Khai Nguyen Thien Su Di Lac Hoan
Vương Nguyên giục ngựa thật nhanh lên núi, đến được nơi rừng núi hoang vu không người liền xòe rộng cánh mà tiếp thêm sức, xé gió lao đi. Dòng chữ đỏ chót trên đôi cánh trắng tinh vẫn chưa biến mất, càng về phía rừng thiêng, nó lại càng đỏ đến chói mắt.Cách cửa hang đá không xa, Vương Nguyên thu cánh lại."Tiểu Bạch sư phụ!! Tiểu Bạch sư phụ!!"Để bạch mã ở ngoài, cậu chạy như bay vào trong hang.Bạch Châu đang ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng cậu liền ngẩng đầu nhíu mày, "Sao thế?""Ô Đồng gặp chuyện rồi! Người mau đến giúp ngài ấy đi!! Con xin người đó!"Vương Nguyên cố sức lay lắc cánh tay Bạch Châu, cả người bị lắc đến choáng váng. "Được rồi, con cứ bình tĩnh!"Bạch Châu lôi cầu pha lê thần ra, niệm phép một câu liền nhìn vào cầu, thấy Ô Đồng đang nằm trên giường, đôi cánh nâu trước đây khá đậm, còn phát ra hào quang, bây giờ mất một nửa phần đầu cánh biến thành nâu nhạt, ánh sáng cũng không có phát ra nữa.Vội vội vàng vàng ôm lên hòm thuốc cùng sách phép, Bạch Châu thi triển dịch chuyển tức thời, đem cả người cả ngựa dời về nhà Ô Đồng.Gia nhân, người hầu đều đứng ngoài cửa, lo lắng cúi đầu. Bạch Châu với Vương Nguyên đột ngột xuất hiện, làm họ giật hết cả mình. Vương Nguyên lớn tiếng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy?!""Ô chủ tử đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh, chúng tôi đưa ngài ấy vào phòng nằm, đã gọi rất nhiều thầy lang đến xem bệnh, nhưng đều nói là, có lẽ do dây tương thông gì đó gặp chuyện.""Dây tương thông gặp chuyện?" Bạch Châu nhíu mày."Phải!" Cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy mở, thầy lang cuối cùng bước ra, khẽ lắc đầu, "Căn bản bệnh của thiên thần thì chữa được, nhưng đây là bệnh liên quan đến dây tương thông, phải xem chủ thể của Ô pháp sư có qua khỏi không đã.""Ừm..." Bạch Châu trầm mặt, vào phòng đóng cửa lại. Độ một phút sau, ánh sáng vàng chói lóe lên sau khung cửa sổ dán giấy, cùng với đó là tiếng hét lớn của Ô Đồng."Chủ nhân!!" Vương Nguyên chạy tới định tông cửa xông vào, nhưng lại bị luồng sức mạnh vô hình đẩy hất ra. Ấm ức đứng ngoài, bàn tay vân vê nắm chặt ngọc bội đeo ở thắt lưng, cậu chỉ còn cách chờ đợi.Đến lúc luồng sức mạnh không còn nữa, Vương Nguyên mới phân phó các gia nhân người hầu đi làm vài thứ bổ dưỡng cho Ô Đồng. Cậu phân phó xong liền mở cửa xông thẳng vào.Ô Đồng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Bạch Châu sư phụ ngồi bên cạnh giường, thở dài một hơi."Tiểu Bạch sư phụ! Ô Đồng rốt cuộc là bị làm sao vậy?""Quả thực là dây liên thông gặp chuyện. Vương Nguyên, có chuyện này những người có pháp lực mới biết được. Thiên thần đột ngột bị bệnh, gọi thầy lang về chữa, thầy lang nói là bệnh tương thông thì cần dựa vào tình trạng của hiện thân chủ thể. Nếu như người kia không giữ được mạng, thì thiên thần ấy sẽ ngay lập tức tan biến, trong kí ức của mọi người xung quanh sẽ không còn thiên thần đó nữa. Hồi trước, có thầy lang đi xem bệnh cho thiên thần mắc liên thông, xong được trả tiền, hôm sau thiên thần ấy biến mất, ông ấy lại đến gặp ta than phiền sao tự dưng trong túi ông ấy lại có nhiều tiền đến như thế!""Nói như vậy... Ô Đồng...""Thực sự là phải dựa vào may mắn của Vương Tuấn Khải kia rồi!""Tiểu Bạch sư phụ! Ô Đồng vẫn thường hay trò chuyện với Vương Tuấn Khải qua cái hồ nước đó! Không bằng, người cũng đi gọi hắn nói chuyện!" Vương Nguyên gấp muốn chết, mắt ngập nước, dường như chỉ cần nháy một cái là cả mặt ướt nhem."Con đừng gấp. Nghe ta giải thích! Thứ nhất, hiện thân của Ô Đồng thì chỉ mình nó gặp được. Thứ hai, Ô Đồng bị như thế này, khẳng định Vương Tuấn Khải kia cũng đã nhập viện rồi. Ô Đồng nói với ta, cánh cửa liên kết là cái gương lớn trong phòng Vương Tuấn Khải, vậy có ra hồ nước gọi được chăng nữa, hắn sẽ từ bệnh viện chạy về nhà để nghe ta nói chuyện sao?"Vương Nguyên đùng cái khóc như mưa, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống tràn ướt gương mặt khả ái. Làn da vốn trắng nõn giờ đỏ bừng lên."Con vẫn là nên nghe ta. Sống chết có số. Đừng quá bi lụy làm gì. Nếu như Ô Đồng chẳng may không qua khỏi, con là người luyện phép, sẽ không dễ dàng quên đi nó đâu!""Nhưng những người còn lại đều sẽ quên hết... Mà con cũng không hề muốn Ô Đồng cứ như vậy mà tan biến!"Bạch Châu lắc đầu, đụng đến thế giới con người, đụng đến dây liên thông, có pháp lực cao cường cũng chẳng thể làm gì được. Nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, vào bếp đun thuốc, Bạch Châu chỉ có thầm cầu nguyện cho Vương Tuấn Khải kia qua khỏi trọng bệnh.Vương Nguyên quẹt nước mắt, cũng mở cửa phòng đi ra, lấy một chậu nước ấm đem vào phòng, giặt khăn, khẽ khàng lau mồ hôi trên trán cho Ô Đồng.Nửa đêm, vì quá mệt, Vương Nguyên nằm thiếp đi bên cái bàn tròn cạnh giường. Đột nhiên Ô Đồng cựa quậy người, trong cổ họng phát ra tiếng rên khàn đục. Vương Nguyên giật mình bừng tỉnh, vội chạy lại bên giường, nắm chặt lấy tay y, nhìn đôi cánh màu sắc cứ nhạt dần mà lòng đau như cắt. Lấy khăn nhẹ nhàng lau trên mặt y, bàn tay cậu nắm chặt lấy tay y, khe khẽ vuốt ve, cuối cùng, y cũng bình ổn trở lại mà nằm ngủ, hai đầu mày vẫn nhíu chặt không thể buông lỏng ra nổi.Bạch Châu ở lại nhà Ô Đồng để tiện chăm sóc cho hắn. Vương Nguyên sáng sớm lén lút ra khỏi nhà, mang bạch mã chạy lên núi, vào hang đá của Bạch Châu, cẩn thận lục lọi tìm tòi. Cuối cùng, cậu phát hiện ra cuốn sách luyện thuốc đặt ở một góc khuất. Vương Nguyên lấy xuống, mở ra lật từng trang một tìm. Tìm được phương pháp ưng ý liền lấy bút lông ghi lại, gấp tờ giấy làm ba, bốn lần rồi nhét vào ngực áo. Lại cẩn trọng đặt sách về vị trí cũ, sau đó một tay dắt bạch mã, đi tìm thảo dược hiếm trong rừng. Đến chiều, cậu mới về đến nhà. Nghe gia nhân nói, Ô Đồng trong ngày phát tiết mấy lần, mỗi lần bừng tỉnh dậy đều nói là cả người tê liệt đau nhức đến phát cuồng. Cũng may Bạch Châu sư phụ dùng phép trấn an hắn ngủ đi, chứ không sẽ náo loạn cả căn nhà. Rồi... chất vấn, cả ngày nay Vương Nguyên cậu đã đi đâu.Vương Nguyên không giấu giếm, nói: ta đi tìm thảo dược. Vương Tuấn Khải hôn mê rất lâu, cậu cũng không thèm vào phòng nhìn hắn lấy một lần. Cậu sợ, thấy rồi thì sẽ đau lòng, sẽ không còn đủ dũng khí mà thực hiện quyết tâm của mình nữa. Nhưng cuối cùng, vì trong phép thuật có nhắc đến một sợi tóc và một sợi lông trên cánh, cho nên cậu miễn cưỡng đẩy cửa vào. Vừa nhìn thấy hắn, liền không kìm được muốn khóc.Ngồi xuống bên cạnh Ô Đồng, cậu lấy ra ngọc bội mua từ mấy hôm trước chưa có tặng hắn, mang ra để cạnh đầu giường. Vương Nguyên lấy một sợi tóc dài đen nhánh, lại lấy một sợi lông cánh bấy giờ đã từ nâu trầm chuyển thành màu cam nhạt của hắn, sau đó quẹt hết nước mắt nước mũi vào ống tay, cúi xuống khẽ khàng hôn lên mặt hắn một cái rất nhẹ.Vương Nguyên bắt đầu luyện phép. Nhưng không phải luyện suông. Cậu tìm đến cái hốc đá thiêng nơi mà Bạch Châu nói cậu được sinh ra ở đấy, mỗi ngày đều ở lì trong đó luyện phép, đói thì ăn tạm quả rừng. Nơi này là nơi linh nhất, hội tụ đủ điều kiện tạo phép, hơn nữa, cầu thần của Bạch Châu cũng không tìm ra được.Luyện đến gần một tuần, cuối cùng cũng biến tất cả thành một chén nước nhỏ màu đỏ nhạt. Vương Nguyên khẽ khàng đổ vào một lọ nhỏ, nút chặt lại giấu vào trong ngực rồi mới quay về nhà.Bạch Châu nhìn thấy cậu sắc mặt không tốt, liền trầm giọng hỏi:"Vương Nguyên, dạo gần đây con đi đâu? Mấy lần Ô Đồng nó tỉnh lại đều muốn gặp con.""Vậy bây giờ con vào gặp Ô Đồng..." Vương Nguyên trả lời qua loa rồi mở cửa đi vào.Nhìn đôi cánh của y hiện tại càng thêm mờ nhạt, lớp cánh ngoài cùng có lẽ vài ngày nữa là trắng bệch ra như cậu luôn rồi!Ô Đồng, nếu như em rời đi, người có cho không?
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me