LoveTruyen.Me

Kha Chuong Shmily

Có lời nói rằng thích chính là không ngừng nghĩ, không ngừng mơ, không ngừng chờ mong những tương tác từ đối phương, cho dù đó chỉ là những điều vụn vặt nhất.

______


Ngày đầu tiên, Châu Kha Vũ cập nhật tình hình cho Lưu Chương gần như mỗi hai tiếng một lần trừ tám tiếng đi ngủ. Lên tàu nhắn một tin, xuống tàu nhắn một tin, về đến nhà nhắn một tin, ăn cơm xong nhắn một tin. Lưu Chương bên này thì giả vờ tỏ ra thờ ơ, nhắn lại hỏi cậu về rồi thì tập trung nghỉ ngơi, nói chuyện với gia đình đi chứ cứ ôm điện thoại nói chuyện với anh cả ngày như này làm gì.

"Còn không phải vì em lo cho anh à?"

"Anh lớn hơn em ba tuổi đấy."

"Nhưng anh vẫn thấp hơn em."

À được rồi, giờ còn lôi cả chuyện chiều cao ra nói nữa hả? Châu Kha Vũ, em không biết chiều cao của đàn ông chân chính phải là tính từ trên trời xuống đến đỉnh đầu à?

"Kệ em, lo cơm nước đi, anh đi tắm."

Lại đến khuya, Lưu Chương đang chơi game với Lâm Mặc thì thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi video. Lâm Mặc thấy anh nhíu mày ngó sang bên liền tò mò hỏi.

"Sao đấy?"

"Có người gọi video."

"Ai cơ? Ngoài em ra còn có ai gọi video cho anh à?"

"... Châu Kha Vũ."

"..."

Cuối cùng Lưu Chương vẫn quyết định tạm dừng ván game, trượt màn hình nhận cuộc gọi, góc camera từ mặt bàn hất lên chỉ nhìn thấy góc cằm của anh.

"Anh chưa ngủ à?" - Châu Kha Vũ ở đầu dây bên kia có vẻ đang ngồi trên giường, hơi cúi đầu nhìn vào điện thoại.

"Anh đang chơi game với bạn, nay đi lại mệt rồi sao chưa ngủ đi?"

"Em không mệt, hơn mười hai giờ rồi đấy, sao anh chưa ngủ nữa?"

"Này Châu Kha Vũ, em nói xem, anh vất vả làm tiểu luận cuối kỳ hơn hai tuần giờ mới được thư giãn, ngủ muộn một hai hôm cũng có sao đâu."

"À..."

"À cái gì?" - Lưu Chương lúc này mới ngó xuống nhìn vào camera, thấy gương mặt đẹp trai của cậu nhóc cùng nhà đang hiện rõ trên màn hình - "Em gọi chỉ để giục anh đi ngủ thôi đấy à?"

Thực ra Lưu Chương không hề tức giận. Phát hiện thú vị rằng Châu Kha Vũ mỗi khi muốn quan tâm anh đều thể hiện rõ sự vòng vo và ngại ngùng khiến anh chỉ muốn trêu chọc cậu một chút. Anh liếc thấy Châu Kha Vũ bên kia hơi mím môi, cậu thậm chí phải chờ thêm vài giây mới nhẹ giọng đáp lại câu hỏi kia của anh.

"Không có, định hỏi nay anh ăn uống thế nào rồi có làm đúng lời em dặn không thôi. Nhưng mà nhìn anh vẫn vui vẻ béo tốt thế em yên tâm rồi." - Nói đến đây, Châu Kha Vũ như nghĩ ra gì đó liền hơi nâng khóe miệng - "Như này gọi là nỗi lòng người cha phải xa con mình đấy, anh không hiểu được đâu."

"Có mà em là con anh ý, mau đi ngủ đi, em còn thức nữa nhất định sẽ cao hơn hai mét."

Lưu Chương phì cười, đoạn cầm điện thoại lên vờ quát nạt Châu Kha Vũ rồi nhanh miệng chào tạm biệt.

Đến khi anh quay lại với ván game dang dở mới phát hiện nãy giờ mình chưa hề tắt micro.

"Mặc Mặc, em đâu rồi?"

Lưu Chương nghe thấy bên phía Lâm Mặc phát ra vài âm thanh sột soạt, sau đó là tiếng cậu tặc lưỡi một cái.

"Muốn nghe cái này không?"

"Nghe cái gì?"

"Giả sử em mà không biết Châu Kha Vũ, em còn tưởng anh đang có người yêu."


Lưu Chương sống chết phản đối suy nghĩ kỳ quặc của Lâm Mặc, còn nói cậu chưa bao giờ yêu đương thì làm sao phân biệt được. Lúc nghe vậy, Lâm Mặc chỉ khinh bỉ trả lại một câu.

"Em không yêu đương vì đặc thù nghề nghiệp, chứ đâu có giống như anh."

Lưu Chương chưa biết cãi lại thế nào chỉ biết giận dỗi vào phòng bếp kiếm đồ ăn. Khi anh với tay lấy lon nước ngọt cuối cùng trong thùng thì thấy trên đó có đính kèm một mảnh giấy.

Nếu thấy mảnh giấy này thì có nghĩa là anh đã uống hết nước ngọt trước khi em về, như vậy là nhiều hơn một lon một ngày rồi nên trong vòng nửa tháng tới em sẽ không mua thêm nước ngọt cho anh nữa.

"...???"

CHÂU KHA VŨ, ở đâu trong cái nhà này cũng có bóng dáng của Châu Kha Vũ.

Thế nhưng người thật lại đang ở xa lắc xa lơ cách đây tận hơn hai tiếng đi tàu.

Lưu Chương hết từ trạng thái bực bội chuyển sang ủ rũ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại quyết định thả lon nước ngọt cuối cùng kia vào thùng, máy móc rót một cốc nước lọc mang về phòng ngủ.

Lưu Chương đã nhìn màn hình điện thoại tối đen được gần hai mươi phút. Sau cái lần anh càm ràm Châu Kha Vũ về tần suất nói chuyện, hôm sau cậu liền ngoan ngoãn nghe lời mà chỉ gửi vài tin nhắn báo nay mình sẽ đi thăm họ hàng và dặn anh đừng uống nhiều nước ngọt. Ban đầu, Lưu Chương còn gật gù nghĩ mình thật tốt bụng và Châu Kha Vũ thật biết nghe lời, như này anh sẽ bớt phải suy nghĩ đến cậu và cậu thì có thể dành thời gian với gia đình nhiều hơn. Thế nhưng, ngay buổi chiều hôm đó, khi đổ nốt phần canh gà vào nồi để đun lại, trong đầu Lưu Chương liền xẹt qua một câu hỏi và chút cảm giác bất mãn.

Sao giờ này Châu Kha Vũ còn chưa nhắn tin hỏi mình đã ăn cơm chưa?

Lưu Chương bị suy nghĩ này của chính mình dọa sợ, sau đó đành phải lắc lắc đầu thuyết phục bản thân rằng có lẽ anh đã quen được Châu Kha Vũ "cơm bưng nước rót" tận miệng đã quen rồi, giờ phải động chân động tay nên hơi lạ lẫm.

Thế nhưng... chẳng phải mới gần một tháng trước, anh còn ở một mình một nhà đó sao?

Lưu Chương nhìn điện thoại trước mặt, suy nghĩ hỗn loạn và cảm giác bức bối trong lòng như dần dần thúc giục, cuối cùng anh với tay cầm máy gửi đi một tin nhắn.

"Nay anh ăn hết canh gà em nấu rồi."

Trạng thái tin nhắn chuyển từ "đang gửi" thành "đã gửi", tảng đá trong lòng Lưu Chương như được tạm đặt xuống đất. Nhưng sau đó năm phút, đối phương bên kia vẫn chưa thấy hồi âm, thậm chí còn chưa mở tin nhắn ra đọc. Bình thường Châu Kha Vũ rất hiếm khi trả lời muộn tin nhắn của anh.

Lưu Chương lăn lộn trên giường, cứ cách vài phút lại chạm tay vào màn hình điện thoại. Lý trí cảnh báo anh như này là đang giống hình tượng mấy thiếu nữ mười bảy tuổi lần đầu có người mình thầm mến mà mấy bài báo tuổi teen hay mô tả, thế nhưng trái tim Lưu Chương lại không ngừng vừa lo lắng vừa hồi hộp chờ đợi hồi âm của Châu Kha Vũ.

Hay là em ấy bị mình cằn nhằn nên khó chịu rồi?

Nghĩ vậy, Lưu Chương lại ngồi bật dậy, vội vàng vươn tay với chiếc laptop trên bàn rồi gõ nhanh vào thanh công cụ tìm kiếm.

Cách dỗ thanh niên 20 tuổi hiệu quả nhất.

Lưu Chương nghi ngờ có khi nào mình ở thế giới này quá lâu dẫn đến cách vận hành của não bộ có vấn đề rồi không.


"Muốn em biết, lại muốn em không biết. Muốn em hiểu lòng này, lại sợ em chẳng đặt tình trong tim."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me