ?"

"Sau này về chung nhà với nhau, em còn biết để nấu cho Vịt ăn chớ."

Yoongi húng hắng ho, đỏ mặt quay sang chỗ khác: "Anh chưa có nói sau này ở chung với mày."

"Vịt không ở với em thì em ở với Vịt."

Yoongi chính thức cạn lời. Jeon Hải Âu đạt được thành công thì toe toét khoe răng thỏ, đưa cho anh đĩa táo, đứng dậy gom bát đũa đi rửa, tâm trạng phấn khởi đến nỗi hát líu lo.

Yoongi với điều khiển tắt TV. Lấy cho Jeongguk cái nón với áo khoác tiễn cậu ra cửa, TaeHyung nằm ngủ còng queo trên sàn nhà từ bao giờ.

Anh không nỡ để thanh niên ngáo ở nhà một mình, mà lôi nó đến studio thì nó phá cho banh hết, đành ở lại canh chừng nó, Jeongguk vì thế mà tâm trạng không vui, hậm hực về nhà làm báo cáo với lại viết sách, chần chừ ở ngưỡng cửa không muốn đi, nhìn cái mặt phụng phịu đáng yêu thế kia anh cũng chẳng muốn vào nhà, cứ im lặng nhìn cậu đá mấy chiếc lá khô.

"Nắng sắp lên đến đỉnh rồi đấy."

"Em biết rồi."

Jeongguk bĩu môi, kéo Yoongi vào ôm siết một cái. Chậm chạp quay lưng đi về.

Yoongi nhìn theo cậu cho đến khi bóng lưng cao lớn khuất sau ngã rẽ, mỉm cười bước vào nhà.

Điện thoại reng chuông báo tin nhắn.

Của Yoongi:

Anh đó

Anh là của em

Em thương anh

Anh phải chịu trách nhiệm

Anh phải gả cho em

Anh thử từ chối coi

Em nhảy cây chanh cho anh coi.

Yoongi cười đến nỗi gục xuống sàn.

TaeHyung vừa tỉnh dậy, bị dọa cho giật mình mếu máo, chết thật, phải báo cho mẹ Min thôi, anh Yoongi làm việc nhiều quá dẫn đến thần kinh không ổn định mất rồi.

Jeongguk về đến nhà cũng chưa thấy anh nhắn tin lại, tủi thân bó gối ngay kệ để giày, mắt thỏ híp lại trông đến tội, chuẩn bị chạy vào bếp mách mẹ Jeon thì điện thoại vang thông báo.

Của JK:

Ừa.

Anh gả cho em.

Mẹ Jeon thấy con trai cưng buồn thiu, vội vàng cất tạp dề chạy ra an ủi, ai ngờ chưa đầy 3 giây nó đã trở mặt cười như thằng khùng. Ngẩn người, khóe môi giật giật.

Giới trẻ bây giờ thật kỳ quặc.

鄭.

: Mọi thắc mắc và góp ý vui lòng liên lạc tài khoản instagram bluelnx.___ hoặc tài khoản facebook Trịnh Thạc.

: Nhóm riêng tư trên facebook - Zaika, Come Here. ✿, với mục đích thông báo các chương truyện mới hoặc mở order ficbook.

: Chương này chưa được kiểm tra chính tả và lối hành văn, tôi sẽ chỉnh sửa thật sớm vào ngày nào đó.

: Tôn trọng và yêu thương bản thân. ♡

: Cảm ơn cậu đã ủng hộ và dành tình cảm cho Some. ♡

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me