LoveTruyen.Me

Khai Nguyen Chuyen Ver Nuong Chieu Rieng Em

Cầm khăn giấy thấm đẫm tinh dịch, Vương Nguyên ngẩn người một hồi.

Đây là đang cầu hôn cậu sao?

Người con trai mấp máy môi, vén sợi tóc mai ra sau tai, ánh mắt sáng lấp lánh, dịu dàng gật đầu.

Anh bật cười, lần nữa thắt lại dây lưng áo ngủ, vươn tay xoa đầu cậu , ý cười lan đến cả đuôi mắt: "Sao lại dễ dàng chấp nhận như vậy, không chuẩn bị thứ gì, em cũng chấp nhận gả cho anh hửm?"

Không có hoa, không có nhẫn kim cương, đến cả lời cầu hôn tử tế cũng không có, cậu đáp ứng nhanh như vậy, người không biết còn tưởng cậu vội vàng muốn kết hôn với anh.

Cho dù biết anh đang trêu chọc mình, cậu vẫn đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Khi Vương Tuấn Khải tỏ ý muốn kết hôn với cậu , Vương Nguyên cũng đã nghĩ đến chuyện này. Sau khi hoàn toàn bày tỏ tình cảm của mình trước mặt anh, từ tận đáy lòng cậu đã xác định quãng đời còn lại sẽ gắn bó bên cạnh anh rồi.

Nhận được cái gật đầu của cậu nhanh như vậy, anh hiểu tình cảm cậu dành cho mình, trái tim như được ủ ấm. Anh vuốt ve đỉnh đầu tỏa hương thơm mát của cậu , tựa như cảm thấy chưa đủ, hai tay siết chặt ôm cậu , hôn lên tóc cậu .

"Tối nay cùng anh về nhà nói chuyện với ba mẹ, được không em?" Anh hỏi.

Người con trai lưỡng lự, cậu lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Có nhanh quá không anh, ba mẹ còn chưa biết gì về chuyện của chúng ta."

Đổi lại là ý cười sâu xa của anh, "Không nhanh."

Mọi việc đã quyết định, Vương Tuấn Khải nhanh chóng đứng dậy gọi điện thoại đặt bũa sáng. Trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ.

Vương Tuấn Khải thu dọn đống quần áo vương vãi, áo của người con trai lẫn với áo sơ mi và quần tây của người đàn ông, cảnh tượng cực kì ái muội.

Người con trai đỏ mặt xuống giường, bàn chân cất bước khó khăn, Kìm nén lại hai cánh đùi đang run run, cậu đến phòng tắm làm sạch cơ thể.

Hai người dùng bữa sáng xong, Vương Nguyên sửa sang đầu tóc, mặc quần áo mới mà anh nhờ Lý Cách mua. Đến gần giữa trưa, Vương Tuấn Khải thay quần âu và áo sơ mi trắng đơn giản dẫn cậu ra ngoài ăn trưa, tiện thể mua quà gặp mặt cho cha mẹ.

Vương Tuấn Khải tự cảm thấy với mối quan hệ của họ thì không cần khách sáo như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Vương Nguyên vì lần đầu ra mắt 'bố mẹ chồng tương lai', một lời cũng chưa nói, cười vui vẻ suốt cả quãng đường giúp cậu chọn quà.

Trong trung tâm thương mại xuất hiện người con trai xinh đẹp nổi bật với đôi môi đỏ mọng, cậu ngó nghiêng chọn lựa trái phải và phải mất khá nhiều thời gian mới chọn được món quà ưng ý. Bởi vì là cuối tuần, trong trung tâm thương mại có nhiều người hơn bình thường, Vương Tuấn Khải đang cầm một món quà, mỉm cười nhìn chằm chằm gương mặt mãn nguyện của cậu .

Khi Vương Tuấn Khải lái xe trở về nhà họ Vương , thời gian vừa chập tối. Buổi sáng, anh đã gọi điện cho mẹ nói tối nay hai người sẽ về ăn cơm, dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa tối thịnh soạn hơn một chút.

Không cần nói Diệp Tình cũng biết con trai bà có chuyện muốn thông báo. Tối hôm qua hai người buổi tối không về nhà, trong lòng bà cũng đoán được tám chín phần, đương nhiên sẽ bố trí sắp xếp đón tiếp hai đứa thật tốt.

Hai người vừa vào cửa đã thấy Diệp Tình nhiệt tình chào đón. Suốt dọc đường đi, tâm trạng Vương Nguyên vô cùng thấp thỏm bất an, không biết cha mẹ sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện của hai người, giờ phút này nhìn thấy mẹ vẫn vui vẻ như vậy, cậu mới thấy nhẹ nhõm phần nào.

Vương Tuấn Khải nhìn Diệp Tình, yên lặng chống tay lên trán, nhìn về phía Vương Khánh đang ngồi trên sofa. Trên miệng Vương cha nở nụ cười bất lực, từ lúc Diệp Tình biết Vương Tuấn Khải tối nay muốn công bố chuyện quan trọng, hận không thể giải quyết hết công việc trong ngày thật nhanh để tổ chức bữa tiệc tối thật long trọng.

Từ cửa vào, Diệp Tình đã chẳng thèm để ý đến hai cha con Vương Khánh, chỉ vội vàng kéo tay con trai nhỏ đến sofa ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, bà vừa nói: "Nguyên nhi đã về rồi, Tuấn Khải còn cầm đồ gì vậy con?"

Nhìn món quà trong tay anh, sắc mặt cậu dần đỏ lên, giọng nói ngập sự hồi hộp, cậu nhỏ tiếng nói: "Mẹ, con... con có chuyện muốn nói với mẹ."

Nếp nhăn nơi khóe mắt theo nụ cười của Diệp Tình càng sâu thêm.

Con... con cùng anh trai ..." Có lẽ là lo sợ Diệp Tình sẽ thất vọng về cậu , Vương Nguyên mãi không nói ra được.

Vương Tuấn Khải đưa món quà trong tay cho dì Lưu đang đứng đợi bên cạnh, thấy người con trai ngập ngừng không khỏi mỉm cười.

"Con cùng Nguyên Nguyên đang ở bên nhau." Anh thay cậu nói hết lời.

Khi Vương Tuấn Khải nói, Vương Nguyên yên lặng nhìn phản ứng của hai vị phụ huynh. Nhìn thấy hai người không có thái độ phản cảm, ngược lại giống như nhẹ nhõm hơn, cậu không khỏi nghi ngờ nhìn anh.

Anh đón lấy ánh mắt thắc mắc của cậu , mỉm cười: "Ba mẹ, hai người có hài lòng không?"

"Hài lòng, rất hài lòng." Diệp Tình cười dịu dàng, trong đáy mắt toàn là vui sướng.

Vương cha cũng nói: "Hai đứa đã xác định rõ được tình cảm của mình, người làm cha làm mẹ cũng yên tâm phần nào."

Dì Lưu đứng một bên cũng phụ họa theo: "Ở bên nhau thì tốt rồi, dì trông hai đứa nhỏ đẹp đôi lắm."

Vương Nguyên ngẩn người, một lúc sau, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

Thái độ này chứng tỏ mọi người đều đã sớm biết chuyện tình cảm của cậu với anh, thế mà người nào đó sáng nay còn cố ý giấu giếm cậu . Nhớ đến tâm trạng bồn chồn lo lắng trong khoảng thời gian này, mọi suy nghĩ của cậu đều biến thành hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.

Trước mặt mọi người, Vương Tuấn Khải ngứa ngáy trong lòng khi bị mỹ nam nhìn chằm chằm, lập tức sát vào má cậu đặt xuống một nụ hôn.

Mấy vị trưởng bối nhìn hai người 'tình chàng ý thiếp' giống như đang nhìn trẻ con chơi đùa, trông thấy người đàn ông tên Vương Tuấn Khải lúc trước luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, giờ phút này như đang tắm trong tình yêu, trong lòng mọi người đều vui vẻ, trên mặt đều là ý cười

Vương Nguyên ngượng ngùng đẩy anh ra nhưng lại càng làm cho mọi người cười sảng khoái hơn.

Từ lúc ấy, cả nhà họ Vương đều ngập tràn niềm vui.

——

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng.

Vương Nguyên vẫn cuộn mình trong chăn, ngước đôi mắt ngái ngủ nhìn Vương Tuấn Khải đã thức dậy sớm và đang mặc quần áo.

"Đi đâu vậy anh?" Giọng nói uể oải của cậu vang lên.

Sau khi hai người công khai, quang minh chính đại ở chung một phòng, nhưng do cậu trai nhỏ còn đang bị thương nên cả đêm hai người ôm nhau an tĩnh đi vào giấc ngủ.

"Ngoan, còn sớm, ngủ tiếp đi em," Anh nghiêm túc nói, "Anh ra ngoài có việc."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me